Hàng tá những âm thanh ồn ào, thi thoảng có những tiếng loạt soạt rồi bộp bộp vang lên. Có thể mơ hồ đoán được rằng nguồn âm này được thu từ trong túi quần của ai đó.
Dần dần tiếng nhạc nhỏ bớt đi, loáng thoáng một vài giọng nói chuyện cất lên, nhưng đứt đoạn, và không rõ lời cho lắm.
- Sao trông không vui thế đại ca?
- Kệ tao, cứ bay đi.
- Đại ca cứ đùa. Chủ xị mà buồn sao bọn em vui được.
-...
- Vẫn là chuyện với con bé ấy à đại ca?
-... Ừ...
- Có vẻ khó nhai với đại ca hay sao thế ạ?
- Ừ, nó hình như vẫn nghĩ đến thằng ôn kia hay sao ấy. Tao không xin được cái hẹn nào cả. Từ cái hôm tao chở em nó đi ra hiệu sách đến giờ... Mà... chú mày sao không lo quẩy đi, quan tâm làm gì?
- Em đâu để ý mấy cái vặt vãnh ấy. Với em, một con người tầm cỡ như đại ca thì đáng để em nên theo sau để học hỏi thêm nhiều.
- Đáng?
- Vâng. Đúng rồi ạ. Tuy nhập hội chỉ được thời gian ngắn, nhưng em nghe nói trước đó không lâu anh cho thằng kia sấp mặt một cú rồi đúng không ạ?
-... Ừ... Cũng chẳng tốn gì đâu... Ngoài ăn hai phát chúi đầu...
- Haha… Chắc phải thốn lắm nó mới phản ứng đến mức đấy nhỉ?
- Tự nhiên nhớ đến tao lại thấy vui... Khó gì đâu... trước đó hỏi được lão bảo vệ biết rằng hôm đấy đến lượt lớp nó bảo trì camera... rồi mượn thằng Dương cầm khóa của lớp nó cái khoá cửa đoạn canh lúc vắng người vào là xong thôi...
- Chậc. Cách này thật cao minh... Em phải để dành cho cái thằng cạnh lớp em mới được...
- Đừng vội... không phải bạ thằng nào cũng dùng được đâu. Thật ra mới đầu tao chỉ định chơi nó một vố nhẹ thôi. Ai ngờ đâu cái tính của nó mà nó cho là tốt bụng lại quay ngược cắn lại nó... ha ha ha...
- Haha... đúng là ngu thì chết...
- A... tốt bụng?... phải rồi... Anh nghĩ ra rồi... Chú mày giỏi lắm...
- Ơ... Em có làm gì đâu...
- Nhờ mày gợi đến mà anh nghĩ ra trò mới rồi... Đây... anh thưởng...
- Thôi, em không dám nhận đâu ạ...
- Cái thằng này... Chê ít à?... đây... đủ chưa?...
- Em nào có ý ấy? Từ lúc em vào hội đến giờ đại ca thiết đãi bọn em đâu thiếu gì... Giúp được đại ca là quý hoá lắm rồi. Em đâu cần gì hơn.
- Được... Có chí khí... Anh là anh thích chú rồi đấy... ha ha...
- Dạ vâng...
- Mấy thằng kia, tắt nhạc đi... Ra đây có việc..."
…
Từ loa của cái điện thoại tôi đang cầm trên tay, mọi câu từ của cái gọi là kế hoạch của chúng nó phát ra không thiếu một chữ nào. Để lại trên khuôn mặt ba nhân vật phía trước tôi những nét sửng sốt tột độ.
Âm thanh vừa dứt là thằng nhóc kia liền nhảy xổ tới hòng cướp lấy cái máy của tôi. Nhưng đã lường từ trước, tôi lách mình né được làm nó mất đà chúi đầu vào cái bồn rửa mặt cạnh đó.
Làm bộ chép miệng, tôi thở dài:
- Dại thế, cướp lấy làm gì? Đây có phải bản gốc đâu mà cướp.
Đến lúc này lão bảo vệ dường như quẫn trí quá, chạy đến chụp lấy tay tôi, giọng thiết tha nài nỉ:
- Bác xin cháu... Đều là do thằng đó dụ dỗ bác... Cả lần trước cũng là nó bảo bác lấy sổ của lớp cháu giấu vào bụi cây... Bác chỉ làm theo thôi chứ bác không biết gì cả. Cháu đừng thưa lên với ai...
Theo đà con bé kia cũng tiến đến tôi năn nỉ ỉ ôi:
- Em cũng vậy, chỉ làm theo thôi chứ không biết gì cả. Em với anh trước giờ không thù không oán, anh niệm tình tha cho ạ... Em xin anh...
- Không thù không oán ư? - Tôi cười khẩy - Không thù không oán, vậy sao các người còn hùa theo để hại tôi? Các người có biết là tôi có thể bị đuổi học không? Đến lúc đấy thì tôi xin ai? Ai sẽ là người sẽ niệm tình tha cho tôi? Các người nói đi...
Sau những lời ấy, chỉ còn lại chút ánh nhìn leo lét hướng về tôi. Hai người đó cúi gằm mặt. Phía bên kia thằng nhóc đó cũng hướng xuống đất, ngồi im đấy không cả đứng dậy.
- Chuyện này đoạn nói sau nhé...
Tôi buông lời rồi tiến thẳng về phía cái bàn tròn, nơi đặt mấy chai nước. Để lại sau lưng ba con người dõi mắt nhìn theo mà trong lòng hỗn mang bao nhiêu suy nghĩ.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà