Quạt máy chạy vù vù, tôi ngồi hong tóc cho khô thì cúp điện. Đợi mãi mới tới giờ chiếu "Những Bông Hoa Nhỏ" mà chẳng được xem. Cắt điện cả khu, mọi người kéo nhau ra ngoài hóng gió. Nhà bác Hoàng có máy phát nên các dì, các cô xúm xít mang ghế ra ngồi quanh, vừa quạt vừa buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi dắt theo con búp bê đi cùng, mẹ có vẻ ưng lắm. Nhưng thấy bọn con trai, tôi vội nhét con bé vào trong cạp quần, phủ váy che lại.
"Cháu Hoàng nhà cô càng lớn càng rõ nét nhỉ, chắc lớn lên đẹp trai lắm đây!"
"Dạ, cháu được cái mắt to giống mẹ, lại dáng dấp cao ráo giống bố, còn da dẻ thì di truyền từ bên ngoại ạ."
Mẹ Hoàng cười tươi rói vuốt tóc cậu con trai. Rồi cô quay sang nói với mẹ Đức:
"Đức nhà chị chững chạc quá đi. Làm anh rồi có khác."
"Vâng. Thằng bé ngoan lắm, đã biết nhặt rau giúp mẹ rồi đấy."
"Thế cơ à, thằng Cường nhà tôi nghịch như giặc, quản không xuể, chẳng nhờ vả được gì."
"Trẻ con hiếu động sau này thông minh mà chị."
...
Mẹ tôi nãy giờ vẫn im lặng. Tôi giật giật áo mẹ.
"Mẹ khen Diệp đi mẹ!" - Tôi làm mặt dễ thương, níu vạt áo mẹ. Không biết trong mắt người lớn tôi giỏi giang đến mức nào nhỉ?
"Con gái gì mà như con trai."
Tôi xị mặt bỏ tay khỏi mẹ, định chen vào chỗ các cô thì bị mẹ kéo lại, lôi con búp bê giấu trong bụng tôi ra.
"Mẹ Diệp hay làm bộ. Diệp đáng yêu thế này cơ mà. Diệp có làm con dâu cô không?"
Tôi nhìn cô Trang ngập ngừng, thật lòng tưởng cô nói thật.
"Ai thèm cưới cái con Diệp tham ăn á?"
Ngoài tôi ra thì Cường cũng nghĩ cô nói thật, nên xen vào. Tôi giãy nảy lên, như con nhím xù lông:
"Ai thèm. Diệp sau này lấy Đức làm chồng cơ! Lêu lêu!"
Thằng Cường tham ăn có kém gì tôi đâu. Tôi lè lưỡi đáp trả vẻ mặt nhăn nhó của nó rồi chạy ra chỗ cậu bạn béo mập của mình. Lấy Đức về tha hồ mà sướng, cậu ta biết nhặt rau, trông em bé, lại còn nhường bánh Chocopie cho tôi nữa. Lấy Đức là nhất! Tôi xí xớn nhảy tưng tưng bên cạnh cậu ấy.
Mấy cô dì chú bác xung quanh bật cười khúc khích, riêng mẹ tôi chán chẳng buồn nói, bởi mẹ lo với cái tính cách bạo dạn, như con trai của cô con gái thì chẳng ai thèm để ý. Bằng chứng là cậu bạn Đức cứ ngồi im re.
"Diệp, mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi, con gái không được ăn nói tùy tiện."
Khi có điện, ai về nhà nấy, mẹ lôi bản trường ca ra giảng cho tôi. Dù đã biết sự khác nhau giữa con trai và con gái, nhưng với tôi tất cả chỉ là nước đổ đầu vịt.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tóm tắt lịch sử Việt Nam bằng một bài thơ