Thứ Bảy, giữa trưa mười một giờ.
Trương Nguyên Thanh ngáp rời giường, còn buồn ngủ. Từ lúc trở thành Dạ Du Thần, hắn ngủ không được vào ban đêm, cả đêm chơi game. Ban ngày không có tinh thần, không ngừng mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật.
Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm vấn linh đó. Lý Đông Trạch và Quan Nhã liên tiếp ra ngoài, tham gia vào cuộc điều tra về Hắc Vô Thường và các hành động dưới trướng hắn.
Điều này khiến Trương Nguyên Thanh chậm trễ việc huấn luyện chiến đấu.
Ban đầu, theo kế hoạch của Lý Đông Trạch, tiếp theo lẽ ra Quan Nhã sẽ huấn luyện chiến đấu cho Nguyên Thủy. Với tố chất thân thể của Dạ Du Thần, việc nhập môn chiến đấu trong thời gian ngắn không khó.
Nhưng vì sự kiện Chén Thánh và danh sách, việc này chỉ có thể hoãn lại. Dù sao thì tổ 2 cũng thiếu nhân viên.
Trương Nguyên Thanh đã từng hỏi Lý Đông Trạch về mấy đồng đội chưa bao giờ lộ diện, nhưng thập trưởng lập tức lộ vẻ mặt khó xử, hình như có điều khó nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn khéo hiểu lòng người liền không tiếp tục truy vấn.
Mặt khác, Vương Thiên của Chỉ Sát cung đã đồng ý trở thành người liên lạc của hắn, thái độ phối hợp ngoài ý liệu, rất có giác ngộ.
Do sự kiện Âu Hướng Vinh, quản lý của Đại học Tùng Hải lập tức trở nên nghiêm ngặt. Nhân viên nhà trường không cho phép sinh viên ở trường ra ngoài vào ban đêm, cho nên chuyện về mối quan hệ hữu nghị cũng gác lại.
Rửa mặt qua loa xong, bà ngoại còn chưa nấu xong cơm trưa. Trương Nguyên Thanh trở về phòng, bắt đầu đùa nghịch anh linh.
Giờ phút này, hắn đang sắp xếp cho Tiểu Đậu Bỉ chọn đồ vật đoán tương lai. Sau khi kinh nghiệm vượt qua 50%, độ tinh khiết và độ dày của thái âm chi lực đều được tăng phúc. Sau đó hắn phát hiện, anh linh được thái âm chi lực tẩm bổ thì trí lực hơi có tăng lên.
Trương Nguyên Thanh đặt sách giáo khoa quanh anh linh mũm mĩm đáng yêu. Bên trái là Toán học, bên phải là Ngữ văn, trước sau là Tiếng Anh và Vật lý.
"Chủ nhân ngươi tài trí hơn người, học phú ngũ xa, ngươi cũng không thể rớt lại phía sau, chọn một đi."
Tiểu Đậu Bỉ mở to đôi mắt đen láy, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu ý Trương Nguyên Thanh. Sau đó nó nhanh chóng huy động tứ chi, bò về phía sách giáo khoa Vật lý.
"À, là một đứa trẻ có tiền đồ..."
Khuôn mặt Trương Nguyên Thanh vừa nở nụ cười, đã thấy tiểu gia hỏa vượt qua sách giáo khoa Vật lý, ôm lấy máy chơi game PS5. Vì không thể chạm tới thực thể, nó "bịch" ngã sấp xuống.
"Thứ không có tiền đồ, căn bản không giống ta!" Trương Nguyên Thanh tức giận phê bình nói.
"Ta bằng ngươi lớn như vậy lúc, đã bảy bước làm thơ."
Ai! Hắn thất vọng thở dài. Muốn tăng lên trí lực của anh linh, bồi dưỡng hắn thành tài, thì phải khống chế kỹ năng nuôi quỷ của Dạ Du Thần.
Vậy thì phải thăng cấp.
Tính toán thời gian, nhiệm vụ Linh cảnh lần thứ hai cũng sắp tới.
Ăn trưa xong, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng ngủ, đổ nước ấm vào cốc trà, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra lọ thuốc màu trắng.
"Thật là, dạo này bận quá, quên uống thuốc, đã quá hạn hai ngày..."
Hắn vừa lẩm bẩm, vừa dốc lọ thuốc, đổ mấy viên thuốc nhỏ vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, biểu cảm của Trương Nguyên Thanh khẽ giật mình.
Đúng rồi, ta đã quá hạn hai ngày, tại sao bệnh cũ không tái phát?
Bệnh tình của ta rõ ràng ngày càng nghiêm trọng, tần suất phát bệnh chỉ càng nhanh hơn, không thể nào quá hạn được.
Là vì ta đã trở thành Dạ Du Thần, tố chất thân thể thay đổi?
"Nói đến, ta tấn thăng Dạ Du Thần sau này, còn chưa từng phát bệnh qua. Chẳng lẽ là khỏi rồi?" Hắn mừng rỡ, nhưng lại không dám chắc chắn, thế là định thử một chút.
Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu quán tưởng khuôn mặt mơ hồ của phụ thân.
Không biết qua bao lâu, trái tim hắn "Phanh" một tiếng, ký ức sôi trào, đủ loại tạp âm tràn vào não hải, các loại hình ảnh vỡ vụn khôi phục.
Nhưng ở khoảnh khắc sau, tạp âm trở nên có trật tự, hình ảnh không còn tan vỡ.
Không, không phải âm thanh và hình ảnh trở nên có trật tự, mà là khả năng xử lý thông tin của đại não tăng cường.
Hắn nghe thấy cậu đang nhảy trong phòng khách nhà mình, nhạc nền là "Bánh rán trái cây".
Mợ đang xem tivi trong phòng ngủ, thỉnh thoảng phàn nàn một câu: ồn quá, nhỏ tiếng một chút.
Trong bếp là tiếng bà ngoại rửa chén.
Giường tầng dưới đang "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên. Thông qua tiếng va chạm phân tích, Trương Nguyên Thanh quả nhiên kết luận, nữ chủ nhân đang nằm sấp.
Đại não vẫn đang xử lý thông tin...
"Quan Nhã trên người luôn có một sự tự tin khó tả, mà thập trưởng đối với nàng dường như có chút khách khí, không giống với đối xử với ta và Vương Thái.... Lúc ta nhắc đến mấy tên đội viên kia, vẻ mặt của thập trưởng là xấu hổ và bất đắc dĩ... Thái độ của nhạc sĩ Vương Thiên thay đổi có chút vấn đề, hôm qua hắn đối với ta là khinh thường...."
"Tiểu Đậu Bỉ đối với tiểu di có sự thân cận đặc biệt, tiểu di, tiểu di..."
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, trạng thái ảo giác khó hiểu của Trương Nguyên Thanh, lập tức bị phá vỡ.
"Đi thôi, đi cùng ta dạo trung tâm thương mại đi." Giang Ngọc Nhị dịu dàng nói.
Hôm nay nàng ăn mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, giày trắng nhỏ, áo khoác mỏng màu xanh nhạt. Bởi vì dáng vẻ luôn vui vẻ đáng yêu, nhìn rất "sâm hệ", rất ngoan ngoãn.
Giang Ngọc Nhị có thể trở thành nhân vật "đắt khách" trên thị trường hẹn hò, vẻ ngoài dịu dàng này là nguyên nhân chủ yếu.
Đàn ông tự tin cảm thấy phụ nữ xinh đẹp dịu dàng dễ kiểm soát, đàn ông tự ti cũng cảm thấy một người đẹp như vậy ở chung không áp lực lớn.
Trương Nguyên Thanh ngơ ngác nhìn xem tiểu di, lỗ mũi đột nhiên phun ra hai hàng máu ấm áp.
...
Sân bay Tùng Hải.
Tầng hầm nhà xe, Phó Thanh Dương ngồi trong chiếc xe thương vụ chờ đợi hồi lâu, cau mày gọi điện thoại cho trợ lý.
Điện thoại kết nối, giọng hắn trầm thấp hỏi:
"Sao còn chưa ra?"
Hắn đến đón người, chuyến bay đã hạ cánh một giờ trước, nhưng trợ lý đến giờ vẫn chưa đưa người ra.
Thời gian của Phó bách phu trưởng quý giá, sao có thể lãng phí vào chuyện nhỏ nhặt này?
"Bách phu trưởng, hắn..." Trợ lý hạ giọng, nói: "Hắn cấu kết với một cô gái xinh đẹp, ở trong sân bay không chịu đi, nói muốn giao lưu tình cảm..."
Gân xanh trên trán Phó Thanh Dương nhảy lên, nói:
"Nói cho hắn biết, là hắn tự ra, hay là ta vào đẩy hắn ra?"
Bên trợ lý lên tiếng, chợt cúp điện thoại.
Mấy phút sau, trợ lý dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào tầng hầm nhà xe, tiến về phía chiếc xe thương vụ.
Người đàn ông trẻ tuổi này mặc quần dài rộng rãi màu trắng gạo, áo khoác mỏng màu xanh nhạt. Lúc đi, tay áo tung bay, vô cùng phiêu dật. Ngũ quan hắn tuấn tú, đôi mắt híp lại mỉm cười, có một sự lười biếng thấm vào lòng người.
Thân thiện, lười biếng, vô hại.
Đây chính là ấn tượng mà người trẻ tuổi mang lại.
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: "Không hổ là Hoa công tử, đi đến đâu cũng có phụ nữ vây quanh."
Vị Hoa công tử nổi danh cùng hắn, quả đúng như tên gọi, là một công tử ăn chơi trác táng chính hiệu. Cha hắn là môn chủ Thái Nhất môn, gia thế hiển hách, thêm vào thiên phú xuất chúng của bản thân, xung quanh hắn có vô số "oanh oanh yến yến".
Nếu chỉ đơn thuần háo sắc, đương nhiên không đủ để sánh ngang với Phó Thanh Dương. Gia hỏa này bị gọi đùa là Hoa công tử, là vì hắn rất hiểu phụ nữ, trong giới phụ nữ danh tiếng rất tốt.
Đối mặt với sự trào phúng, Linh Quân híp mắt mỉm cười, "Đừng nói tục như thế, mỹ nhân là tác phẩm nghệ thuật, cần tinh tế phẩm vị từ từ hiểu rõ, mới có thể khai quật ra vẻ đẹp của các nàng. Đây là phong nhã."
Phó Thanh Dương nhíu mày, "Vì sự phong nhã của ngươi, lãng phí của ta một giờ, làm lỡ chính sự."
"Thanh Dương huynh, nhân sinh đâu phải chỉ có sự nghiệp, còn có rất nhiều cái đẹp đáng giá khai quật." Linh Quân híp mắt cười nói: "Chuyện về Quỷ Nhãn phán quan ta đã biết, sẽ dốc toàn lực hiệp trợ ngươi. Phụ thân rất để ý cái chết của Quỷ Nhãn phán quan."
"Vì sao?" Phó Thanh Dương nhìn hắn.
"Người này chết rất gần thời gian với Ma Quân bỏ mình. Phụ thân nghi ngờ giữa hai bên tồn tại liên hệ."
"Môn chủ vì sao chấp nhất với cái chết của Ma Quân, chấp nhất tìm kiếm truyền nhân của Ma Quân?"
"Bởi vì Ma Quân trước khi chết, để lại một vật rất quan trọng trong thẻ nhân vật."
"Thứ gì?"
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, vật đó đại biểu cho sự chung cực, đại biểu cho bản chất của Linh cảnh."
...
Trung tâm thương mại Nhuận Phát, cửa hàng trà sữa.
Trương Nguyên Thanh xách theo túi lớn túi nhỏ đồ mua sắm ngồi xuống, nâng ly thủy tinh lên, hít một hơi mạnh trà sữa đá lạnh, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Lập tức cảm thấy toàn thân sống lại.
Đi cùng tiểu di dạo trung tâm thương mại mệt nhất không phải là thân thể, mà là sự dày vò từ tinh thần.
May mắn thay, thân hình xinh đẹp của các cô gái trẻ tuổi có thể hóa giải sự mệt mỏi này. Trương Nguyên Thanh uống trà sữa, tâm trạng rất tốt.
Hắn đã xác nhận một chuyện, căn bệnh quái lạ của mình đã được làm dịu hiệu quả.
Ngoài tần suất phát bệnh giảm xuống, hắn chủ động kích phát bệnh cũ cũng trở nên dễ dàng hơn. Điểm quan trọng nhất là, sau khi phát bệnh, đau đớn, chảy máu mũi và các triệu chứng khác đều giảm bớt.
Có lẽ sau này, hắn có thể tự do kiểm soát trạng thái ký ức sôi trào, vậy thì viết luận văn cứ dùng Vương Thái giúp đỡ, hắc hắc.
Không, như vậy thật không có tiền đồ... Trương Nguyên Thanh nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ quyến rũ này ra khỏi đầu.
"Ai, tiền lương tháng này không đủ tiêu." Tiểu di cảm khái nói.
Trương Nguyên Thanh nghiêng nàng một chút, khinh thường nói: "Ngươi lúc nào tiền lương đủ tiêu qua, ngươi tiêu đều là tiền của ông ngoại bà ngoại."
Tiểu di vẫn là bác sĩ tập sự, tiền lương cực thấp, nhưng trên người nàng không thiếu đồ xa xỉ. Phần lớn chi tiêu của nàng đều do ông ngoại bà ngoại cho.
Ông ngoại bà ngoại có không ít tiền tích lũy. Con gái lớn sự nghiệp thành công, con trai lớn cưới được vợ giàu có, đều là những người không thiếu tiền, cho nên tiền tích lũy cũng chỉ có thể để cho con gái út phá.
Giang Ngọc Nhị méo miệng, đóng vai làm vô cùng đáng thương nói: "Đúng vậy a đúng vậy a, ai bảo di vô dụng đây, không kiếm được tiền, chỉ có thể toàn lực dựa cha."
Vừa trò chuyện, Trương Nguyên Thanh lấy điện thoại di động ra, theo thói quen đăng nhập vào diễn đàn chính thức, xem có bài đăng thú vị nào không.
Diễn đàn chính thức có hai công năng chính: một là cơ quan chính thức đưa ra một số thông báo, tin tức quan trọng; hai là nơi để các Hành Giả Linh Cảnh ở các nơi giao lưu, chia sẻ tin tức và tình báo.
Theo Trương Nguyên Thanh, "lướt" diễn đàn là một cách nhanh chóng để mở mang tầm mắt.
Rất nhanh, một bài đăng thu hút sự chú ý của hắn:
# Nghề nghiệp Dạ Du Thần xuất hiện một lượng lớn Linh cảnh cấp A và cấp S hoàn toàn mới. Dạ Du Thần ở các nơi đều xuất hiện hiện tượng "mất tích" #
...
PS: Lỗi chính tả sẽ được sửa sau khi đăng bài.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
Bronya Zaychik
Trả lời1 tháng trước
chap 1400 lặp chap 1399
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
bị dư thôi k sao.
Denka
Trả lời1 tháng trước
chương 1562, nhân vật thời đường xuất hiện cuối chap là ai nhỉ ad
Trần Đức Hoàng
1 tháng trước
Bất lương soái
dunghung
Trả lời1 tháng trước
Truyện ổn mà mình ghét cái quan hệ dì cháu vl, đã là thằng mc nó hám gái đi nhưng thế nào hám cả người nhà ruột thịt hở tí là trộm đồ lót như kiểu phim não tàn anime
Nguyen Duc Trung
1 tháng trước
Là con linh bộc nó trộm mà chứ có phải nam chính chủ động đâu
Denka
1 tháng trước
đọc hiểu kiểu j ra thằng main lấy trộm thế này, con linh bộc mà ?
Denka
Trả lời1 tháng trước
có ai hiểu mấy câu trả lời trong chap này ko nhỉ, toàn mấy câu Trung mà lão tác ko giải thích j cả
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Chương nào bạn ơi.
Denka
1 tháng trước
chương 532 giải thích giúp mấy câu hỏi của lưu mang bàn với ad
Nguyen Duc Trung
Trả lời2 tháng trước
Chương 615 sang chương 616 bị thiếu một chút nội dung thì phải, nhờ admin kiểm tra lại với ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mình coi lại không thấy thiếu.
Denka
Trả lời2 tháng trước
Chương 101 bị lỗi không cách dòng, đọc khó quá ad
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 1144 bị lỗi ad ơi
lạp bùi
Trả lời2 tháng trước
chương 271 sang chương tiếp theo thiếu 1 đoạn thì phải
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Mình check nguồn thì không có thấy thiếu bạn ơi.
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 967 hình như còn thiếu 1 đoạn nữa ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok đã fix
NGUYỄN VIỆT QUỐC
Trả lời2 tháng trước
1534 bị lộn truyện nha bn
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
chương này tác giả xóa rồi nên cũng không ảnh hưởng á bạn.