Không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Ngay lúc này đây, kể cả khi được nghe kể lại tất cả, tôi vẫn chưa thể nào hết nghi hoặc.
- Vậy là cậu...?
- Ừ. – Hoàng Yến gãi đầu, hiếm khi nào trông nàng lại lúng túng đến thế. – Tớ với Linh bàn kỹ lắm mới đưa ra kế hoạch ấy đấy.
Linh lúc này mới lên tiếng:
- Gớm, gạ mãi mới được đấy chứ tưởng à. Cứ lúc cái lại "tớ thấy có lỗi quá", rồi "hay là bảo cậu ấy đi"...
Cô nàng định nói thêm nữa nhưng bị Hoàng Yến đưa tay bịt miệng lại, khuôn mặt đỏ gay vì ngượng.
- Thôi, thời gian không có nhiều đâu. – Anh Vinh trầm giọng. – Mấy chuyện ấy để sau. Thằng ranh ấy nó cũng quen biết ghê lắm, tuy nhiên toàn người quen của anh nên cũng dễ ăn nói. Theo như bọn anh tìm hiểu thì băng của nó không đông nhưng được cái nhanh gọn lẹ với cả bài bản lắm. Cử tay trong vào cũng khó kinh khủng luôn. Cuối cùng phải nhờ thằng bạn của thằng em anh nó tiến cử vào nên mới cài nó vào được cho chú mày đấy.
Rồi anh nhìn sang thằng nhóc kia vẫn đang ngồi im nãy giờ, chỉ dám nhìn tôi bằng đôi mắt len lén:
- Đến lượt của mày đấy, Tũn.
- Vâng. Em xin lỗi anh trước ạ. – Nó vẫn nhìn tôi, không dám ngẩng cao đầu.
- Không sao đâu, chú cứ nói đi. Người nhà cả mà, không cần ngại. Anh đang muốn nghe lắm rồi.
Nhấp một ngụm nước ngọt như để lấy giọng, rồi nó từ từ kể:
- Em vào chỗ chúng nó cũng được mấy hôm rồi. Được cái trông em cũng ra dáng nên cũng được anh Luân... à nhầm, thằng Luân ấy tin tưởng lắm. Hằng ngày nó cử ra hai thằng theo dõi chị này. – Nó chỉ vào Hoàng Yến. – Được lệnh là bất cứ chị đi đâu làm gì thì cũng phải bám theo, có động gì là phải báo luôn. Còn em và một thằng nữa thì đi theo anh. Vì thằng Luân nó biết cái chị đi cùng với anh có chơi với chị này với cả chị Linh. Nó sợ mất điểm hay sao ấy nên ra lệnh bọn em chỉ lúc nào anh đi một mình mới được úp sọt thôi. Cơ mà chẳng hiểu anh chị chung làng hay sao mà suốt ngày đi cùng xe nên bọn em không dám manh động. Còn vào theo tận làng thì bọn em không dám.
Đúng là vậy, tuy thằng Luân có học cùng tôi năm lớp mười một nhưng nó không biết được là bọn tôi ở cùng nhà nên mới phải phí công cho người theo dõi như vậy.
- Ra là hôm nay anh tự chui đầu vào rọ nhỉ? – Tôi phì cười.
- Vâng. Tuy kết quả thu về không được gì nhưng bọn nó cũng kiên trì lắm. Bọn này cũng đông với lành nghề, cơ mà đều vì tiền thằng Luân cho cả nên mới thế. Chứ bọn ấy giờ có biến thì chạy hết chứ chẳng còn thằng nào đâu. Ngay cái thằng được cử đi cùng em nó còn chửi đểu thằng kia suốt ngày nữa là...
- Mày lạc mịa nó chủ đề rồi đấy. – Ông anh xăm trổ làu bàu.
- Hì hì. Em đang nói về hoàn cảnh địch thôi mà, anh cứ nóng. Hôm nay ấy, bọn em vẫn theo dõi như bình thường. Cơ mà thấy anh này không đi cùng chị tóc đỏ với con bé xinh xinh kia nữa thì em biết chắc ngay là có biến rồi, nên mới báo cho anh Vinh với anh Long ngay. Cơ mà ngặt nỗi anh lại đi đến nhà chị này nên là hai hội nó ra tẩn luôn, làm em cũng phải... động thủ.
Nó vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt e ngại, làm tôi phải cười trấn an.
- Không sao đâu, mấy phát này có gì, để chú phải chịu khổ đi theo thằng ấy rồi.
- Xời... Khổ gì đâu anh, đi cùng với nó sướng lắm. Công tử nhà giàu mà, tiền bạc tiêu pha xả láng lắm, không như... – Nói đến đây rồi nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của anh Long trổ ra, làm nó cứng cả họng lại.
- Không như gì? – Anh Long bẻ khớp tay, gằn giọng.
- Khô... không... e... em nhầm, em nhầm...
Tôi với Linh cùng phá lên cười. Trong khi đó thì Hoàng Yến lại cúi đầu trầm ngâm, tỏ vẻ lo lắng:
- Còn có cả người theo dõi nữa, thật là quá quắt mà. – Nàng bậm môi, nét mặt chuyển sang giận dữ.
Tôi cũng như sực nhớ ra điều gì đó, vội hỏi thanh niên kia:
- Chú bảo có người theo dõi hai bọn anh mà, gặp nhau thế này bọn nó biết thì sao?
Trái với sự quan ngại của tôi, cu cậu mỉm cười như chẳng hề quan tâm đến vấn đề tôi vừa nêu ra:
- Anh yên tâm đi. Tuy bọn nó đông, nhưng chỉ có ba bốn thằng là rảnh thôi. Còn đâu tầm này chắc đang đi học về chứ không đi theo được đâu. Còn mấy thằng hồi nãy thì do thằng Luân nay xử được anh nên đãi bọn nó lên Vĩnh Yên rồi, chúng nó cũng chán cái việc rình rập lắm, nên chẳng thằng nào ngu mà quay lại đâu.
- Vậy chú không phải đi cùng à?
- Em bảo là bị ông già gọi về có việ-...
"Đét..."
Chưa nói xong câu nó đã bị anh Long giáng cho một phát vả vào gáy. May mà đỡ được.
- Ai cho mày gọi bố mẹ kiểu ấy hả?
- Em xin lỗi, tại nói chuyện với mấy thằng ấy nên em bị nhiễm. Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Anh thông cảm.
- Vậy, hai người là...? – Tôi giơ ngón tay chỉ, ngơ ngác.
"Đét..."
Chưa nói xong câu nó đã bị anh Long giáng cho một phát vả. May mà đỡ được.
- Ai cho mày gọi bố mẹ kiểu ấy hả?
- Em xin lỗi, tại nói chuyện với mấy thằng ấy nên em bị nhiễm. Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Anh thông cảm.
- Vậy, hai người là...? – Tôi giơ ngón tay chỉ, ngơ ngác.
- Ừ, anh em ruột... – Anh Long đáp cụt lủn rồi tu ngay chai nước cạnh đó như thể cho đỡ bực.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu Người Cùng Tên !
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà