Logo
Trang chủ

Chương 84

Đọc to

Tôi tắt máy, cũng vừa lúc mẹ gọi xuống nhà. Ăn tối xong rồi xem hết mục dự báo thời tiết của thời sự thì tôi mới mò vào máy tính để lên mạng. Ngồi trên ghế mà tôi suýt ngã ngửa. Trên màn hình máy tính, một bức ảnh mờ mờ hiện lên, tuy không đủ sắc nét nhưng vẫn có thể cho tôi thấy, Hoàng Yến đang ngồi sau xe thằng Luân chứ không ai khác.

Mất một vài giây, hết bất ngờ đến buồn tủi. Tôi cố định thần lại rồi lẳng lặng tắt máy tính, đi lên phòng.

“Sao lại có thể vậy được… Sao lại có thể vậy được…”

Mỗi câu nói tay tôi lại giáng một cú vào tường vang lên bùm bụp…

“Tại sao…?”

Hận lòng mình không thể gào lên được, tôi lại quay ra trút giận lên bức tường trước mặt.

- Tiếng gì đấy Nghĩa ơi? – Giọng mẹ tôi từ dưới nhà.

Dù nghe thấy nhưng tôi giả cố lấy mấy cái nữa trước khi thở hổn hển vì mệt rồi đáp lại:

- Con… tập thể dục để… chuẩn bị tắm ạ…

- Tập gì mà huỳnh huỵch huỳnh huỵch như phá nhà ấy thế hả.

-…

“Phải, giờ đây tôi cũng đang muốn phá một cái gì đó lắm chứ.”

Đi vào phòng tắm, tôi xả trực tiếp nước lã trong cái trời se lạnh này với hi vọng làm dịu được ngọn lửa giận đang hừng hực trong lòng tôi nãy giờ.

Lần trước, là nó. Lần này, cũng là nó. Nhưng lần trước chỉ là giận, còn lần này, Hoàng Yến đã buông lời dứt khoát với tôi rồi. Nhưng nàng đã giải thích lần trước ấy cho tôi nghe, nó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Còn bây giờ thì sao? Tôi tự hỏi mình có dám tin đó là một sự cố không? Hay thực ra trước giờ tôi chỉ nhận được toàn những lời bỡn cợt.

Khi tôi nhận được những lời dứt tình ấy từ Hoàng Yến, tôi cũng lờ mờ đoán ra được là nàng có tình cảm với một người khác rồi. Nhưng sao… sao nàng lại không phải ai khác mà chính là nó.

Chẳng lẽ… chính nàng lại cùng với thằng Luân bày mưu ám hại tôi? Không, không thể nào. Nếu như vậy sao nàng lại đứng ra bào chữa cho tôi. Trước giờ Hoàng Yến tôi biết tuyệt nhiên không bao giờ là con người nham hiểm như vậy.

Nhưng mà thử hỏi, nếu như thằng Luân đã tiến đến được với nàng rồi thì đâu cần năm lần bảy lượt chơi xỏ tôi như vậy nữa chứ?

Càng nghĩ mà đầu tôi càng thêm rối loạn.

Từng dòng nước lạnh xối liên tiếp từ trên đầu tôi mà xuống, nhưng bao suy nghĩ dồn dập nãy giờ chẳng thể nào làm nó dịu đi chút nào được.

Đến hôm đó, lại một lần nữa tôi chẳng thể dễ dàng mà ngủ được, cứ hễ một lúc cố chợp mắt mà không có kết quả là tôi lại lấy điện thoại, giở tin nhắn của hai đứa ra mà lòng trào lên bao hoài niệm.

Cuộc đời này, lá mặt lá trái thay đổi nhanh vậy sao? Tôi trở người, cắn chặt môi, hai hàng nước trào ra làm hoen hết hai bên khoé mắt.

Tôi khóc sao…?

Phải…

Tôi đã khóc….

Khóc vì một người con gái….

Khóc vì những rung động đầu đời…

Khóc vì những tình cảm tôi trao ai…

Khóc vì một ngọn lửa tình yêu chưa được nhóm lên đã vụt tắt…

Khóc không thành tiếng…

Phải chăng hình dáng đó, nụ cười đó, tình cảm đó và cả bờ môi đó. Tất cả chỉ là sản phẩm được sinh ra bởi sự ảo tưởng và ngộ nhận?

Có lẽ vậy, tình yêu đầu tiên của tôi đến đây có lẽ cũng là điểm dừng…

Vạn sự tùy duyên…

Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà