Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

Bố mẹ giằng co cây thước, trong khi đó tôi ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi ướt cả sàn, đã lạc giọng còn ngạt mũi, nói trong tiếng nấc:

"Con biết lỗi rồi mà, con sẽ không thế nữa đâu!!!"

"Anh bỏ em ra, để em phải dạy con... Hư thân mất nết. Diệp! Mang kéo ra đây!"

Mẹ quát. Cả hai mẹ con tôi cùng khóc. Bà cầm kéo và túm đuôi tóc tôi.

"Mẹ đừng cắt tóc con, con biết lỗi rồi, con xin lỗi mẹ. Mẹ ơi!!!!!!!"

Tôi nghe thấy tiếng kéo cắt từng đoạn, từng đoạn tóc của mình. Mẹ tôi là tuýp người rất ít khi nổi giận, thường chẳng ai làm bà khó chịu đến nỗi phải to tiếng, có lẽ cả cuộc đời bà, chỉ có hai người là bố tôi và tôi làm bà giận được. Thực sự mà nói, tôi khá giống bố cả về tính cách lẫn ngoại hình nên nhiều lúc mẹ khá thiên vị cho những sai sót của con gái lớn, trừ những lần như tôi nổi hứng bốc đồng làm theo ý mình như thế này.

"Tóc kiểu quái gì đây? Dài không ra dài, ngắn không ra ngắn. Có tí tuổi mà đua đòi."

Mẹ cắt hết phần tóc dài mà không thương tiếc, tóc tôi giờ chỉ chạm tới vai, sợi ra sợi vào. Tôi bỗng khóc òa lên như một đứa trẻ con, em tôi ở trên tầng cũng khóc, nhưng nó chưa bao giờ khóc dai dẳng bằng tôi được.

Sáng hôm sau ngủ dậy mắt tôi sưng như hai quả trứng úp, vẫn còn đỏ lòm, họng thì rát còn giọng khàn như vịt, lò dò bước xuống cầu thang. Mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

"Diệp! Cho cái này lăn lên mắt."

Quả trứng gà đã được bóc vỏ đặt trên bàn, tôi nhìn nó bật khóc ôm vòng mẹ từ sau lưng, nhưng không ra nước mắt.

"Con xin lỗi mẹ! Chỉ là... sau này con già con nhớ lại, con sẽ có một kỉ niệm ngu ngốc nào đó để nhớ."

"Chỉ được cái khéo mồm! Lăn trứng đi không nguội thì chẳng có tác dụng đâu."

"Dạ!"

Chả biết lăn có ăn thua không, tôi cầm quả trứng chà lấy chà để. Khi đang ăn sáng, mẹ còn lấy kéo sửa lại phần tóc cắn nham nhở hôm qua.

"Vì con lỡ cắt nên giờ chẳng làm thế nào khác được. Cái răng cái tóc một góc con người. Gắng mà học! Đừng có ăn chơi, đua đòi."

Tôi "dạ" lại lần nữa và dắt xe đi học. Mẹ vẫn là nhất.

Bắt gặp Hoàng đang đợi Đức ở cửa, tôi chỉ cúi mặt vội đi. Xấu hổ chết đi được, hôm qua chắc cả xóm nghe thấy.

Phóng xe tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, thì trông thấy Cường. Bình thường đi học có khi nào trùng giờ với họ đâu, tôi cố tình cho xe dừng phía sau cậu ấy dù đường lác đác người qua lại, nếu có lối khác tới trường sẽ sẵn sàng rẽ sang.

Khi đèn chuyển xanh, cậu ấy đạp rất chậm, khi sang đường bên kia thì ngoái lại một chút, tôi có đi chậm mấy cũng không thể không ngang hàng:

"Biết chơi Au không?"

"Không!" – Tôi đáp lại rồi đạp thẳng đi luôn.

Thế mà tôi đã không biết cậu ấy cố tình đi chậm lại cho tôi đuổi kịp, để tình bạn giữa chúng tôi một lần nữa có cơ hội rực rỡ, để các cậu ấy được an ủi tôi thêm một lần nữa.

Chiều đi học về, tôi thấy ba cậu ấy đỗ xe trước cửa nhà Đức, bàn tán gì đó về phòng chat, bạn nhảy, vật phẩm nào đó trong game. Nhìn thấy tôi các cậu ấy không nói gì nữa. Tôi mở cửa, từ từ cho xe vào, động tác chậm chạp hơn mọi ngày.

Dù biết là cần nói với nhau một câu gì đó, dù chỉ một lời hỏi thăm, nhưng sao khó mở lời đến vậy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ám Hà Truyện (Dịch)
Quay lại truyện Lang thang trong nỗi nhớ
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện