Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

Núi Cấm, hay còn gọi là Núi Ông Cấm, Thiên Cấm Sơn, ngày xưa là chốn linh thiêng, hoang vắng, chẳng có dấu chân người, là ngọn núi chứa nhiều bí ẩn và nguy hiểm nhất trong Thất Sơn. Địa hình núi Cấm cây cối um tùm, không có chỗ để mà bước đi, ngày xưa chẳng ai dám đi ngang qua đây. Một là vì sợ giang hồ thảo khấu núp trong núi chặn đường giết người cướp của, hai là ở núi Cấm này có một truyền thuyết vô cùng ghê gớm, đó chính là Hổ Mây Chúa, chúa sơn lâm ở đó, ai đi qua núi đều bị bắt lấy ăn thịt.

Kể sơ qua cho anh em biết về núi Cấm như vậy, nay tôi xin kể lại chuyện Lên Núi Cấm săn Rắn Hổ Mây.

Ngày xưa dân đây còn quá nghèo đói, năm đó lại mất mùa vì lũ, cả xóm tôi gom lại thì cao lắm cũng chỉ còn có hơn một khạp gạo, mà nhân mạng đến gần một trăm người. Tôi cực chẳng đã đành nói với người trong làng, lên Núi Cấm săn rắn, đem lên thị trấn bán lấy tiền mua gạo. Ban đầu ai nghe xong cũng sợ, lên núi Cấm lúc bấy giờ để săn rắn thì chẳng khác nào đi vào hang cọp, đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng rồi mấy ngày sau, có thằng Năm Hùm tới nói chuyện với tôi:

"Anh à, nhà tôi nó hết sạch cả gạo, thôi thì cái chuyện lên núi Cấm săn rắn, anh cho tôi đi chung, đằng nào được thì tốt, còn có chết thì..."

Nói tới đây tôi chặn ngay thằng Năm Hùm, ai lại chưa khởi hành mà nói chuyện chết rồi.

"Tôi nói anh nghe, mình đi chuyến này, chuẩn bị kỹ càng, đi thì nhất định phải về, anh đừng có nghĩ lung tung nữa, bây giờ anh đi hỏi thêm mấy thằng nữa, xem có đi không, được thì sáng mai khởi hành đi luôn."

Thằng Năm Hùm nghe tôi nói vậy, là quay người đi luôn.

Đến lúc xế chiều, nó tụ lại cũng hơn bốn thằng, tính luôn cả nó.

Tôi điểm mặt, cũng là những tay lên rừng xuống sông, bắt hổ quần trăn có hạng trong xóm, chứ không phải thứ vừa, có cả đám đi chung tôi thấy tự tin lên hẳn.

Tối đó chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, lưới, rựa, đuốc, chỉa hai đầu, và một ít lương khô nước uống trong bốn ngày. Đêm đó, tôi không ngủ được, cứ nhìn ánh trăng tròn lơ lửng trên đầu, cứ thấy lạnh người không sao hiểu được.

Sáng hôm sau, năm chúng tôi khởi hành đi lên núi Cấm.

Đi đoạn đường hơn vài cây số, chúng tôi đến dưới chân núi Cấm, ngước nhìn bên trên rừng cây trùng trùng, khỉ hú vượn kêu, vô cùng tự nhiên, nhưng ẩn tàng trong nó cái gì đó thiêng liêng thần ma cũng phải lạnh người.

Chúng tôi đi dọc theo chân núi, tìm đường đi lên, đi hơn nữa ngày mới thấy có đoạn dốc thoai thoải, nhưng cây cối dây leo chằng chịt, thằng Năm Hùm cầm rựa đi trước, phạt rừng đi lên. Càng đi lên cao càng dốc, lúc này trời cũng đã xập xệ tối, khu rừng cũng bắt đầu im lặng một cách kì lạ, tiếng chim kêu cũng không còn.

Cả năm thằng đều là dân đi rừng đi núi, đều hiểu là rừng mà im là rất dễ có biến cố, nên dừng chân hạ trại, đi tìm cành khô đốt lên một nhóm lửa lớn, nghỉ ngơi.

Năm thằng nói chuyện linh tinh một hồi, cũng đi ngủ lấy sức sau một ngày dài. Nhưng vì đang ở chốn rừng thiêng nước độc, đâu dám sơ hở, lúc nào cũng có một thằng thức để canh chừng, cứ thế thay phiên đến sáng. Hôm đó tôi canh ca đầu, ngồi nhìn đống lửa tí tách giữa rừng, cảm giác tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng có chút thú vị.

Thế rồi vừa đến lúc đổi ca trực, thì tôi nghe sau lưng có tiếng soạt nhẹ một cái, tuy là tiếng soạt rất nhỏ, nhưng giữa rừng âm u tịch mịch nghe rất rõ. Tôi vội cầm cây rựa kế bên lên, ngoảnh nhìn phía sau thì chỉ thấy bóng đen mịt mờ, nghĩ rằng có thể thú nhỏ nào đó nên cũng không để ý. Tôi đứng lên định lay thằng Nghĩa, vừa đứng lên thì lại nghe tiếng sột soạt sau lưng, lúc này phản ứng tôi cực lẹ, quay ngoắc một cái thì chỉ thấy một cái đuôi dài lướt qua. Tôi lập tức đá chân thằng Năm Hùm, nó tỉnh dậy ngay, vơ lấy cây rựa thủ kế bên, đứng lên nói nhỏ:

"Có chuyện gì?"

Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, chỉ vào phía sau bìa rừng, những thằng khác hình như cũng cảm giác có gì bất ổn, đều đã tỉnh dậy.

Năm thằng đều lăm lăm vũ khí, đề phòng nhìn xung quanh.

Bỗng trong bìa rừng, có một tia sáng vàng vàng chập chờn phía trước. Tôi nói:

"Ma trơi à?"

Thằng Nghĩa đứng kế bên liền nói:

"Không phải là mắt thú, mà hình như là mắt cọp thì đúng hơn."

Nghe đến cọp là cả đám nhìn thằng Năm Hùm, nó từng đi bắt hơn ba bốn con cọp lớn, nó là thằng hiểu cọp nhất trong đám. Tôi nhìn nó, thì thấy nó trán đổ mồ hôi, miệng lầm bầm gì đó, tôi vỗ vai nó, thì cảm giác toàn thân nó lạnh ngắt, tôi lo lắng hỏi:

"Ê, Năm, mày bị sao vậy?"

Thằng Năm Hùm hít một hai hơi rồi nói:

"Hổ Vương."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta
BÌNH LUẬN