Đúng a, kém chút quên tiểu tử kia.
Lời nói của Lý Đông Trạch khiến đám đội trưởng nhớ tới đội ngũ Linh cảnh khu Khang Dương đã chiêu mộ được một vị Dạ Du Thần, không cần phải mượn người từ Thái Nhất môn nữa.
Đại Cơ Bá mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói: "Vậy còn chờ gì, tranh thủ thời gian liên hệ tiểu tử kia, cho nên nói, hay là đến bồi dưỡng Dạ Du Thần của mình, thời khắc mấu chốt người một nhà nhất đáng tin."
Những đội trưởng khác lông mày giãn ra.
Lời nói của Đại Cơ Bá có lý, mặc dù Dạ Du Thần của Thái Nhất môn từ trước đến nay rất phối hợp trong chính sự, nhưng chung quy là ngoại nhân, dùng khẳng định không có người một nhà thuận tiện.
Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Phó Thanh Dương, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này lấy điện thoại di động ra, đi ra phòng họp.
"Ta đi liên lạc một chút hắn."
...
Kết thúc buổi sáng học chuyên ngành, Trương Nguyên Thanh cõng túi sách rời đi phòng học. Buổi chiều, hắn định trốn học, đi một chuyến đến địa điểm làm việc của đội hai tiểu đội Linh cảnh khu Khang Dương.
Trọng tâm giao tiếp xã hội trong tương lai đều sẽ chuyển dời đến tiểu đội Linh cảnh.
Trương Nguyên Thanh không thích trường học lắm, hứng thú học tập cũng không lớn. Người trẻ tuổi ở Tùng Hải đều có loại lười biếng từ trong lòng phát ra, lang tính không đủ, dùng hết khiếm khuyết.
Trên đời này chỉ có hai loại người sẽ phấn đấu, một loại là từ nhỏ đã bồi dưỡng được thói quen tích cực hướng lên, một loại là bị cuộc sống bức bách.
Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, Trương Nguyên Thanh cuối cùng đã tìm lại được tinh thần phấn đấu đã mất từ lâu.
Thứ nhất là tính mạng bức bách, thứ hai là có thể tròn giấc mộng thiếu niên cầm kiếm bơi sông hồ.
Linh cảnh tràn đầy nguy hiểm và quỷ dị, chỉ khi đã nếm được vị ngọt, liền không còn cam tâm làm một phàm nhân nữa.
Đi xuống dưới lầu, đang chuẩn bị thuê một chiếc xe đạp dùng chung, điện thoại di động trong túi kêu lên.
Là Lý Đông Trạch gọi đến.
"Thập trưởng?" Trương Nguyên Thanh bắt máy.
"Ngươi bây giờ ở đâu?" Lý Đông Trạch nói nhanh, đi thẳng vào vấn đề.
"Ở trường học."
"Đại học Tùng Hải đúng không, ta hiện tại liền để Quan Nhã tới đón ngươi."
Đón ta? Trương Nguyên Thanh nghe ra giọng điệu vội vàng của Lý Đông Trạch, thăm dò nói: "Chuyện gì?"
"Có một đồng sự bị giết, chúng ta cần Dạ Du Thần thôn phệ linh thể, thu hoạch ký ức của đối phương, ừm, cái này ngươi không có vấn đề gì chứ." Lý Đông Trạch không yên tâm hỏi.
Ừm, hẳn là có thể chứ... Trương Nguyên Thanh nói: "Ta thử một chút?"
Thôn phệ linh thể không khó, đây là kỹ năng thiên phú của Dạ Du Thần. Đầu óc nói cho hắn biết có thể, nhưng về mặt đọc ký ức, hắn dù sao cũng chưa thực sự thôn phệ linh thể lần nào, không có chút kinh nghiệm, cho nên không dám hứa chắc.
"Vậy cứ thế đi." Lý Đông Trạch không nói nhiều, cúp điện thoại.
Trương Nguyên Thanh cất điện thoại, đi bộ về phía cổng trường.
Vài phút sau, hắn dừng lại ở cổng trường, yên lặng chờ Quan Nhã tới đón. Đồng thời, Trương Nguyên Thanh phát hiện ở vỉa hè cách đó không xa, một cô gái mặc váy dài bách điệp, mang theo túi xách hàng hiệu đứng ở ven đường, giống như đang chờ người.
Từ Doanh Doanh?
Trương Nguyên Thanh nhìn kỹ "hoa khôi lớp" này vài lần. Đối phương mặc rất coi trọng, vòng tay, dây chuyền, khuyên tai, túi xách... nhìn đều có giá trị không nhỏ, khác biệt với phần lớn nữ sinh cùng trường.
Nữ sinh gia cảnh bình thường không thể mặc ra cảm giác này.
Phát giác được ánh mắt của Trương Nguyên Thanh, Từ Doanh Doanh khẽ cười, một bên vuốt tóc thẳng eo, tạo ra tư thế động lòng người nhất, một bên trong lòng có chút cảm giác ưu việt nho nhỏ.
Nam sinh này tướng mạo không tệ, cho nên nàng theo bản năng thể hiện vẻ đẹp của mình.
Nhưng bây giờ, nàng và sinh viên đại học bình thường đã không còn ở cùng một thế giới nữa, cho nên trong lòng nàng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Bộ trang sức này của nàng có giá trị bằng tiền sinh hoạt một năm của sinh viên bình thường.
Lúc này, Từ Doanh Doanh nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh lam chạy tới, dừng lại chậm rãi ở cổng trường.
Người lái xe là một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng dày dặn, đeo kính râm, không nhìn rõ mặt, nhưng cằm trắng nõn thon nhọn, khóe miệng đẹp như khắc, không khó nhìn ra đây là một mỹ nhân có nhan sắc cao.
Từ Doanh Doanh mím môi, đổi tư thế, đưa logo túi xách hàng hiệu về phía xe thể thao.
Đồng thời, nàng nhìn thấy Trương Nguyên Thanh chạy nhanh đến gần xe thể thao, mở cửa xe bước vào.
Phú bà đạp ga, mang theo tiểu nãi cẩu nghênh ngang rời đi.
Từ Doanh Doanh há hốc miệng, mặt đầy kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời không phân rõ nam sinh này là con nhà giàu điệu thấp, hay là đồng nghiệp của mình — thương nhân hải sản cùng thương nhân bóng tơ thép.
...
Nhà xác Cục An ninh khu Khang Dương.
Trương Nguyên Thanh đứng bên giường tử thi, vén tấm vải trắng lên, một bộ thi thể thảm liệt hiện ra trước mắt.
Trên người người chết chi chít vết bầm và vết dao, vết thương ở ngực lật ra thịt, nhìn thấy mà giật mình.
Nếu là hai ngày trước, nhìn thấy bộ thi thể như vậy, Trương Nguyên Thanh chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu sinh lý, nhưng sau khi bị đánh đập ở miếu sơn thần, thi thể đã không thể khiến trong lòng hắn sinh ra gợn sóng quá lớn.
"Có thể bắt đầu."
Lý Đông Trạch chống gậy, ở một bên mong đợi nói ra.
Trương Nguyên Thanh gật đầu, hắn nhìn kỹ thi thể Triệu Anh Quân, cảm nhận được linh hồn lạnh lẽo lưu lại trong thi thể này đang dần dần sống lại, dần dần phục hồi.
Khí tức của Dạ Du Thần có lực hấp dẫn trí mạng đối với linh thể, có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say.
Hắn yên lặng điều động thái âm chi lực trong cơ thể, lòng trắng mắt và con ngươi bao phủ lên một tầng đen nhánh, vươn tay, nhẹ nhàng vồ một cái về phía thân thể Triệu Anh Quân.
Bắt ra một đạo thân ảnh hư ảo.
Đạo thân ảnh này có ngũ quan của Triệu Anh Quân, nhưng biểu lộ ngốc trệ, ánh mắt vô hồn.
Sau khi người chết, ý thức tiêu tán 90%, linh thể sẽ trở nên ngốc trệ như vậy. Ý thức tiêu tán có nghĩa là ký ức đương nhiên cũng sẽ không trọn vẹn, chỉ còn lại một chút ký ức chấp niệm sâu sắc.
Ký ức trước khi chết thường khắc sâu ấn tượng, lại khoảng cách cái chết rất gần, sở dĩ phải bảo lưu lại.
Sau khi bắt ra linh thể, Trương Nguyên Thanh đột nhiên nảy sinh khát vọng "ăn", hắn tự nhiên mà há miệng, nhẹ nhàng hít một hơi.
Linh thể của Triệu Anh Quân hóa thành khói xanh, bay vào miệng hắn.
Giữa trán căng đau, ý thức phảng phất bành trướng, có rất nhiều thứ không thuộc về mình lấp đầy tiến vào.
.....
Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng khóc thút thít, tiếng gào thét thê lương, tiếng nói tàn nhẫn vang lên bên tai:
"Lão tử kiên nhẫn không nhiều, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trả lời."
Hắn biết mình đang đọc lại ký ức cuối cùng của linh thể, từ từ "mở" mắt, cảnh vật xung quanh rõ ràng, đây là một căn phòng lớn được trang trí lộng lẫy.
Hắn ngã ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, toàn thân không mảnh vải, quần áo và nội y nữ vứt bừa bãi trên sàn.
Ở bên cạnh không xa, vị trí đầu giường, có một cô gái trẻ tuổi co ro, cũng trần truồng, đôi chân dài trắng nõn, bụng dưới săn chắc, bộ ngực thẳng tắp, phô bày đường cong kiêu ngạo của tuổi trẻ.
Tiếng nức nở phát ra từ nàng.
Phụ nữ? Trần truồng? Cảnh tượng như vậy khiến Trương Nguyên Thanh ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ thập trưởng tại sao không nói rõ hiện trường vụ án, sao có thể để ta nhìn hình ảnh không phù hợp với trẻ em, ta vẫn là một đứa bé...
Theo góc nhìn của người chết, hắn nhìn về phía người bên giường, đó là một người đàn ông tướng mạo hung ác, gò má trái có một vết sẹo dài nửa ngón tay, lông mày thưa thớt, ánh mắt hung ác che lấp.
Trong tay nắm một thanh liễu nhận sáng loáng.
Hung thủ.... Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, ghi nhớ kỹ dung mạo.
Đến đây, nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành một nửa.
Người đàn ông đưa mũi dao đối diện với ngực "Trương Nguyên Thanh", hung ác nói:
"Chén Thánh ở đâu, danh sách ở đâu?"
Câu hỏi này hắn dường như đã hỏi rất nhiều lần, biểu lộ tràn đầy sốt ruột, ánh mắt sát cơ phun trào.
"Không biết, ta thật không biết.... Van cầu người tha cho ta." Trương Nguyên Thanh nghe thấy chính mình mở miệng cầu xin tha thứ.
Người đàn ông ngồi xổm bên giường, hoàn toàn mất kiên nhẫn, chán nản như xoa mặt, lẩm bẩm nói:
"Cho ngươi cơ hội ngươi không còn dùng được a, cho ngươi cơ hội ngươi không còn dùng được a..."
Nói rồi, đưa mũi liễu nhận từ từ tiến vào lồng ngực Trương Nguyên Thanh.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, ý thức trong nháy tức mơ hồ, Trương Nguyên Thanh mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, nhìn thấy người đàn ông cởi dây lưng quần, nắm lấy mắt cá chân xinh đẹp của người phụ nữ, dùng sức kéo về phía mình.
Tiếng thét của người phụ nữ xuất hiện, rồi im bặt.
Đề xuất Voz: Căn nhà kho
Bronya Zaychik
Trả lời1 tháng trước
chap 1400 lặp chap 1399
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
bị dư thôi k sao.
Denka
Trả lời1 tháng trước
chương 1562, nhân vật thời đường xuất hiện cuối chap là ai nhỉ ad
Trần Đức Hoàng
1 tháng trước
Bất lương soái
dunghung
Trả lời1 tháng trước
Truyện ổn mà mình ghét cái quan hệ dì cháu vl, đã là thằng mc nó hám gái đi nhưng thế nào hám cả người nhà ruột thịt hở tí là trộm đồ lót như kiểu phim não tàn anime
Nguyen Duc Trung
1 tháng trước
Là con linh bộc nó trộm mà chứ có phải nam chính chủ động đâu
Denka
1 tháng trước
đọc hiểu kiểu j ra thằng main lấy trộm thế này, con linh bộc mà ?
Denka
Trả lời1 tháng trước
có ai hiểu mấy câu trả lời trong chap này ko nhỉ, toàn mấy câu Trung mà lão tác ko giải thích j cả
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Chương nào bạn ơi.
Denka
1 tháng trước
chương 532 giải thích giúp mấy câu hỏi của lưu mang bàn với ad
Nguyen Duc Trung
Trả lời2 tháng trước
Chương 615 sang chương 616 bị thiếu một chút nội dung thì phải, nhờ admin kiểm tra lại với ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mình coi lại không thấy thiếu.
Denka
Trả lời2 tháng trước
Chương 101 bị lỗi không cách dòng, đọc khó quá ad
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 1144 bị lỗi ad ơi
lạp bùi
Trả lời2 tháng trước
chương 271 sang chương tiếp theo thiếu 1 đoạn thì phải
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Mình check nguồn thì không có thấy thiếu bạn ơi.
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 967 hình như còn thiếu 1 đoạn nữa ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok đã fix
NGUYỄN VIỆT QUỐC
Trả lời2 tháng trước
1534 bị lộn truyện nha bn
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
chương này tác giả xóa rồi nên cũng không ảnh hưởng á bạn.