Logo
Trang chủ

Chương 2: Mất tích

Đọc to

"Binh ca gửi tới?"

Trương Nguyên Thanh xem hết nội dung trong thư, nhíu mày.

Cái gì gọi là cải biến nhân sinh? Cái gì gọi là không cách nào khống chế?

Thật là, cũng không nói lời nào rõ ràng... Hắn lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía tấm thẻ màu đen, lặp đi lặp lại quan sát, xác nhận đây chỉ là một tấm thẻ bình thường không có gì lạ. Nhất định phải nói không giống bình thường, chính là xúc cảm không tệ, chất liệu tựa hồ rất hiếm thấy.

Chẳng lẽ là thẻ VIP của hội sở cao cấp nào đó? Tiểu tỷ tỷ 36D xác thực chỉ có ta như vậy kỳ nam tử mới có thể khống chế.

Lôi Nhất Binh là đồng minh chơi đùa từ nhỏ đến lớn của hắn, nhũ danh A Binh, lớn hơn hắn 2 tuổi. Khi ông bà ngoại hắn còn chưa mua nhà mới, hai nhà ở trong một ngõ hẻm.

Lôi Nhất Binh lực nhanh song A, trí lực C. Từ nhỏ hắn đã rất bao che cho hắn, đánh nhau thì xông lên trước, bị đánh thì ở lại chặn hậu. Nếu ai chế giễu Trương Nguyên Thanh là đứa trẻ không cha, Lôi Nhất Binh sẽ thay hắn ra mặt.

Cho nên Trương Nguyên Thanh vẫn luôn gọi hắn Binh ca.

A Binh cấp 3 lúc thành tích không lý tưởng, bởi vậy đi học đại học ở tỉnh Giang Nam sát vách. Kể từ đó, khoảng cách địa lý khiến bọn hắn liên hệ ít đi.

Trương Nguyên Thanh một bên đem hắc tạp bỏ vào túi áo khoác, một bên cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn trêu chọc Binh ca:

"Là thẻ VIP của hội sở nào vậy, ít nhất cũng cho ta địa chỉ hoặc phương thức liên lạc đi chứ."

Tin nhắn này gửi đi, nửa giờ sau vẫn không nhận được hồi âm.

Trương Nguyên Thanh dứt khoát bấm số điện thoại của Binh ca.

"Ùm ùm" hai tiếng sau, điện thoại kết nối, trong loa truyền đến giọng trầm thấp của một người đàn ông:

"Alo! Tôi là bố của Lôi Nhất Binh."

"Chú Lôi?" Trương Nguyên Thanh khẽ giật mình, chợt vui vẻ nói:

"Binh ca tuần này về Tùng Hải rồi ạ? Chú bảo cậu ấy nghe điện thoại với, cháu có việc tìm cậu ấy."

Đầu dây bên kia im lặng một chút, tiếp theo vang lên giọng nói trầm thống:

"Nguyên Tử, ta đang ở tỉnh Giang Nam. A Binh hắn mất tích..."

Binh ca mất tích?! Trương Nguyên Thanh đứng chết trân tại chỗ, sau mấy giây, vừa mờ mịt vừa vội vàng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra?"

Binh ca sao lại mất tích được, hắn rõ ràng còn gửi đồ cho ta.

"Mất tích ba hôm trước, ta và dì Chu của ngươi hôm qua nhận được thông báo của trường, liền lập tức chạy tới." Chú Lôi cảm xúc sa sút.

"Đã báo cảnh sát chưa, người của cục an ninh nói thế nào?" Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.

Chú Lôi trầm mặc thật lâu, có chút do dự nói:

"Chuyện này thật không dễ nói, A Binh rơi vào tình cảnh có chút kỳ quái..."

Kỳ quái? Có ý gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.

Chú Lôi nói ra:

"A Binh mất tích vào đêm ba hôm trước trong phòng ngủ. Cảnh sát điều tra camera giám sát của dãy ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm không hề ra khỏi phòng ngủ, thế mà sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.

"Học sinh ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ vẫn thấy hắn, tỉnh dậy thì không có người, còn tưởng hắn chỉ là đi ra ngoài."

Trương Nguyên Thanh thốt ra: "Cái này sao có thể..."

Chẳng lẽ người sẽ tự nhiên biến mất sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng không tin.

Trương Nguyên Thanh đè xuống nỗi lo trong lòng, hạ giọng nói:

"Chú Lôi, Binh ca có phải ở trường đắc tội ai không?"

Hắn đầu tiên nghĩ đến là, Binh ca ở trường đắc tội người, đối phương tại đó có quyền lực nhất định, cho nên giám sát mới không nhìn ra vấn đề, bởi vì điều này thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.

Thời đại bùng nổ thông tin, phàm là người từng lên mạng ít nhiều đều nghe nói qua chuyện tương tự.

"Lãnh đạo trường nói sẽ cố gắng phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói để chúng ta về chờ tin tức, bọn hắn sẽ điều tra... Ta và dì của ngươi cả đêm đều không ngủ."

Trong giọng nói của chú Lôi lẫn lộn sự uể oải và lo lắng.

Quả nhiên là kiểu trả lời này, đáng chết... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, trấn an nói:

"Ngài đừng lo, ông ngoại của cháu với anh họ đều làm ở cục an ninh, cái này ngài biết mà. Lát nữa cháu hỏi họ xem loại chuyện này nên xử lý thế nào, cần chú ý những gì. Ngài có gì không hiểu, muốn tham khảo ý kiến, cứ gọi điện thoại cho cháu.

"Ngoài ra, ngài nhất định phải hỏi bạn học ở trường, nếu Binh ca đắc tội ai, chắc chắn sẽ có bạn học biết."

Lòng chú Lôi hơi nhẹ nhõm, nói:

"Biết rồi, Nguyên Tử, cháu cũng đừng lo, có tin tức chú sẽ báo cho cháu ngay lập tức."

Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh có chút bồn chồn, đi đi lại lại trong phòng, lo lắng cho sự an nguy của Binh ca.

Người không thể vô duyên vô cớ biến mất, camera giám sát không quay được, vậy chắc chắn là camera bị động tay chân. Cũng không biết Binh ca đắc tội ai.

Nhưng một sinh viên năm 3, lại có thể đắc tội ai được chứ?

Chờ chút, ba hôm trước mất tích...

Ba hôm trước?!

Trương Nguyên Thanh đột nhiên giật mình, hàng chuyển phát nhanh từ tỉnh Giang Nam đến Tùng Hải cần 2 - 3 ngày. Theo thời gian suy tính, Binh ca mất tích vào đêm hôm đó sau khi gửi đồ cho ta...

Đây là trùng hợp? Hay là trong đó có liên quan gì.

Nghĩ đến đây, hắn bản năng sờ vào chiếc thẻ màu đen trong túi, nhưng khi đưa tay vào túi, đột nhiên ngây người.

Tấm thẻ màu đen không thấy.

Rơi xuống đất rồi sao? Trương Nguyên Thanh vội vàng cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua sàn nhà căn phòng.

Không có!

Hắn nằm sát xuống đất nhìn vào gầm giường, gầm giường phủ một lớp bụi, cùng một chút tiền xu, bút, cúc áo và các tạp vật khác, nhưng không có hắc tạp.

Tấm thẻ đó không thấy, mà hắn nhớ rất rõ, đồ vật đã được hắn bỏ vào túi.

Sao lại tự nhiên biến mất rồi?

Liên tưởng đến sự mất tích bí ẩn của Binh ca, nội dung thư kỳ lạ, cùng tấm thẻ màu đen biến mất kỳ quái, Trương Nguyên Thanh trong lòng không hiểu sao lại sợ hãi và mờ mịt.

"Liệu hắc tạp có liên quan đến sự mất tích của Binh ca không? Hoặc là manh mối quan trọng?"

Hít sâu một hơi, Trương Nguyên Thanh quyết định dùng "bệnh cũ" của mình để khởi động lại một chút ký ức.

Hắn trước tiên rót nước lạnh vào cốc thủy tinh, từ tủ đầu giường lấy ra lọ thuốc, vặn nắp, sau đó cởi giày nằm lên giường.

Làm xong tất cả, hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích, trong đầu quan tưởng khuôn mặt của cha.

Điều kiện chủ động phát động bệnh cũ là ổn định tâm thần tưởng tượng một hình ảnh, tốt nhất là đã từng thấy, nhưng lại không nhớ rõ ràng lắm.

Làm vậy sẽ kích thích sức sống của đại não, từ từ làm nóng, cuối cùng ký ức sôi trào.

Đã cách nhiều năm, khuôn mặt của cha sớm đã mơ hồ, chính là đối tượng hoàn hảo nhất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt của cha dần dần từ mơ hồ đến rõ ràng, cuối cùng rõ ràng mạch lạc, mà trái tim của Trương Nguyên Thanh đập kịch liệt, như động cơ quá tải.

Giờ khắc này, thời gian dường như quay ngược, hình ảnh một giờ trước, như phim truyền hình, một tấm tấm hiện lên.

Hắn nhìn thấy mình mở gói hàng chuyển phát nhanh, xem xong thư, bỏ tấm thẻ màu đen vào túi áo khoác, tiếp theo là gửi tin nhắn cho Binh ca.

Đến đây, nửa giờ tiếp theo, hắn ngồi cạnh bàn không nhúc nhích, lướt điện thoại xem video ngắn mười mấy phút, trong nhóm game cùng lsp bọn họ gửi cho nhau mấy tấm ảnh sáp.

Giữ mấy tấm ảnh chất lượng tốt.

Sau đó đọc vài phút tiểu thuyết, vì luôn nghĩ về tấm thẻ, liền gọi điện thoại cho Binh ca.

Sau khi gọi điện thoại xong, khoảnh khắc mấu chốt đến, hắn đi loạn khắp phòng vì lo lắng, đây là thời điểm dễ làm rơi tấm thẻ nhất.

Trong tấm hình ký ức, hắn thấy mình cau mày đi lại trong phòng, sau đó đưa tay sờ chiếc thẻ đen, phát hiện tấm thẻ không có.

Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên mở mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Không có?!

Hắc tạp cứ thế không có, tự nhiên biến mất.

Binh ca mẹ nó rốt cuộc gửi cho ta thứ gì... Trong nháy mắt, hắn có chút tê dại da đầu.

Không kịp nghĩ nhiều, bên tai vang lên tạp âm hỗn loạn, như vô số giọng nói chồng chất lên nhau, hình ảnh trong đầu vỡ nát như núi lửa phun trào, toàn bộ phun lên.

Mũi Trương Nguyên Thanh có chất lỏng ấm áp chảy qua, đầu dường như bị đóng đinh thép.

Sắc mặt hắn vặn vẹo bò về phía đầu giường, run rẩy đổ ra năm viên thuốc nhỏ màu lam nhét vào miệng, lại run rẩy cầm lấy chén nước, ngửa đầu nuốt viên thuốc cùng nước vào bụng.

Một lát sau, Trương Nguyên Thanh mặt trắng bệch ngồi tại đầu giường thở dốc.

Đến đây, hắn cơ bản có thể xác định, sự mất tích của Binh ca và sự tồn tại của hắc tạp có mối liên hệ nhất định.

"Binh ca mất tích sau khi gửi hắc tạp cho ta, mà tấm hắc tạp kia tồn tại quỷ dị, rõ ràng không phải đồ vật bình thường..."

Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến, hắn có khả năng gặp phải uy hiếp gì đó, thân bất do kỷ chuyển giao vật phẩm.

"Nhưng tại sao hắn không giao cho cục an ninh ở đó, ngược lại gửi cho ta."

Chẳng lẽ ta một thằng gà chưa giết con gà nào, cũng chưa ngủ với ai, lại đáng tin cậy hơn cảnh sát ở đồn cảnh sát sao?

Trương Nguyên Thanh đột nhiên nghĩ đến chi tiết "giám sát và nhân viên phòng ngủ không phát giác dị thường".

Mà có thể làm được mức độ này, tất nhiên cần phải có quyền thế nhất định.

Binh ca không nộp hắc tạp cho cục an ninh ở đó, là bởi vì... cục an ninh cũng không thể tin?

Hoặc là nói, người hoặc thế lực khiến hắn biến mất, lực ảnh hưởng bao trùm đến cả cục an ninh ở đó.

"Hắn gửi hắc tạp cho ta, là bởi vì biết ông ngoại là cảnh sát trưởng về hưu, anh họ là đội trưởng trị an, tại thành phố Tùng Hải có nhân mạch tương đối sâu rộng, người bên tỉnh Giang Nam, không cách nào ảnh hưởng đến ta?"

Phải nói việc này cho anh họ.

"Đinh Đông ~"

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, từ cửa trước truyền đến.

Tiếng bước chân của bà ngoại chợt vang lên, đi xuyên qua phòng khách đến cửa trước, vặn chốt cửa.

"Các cháu tìm ai?"

"Chào cô, chúng cháu là điều tra viên của cục an ninh khu Khang Dương, xin hỏi Trương Nguyên Thanh có ở nhà không."

Người ngoài cửa đáp lại nói.

...

PS: Cầu các lão gia cất giữ, ban đêm còn một chương.

Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Thú Mê Thành (Dịch)
Quay lại truyện Linh Cảnh Hành Giả
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Bronya Zaychik

Trả lời

1 tháng trước

chap 1400 lặp chap 1399

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bị dư thôi k sao.

Ẩn danh

Denka

Trả lời

1 tháng trước

chương 1562, nhân vật thời đường xuất hiện cuối chap là ai nhỉ ad

Ẩn danh

Trần Đức Hoàng

1 tháng trước

Bất lương soái

Ẩn danh

dunghung

Trả lời

1 tháng trước

Truyện ổn mà mình ghét cái quan hệ dì cháu vl, đã là thằng mc nó hám gái đi nhưng thế nào hám cả người nhà ruột thịt hở tí là trộm đồ lót như kiểu phim não tàn anime

Ẩn danh

Nguyen Duc Trung

1 tháng trước

Là con linh bộc nó trộm mà chứ có phải nam chính chủ động đâu

Ẩn danh

Denka

1 tháng trước

đọc hiểu kiểu j ra thằng main lấy trộm thế này, con linh bộc mà ?

Ẩn danh

Denka

Trả lời

1 tháng trước

có ai hiểu mấy câu trả lời trong chap này ko nhỉ, toàn mấy câu Trung mà lão tác ko giải thích j cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Chương nào bạn ơi.

Ẩn danh

Denka

1 tháng trước

chương 532 giải thích giúp mấy câu hỏi của lưu mang bàn với ad

Ẩn danh

Nguyen Duc Trung

Trả lời

2 tháng trước

Chương 615 sang chương 616 bị thiếu một chút nội dung thì phải, nhờ admin kiểm tra lại với ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Mình coi lại không thấy thiếu.

Ẩn danh

Denka

Trả lời

2 tháng trước

Chương 101 bị lỗi không cách dòng, đọc khó quá ad

Ẩn danh

Đức Lê

Trả lời

2 tháng trước

chap 1144 bị lỗi ad ơi

Ẩn danh

lạp bùi

Trả lời

2 tháng trước

chương 271 sang chương tiếp theo thiếu 1 đoạn thì phải

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Mình check nguồn thì không có thấy thiếu bạn ơi.

Ẩn danh

Đức Lê

Trả lời

2 tháng trước

chap 967 hình như còn thiếu 1 đoạn nữa ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok đã fix

Ẩn danh

NGUYỄN VIỆT QUỐC

Trả lời

2 tháng trước

1534 bị lộn truyện nha bn

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

chương này tác giả xóa rồi nên cũng không ảnh hưởng á bạn.