Logo
Trang chủ

Chương 67: Cứu rỗi

Đọc to

Nương theo câu nói này, cảm giác áp bách bao phủ phía trước sảnh tiêu tán. Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi hơi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nguy cơ bị sói đói nhìn chằm chằm không còn.

Người phụ nữ ở quầy nheo mắt, chăm chú nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi cách một bàn. Bà khẽ liếc ra ngoài nhà khách một cách kín đáo.

"Ta đã biết, hai vị khách nhân chờ một lát."

Bà thu hồi ánh mắt, ngữ khí lạnh nhạt để lại câu nói này rồi đi sâu vào trong nhà khách. Tiếng giày cao gót "lạch cạch" xa dần.

Hô... Tạ Linh Hi thở ra một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thấp giọng nói:

"Nguyên Thủy ca ca, ta... ta đột nhiên nhớ tới một chuyện..."

Trương Nguyên Thanh nghiêng mắt nhìn nàng.

Tạ Linh Hi nói ra suy đoán của mình: "Chúng ta không tra được tư liệu của Vô Ngân đại sư. Có khi nào không phải hắn danh bất kinh truyền, mà là... mà là quyền hạn của chúng ta quá thấp..."

Một người ở quầy đã có được uy áp đáng sợ như vậy, vị Vô Ngân đại sư kia là cấp bậc gì, có thể nghĩ.

Trương Nguyên Thanh sắc mặt nghiêm túc gật đầu:

"Ta cũng nghĩ đến, cho nên, vừa rồi đang định đào tẩu. Hơn nữa ta rất có lòng tin đào tẩu."

"A?" Tạ Linh Hi kinh ngạc, trợn to đôi mắt sáng: "Ta vừa rồi chân hoàn toàn nhũn ra, căn bản không có ý niệm trốn chạy. Chỉ muốn giấu đầu vào nách ngươi thôi."

"Cho nên ta mới có lòng tin đào tẩu a, ta chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội là được..." Trương Nguyên Thanh thầm oán trong lòng. Hắn dang tay, kẹp đầu Tạ Linh Hi vào nách, hỏi:

"Thế này có cho ngươi cảm giác an toàn không?"

"Nguyên Thủy ca ca, thả ta ra, mau buông ta ra, rất mất mặt..." Tạ Linh Hi dùng sức giãy giụa.

Nàng rút đầu khỏi nách Trương Nguyên Thanh, chỉnh lại tai nghe đội đầu bị lệch, hạ giọng:

"Nguyên Thủy ca ca, tai nghe của ta là đạo cụ, có thể nghe lén tất cả động tĩnh trong phạm vi 500 mét."

Nàng ngưng thần lắng nghe, nhỏ giọng nói:

"Người phụ nữ kia vào thang máy... Thang máy dừng ở lầu bốn... Nàng mở cửa căn phòng thứ hai bên trái thang máy... Nàng biến mất?!"

Tạ Linh Hi ngửa mặt lên, kinh ngạc nói: "Nàng biến mất không thấy gì nữa."

Biến mất không thấy gì nữa? Là gian phòng khách kia ngăn cách ngoại giới nhìn trộm? Trương Nguyên Thanh vỗ vỗ vai tiểu nha đầu, ra hiệu nàng an tâm chớ vội.

Hai người im lặng chờ đợi. Trong quá trình đó, Tạ Linh Hi liên tục nhìn ra ngoài nhà khách, xác nhận bảo tiêu gia tộc mang tới vẫn luôn chú ý mình, trong lòng mới thoáng có cảm giác an toàn.

Khoảng mười phút sau, nàng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Nàng ra rồi..."

Vài phút nữa, Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng "đinh" của thang máy, cabin trở về lầu một. Tiếp theo, tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên, dì xinh đẹp diễm lệ trở về quầy trước, nhìn họ, nói:

"Đi theo ta đi!"

Ánh mắt lạnh nhạt của bà quét qua các thanh niên vẻ mặt nghiêm túc, "A," bà nói, "sợ thì các ngươi có thể về nhà đi."

Trương Nguyên Thanh cười nói: "Tỷ tỷ hiền hòa mềm lòng, xem xét chính là người tốt, chúng ta không sợ."

Tạ Linh Hi nhu nhu nhược nhược nói: "Dì, chúng ta chỉ đến nhắn một câu, không có ác ý."

Người phụ nữ thần sắc chuyển dịu, khẽ gật đầu, dẫn họ đi thang máy lên lầu bốn.

Bà đứng trong hành lang, nhìn về phía căn phòng khách thứ hai bên trái thang máy, nói:

"Đi vào đi."

Trương Nguyên Thanh trông thấy bảng số phòng: 404!

"Tên hay thật..." Khóe miệng hắn giật một cái. Hắn kéo Tạ Linh Hi đến cạnh cửa, vặn chốt cửa.

"Răng rắc!"

Khoảnh khắc lưỡi khóa rất nhỏ bật ra, phảng phất có một luồng lực lượng trầm tĩnh mà cường đại bao phủ tới. Cảnh vật trước mắt nhanh chóng thay đổi.

Tấm thảm trong hành lang biến thành gạch men xanh mộc mạc. Bức tường quét vôi trắng biến thành kết cấu hỗn hợp gạch và gỗ. Đèn điện sáng chói biến thành ánh nến lung linh.

Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi ngạc nhiên nhìn quanh. Họ đang ở trong đại điện của một ngôi chùa. Mái vòm cao bảy tám mét là khung trang trí hoa văn hồi văn lồi, vẽ đầy Thần Phật.

Dưới khung trang trí là một tôn đại Phật vàng cao năm mét, ánh mắt như từ bi, như uy nghiêm, như lạnh lùng.

Bàn cúng phẩm thắp mười tám cây nến lớn, ánh nến sáng tỏ.

Dưới đại Phật có bồ đoàn, trên đó ngồi xếp bằng một nhà sư áo cà sa màu xanh. Thân hình cao lớn, chỉ ngồi xếp bằng thôi mà đã cao ngang Tạ Linh Hi.

Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt có hoảng sợ và ngưng trọng. Giây phút trước họ còn ở hành lang nhà khách, giây phút sau đã xuất hiện trong ngôi chùa lạ lẫm.

Nếu không phải bên tai không có âm thanh nhắc nhở của phó bản, hai người đều muốn nghi ngờ mình lại tiến vào Linh cảnh làm nhiệm vụ.

"Vị Vô Ngân đại sư này còn khủng bố hơn ta tưởng tượng a. Cái này mẹ nó phải là Linh Cảnh Hành Giả cấp bậc nào mới có thủ đoạn như vậy..." Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng mặc áo cà sa màu xanh, ngữ khí cung kính:

"Thế nhưng là Vô Ngân đại sư?"

"Dạ Du Thần và Nhạc Sĩ, các ngươi là người của tổ chức chính thức?"

Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến, ngữ khí rất kỳ lạ, phảng phất đang nhẫn nại một loại thống khổ nào đó.

"Đúng!"

Trương Nguyên Thanh không dám giấu diếm.

Trong điện trầm mặc mười mấy giây, thanh âm trầm thấp khàn khàn lần nữa quanh quẩn:

"Thẹn Là Nhân Phụ trước khi chết nói gì."

Thanh âm của Trương Nguyên Thanh không tự chủ trầm thấp, "Hắn để cho ta chuyển cáo đại sư: Rất xin lỗi, ta đến nay vẫn không biết, sai là ta, hay là thế giới này."

Khi nói câu này, hắn lại một lần nhớ lại ánh mắt của Thẹn Là Nhân Phụ trước khi lâm chung, ánh mắt lóe lên căm hận và bi ai kia.

Trong điện lại một lần lâm vào trầm mặc lâu dài, trầm mặc đến mức khiến Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi hoảng hốt.

Cuối cùng... Vô Ngân đại sư thở dài một tiếng:

"Ta đã biết."

Tạ Linh Hi do dự một chút, cả gan, nhỏ giọng hỏi:

"Đại sư, hắn đối với ta có ân cứu mạng, hắn cũng không phải ác nhân, là... tại sao lại trở thành nghề nghiệp tà ác?"

Nhà sư áo cà sa màu xanh chậm rãi nói:

"Hắn trước kia có một đứa con gái, rất thông minh, rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập đều rất tốt. Lúc lên đại học, dần dần chuyển biến, bắt đầu theo đuổi vật chất, mù quáng ganh đua so sánh với bạn học. Vì cung cấp nuôi dưỡng con gái, Thẹn Là Nhân Phụ ngày đêm làm công, liều mạng kiếm tiền, nhưng càng ngày càng không thể thỏa mãn nhu cầu của con gái. Cho đến một ngày, hắn phát hiện con gái vay rất nhiều tiền trên mạng, bị chụp ảnh nhạy cảm.

"Hắn không có khả năng hoàn trả những khoản nợ đó, càng thấy con gái mất mặt, làm nhục gia đình. Hai cha con cãi nhau lớn một trận. Hắn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con. Thẹn Là Nhân Phụ cho rằng, tất cả đều là lỗi của con gái, nàng trở nên hám lợi, ích kỷ, khiến người ta không nhận ra được.

"Sau này, công ty cho vay khống chế cô gái đó, ép buộc nàng làm việc bán thân, không chút kiêng kỵ đùa bỡn nàng, lăng nhục nàng. Trong tuyệt vọng, nàng nhảy lầu tự sát.

"Thẹn Là Nhân Phụ suy sụp. Hắn bắt đầu cảm thấy, sai là chính mình. Nếu có thể cho con gái cuộc sống vật chất sung túc, nếu có tiền trả nợ cho con gái, tất cả bi kịch này sẽ không xảy ra. Hắn vô số lần hối hận trận cãi nhau đó. Lúc đó nếu có thể an ủi con gái, làm bạn con gái, có lẽ sẽ không có chuyện về sau. Là hắn tự tay đẩy con gái vào vực sâu.

"Sau khi con gái chết, hắn định kiện công ty cho vay đó, kiện những kẻ từng làm nhục nàng, ép nàng chết. Nhưng công ty cho vay đó ở địa phương rất có thế lực, hắn thua kiện.

"Hắn suy sụp rất lâu, nhận ra không phải con gái sai, là hắn, là thế giới này. Hắn cho rằng, con người không thể thay đổi hoàn cảnh, con người bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Khi xã hội này cả ngày gào thét bên tai ngươi về vật chất, tiền bạc, ngươi nhất định sẽ bị ảnh hưởng, trở nên hám lợi, vật chất, không ai có thể ngoại lệ.

"Con gái hắn còn chưa vào đời, không hiểu lòng người hiểm ác, bị dẫn dụ tiêu phí, dẫn dụ vay mượn, cuối cùng mới đi lên con đường không lối thoát này. Thế giới này hỏng bét, hắn quyết định tự thân vì con gái báo thù...

"Hắn xâm nhập công ty cho vay, giết chết những kẻ từng làm nhục nàng, ép nàng chết. Sau đó thoát khỏi hiện trường. Chính là trận giết chóc đó, để hắn thu được thẻ nhân vật, trở thành Cổ Hoặc Chi Yêu.

"Thẹn Là Nhân Phụ là một người cực đoan, nhưng hắn không phải kẻ giết người khát máu. Tuy nhiên, một khi trở thành nghề nghiệp tà ác, cả đời không có đường quay lại. Hắn trên con đường không lối thoát này càng chạy càng xa, đẳng cấp càng ngày càng cao, lại càng ngày càng thống khổ.

"Cho đến một ngày, hắn gặp ta, liền đi theo bên cạnh ta tu hành, hy vọng có thể hóa giải lệ khí trong lòng, đạt được cứu rỗi. Nhưng hắn quá cực đoan. Hắn không muốn giết hại kẻ vô tội, nhưng lại quật cường không muốn hòa giải với thế giới này.

"Có lẽ cái chết đối với hắn mà nói, là kết cục tốt nhất..."

"Thảo nào hắn muốn cứu Tạ Linh Hi. Con gái hắn không khác tiểu nha đầu này là bao. Hắn vô số lần hối hận lúc trước không kéo con gái một tay. Cú lao tới cứu không phải Tạ Linh Hi, là đứa con gái năm đó nhảy lầu tự vẫn..." Trương Nguyên Thanh liếc nhìn Trà Xanh Nhỏ. Tạ Linh Hi kinh ngạc không nói nên lời, mắt đục đỏ ngầu.

Hắn im lặng thở dài một hơi, nói:

"Đại sư, ta cảm thấy, hắn đã được cứu rỗi."

Đại sư Vô Ngân lưng quay về phía hai người không bình luận, nhẹ nhàng phất tay. Trong tay áo bơi ra hai luồng ánh sáng nhạt, rơi xuống chân Tạ Linh Hi và Trương Nguyên Thanh.

Hai người định thần nhìn lại, là hai khối ngọc thạch đen như mực, lớn bằng nửa bàn tay. Bên trong có ánh sáng đen cuồn cuộn, biến ảo ra đủ loại hình thái, tựa như ảo mộng.

Chỉ nhìn vài giây, Tạ Linh Hi và Trương Nguyên Thanh liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu váng mắt hoa.

"Cảm ơn các ngươi mang về di ngôn của hắn. Nó gọi là Thông Mộng Ngọc Phù. Bóp nát nó, có thể liên lạc với ta. Gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay giúp các ngươi một lần. Giới hạn ở thế giới hiện thực, trong Linh cảnh sử dụng vô hiệu." Vô Ngân đại sư thản nhiên nói:

"Rời đi đi."

Tượng Phật, ánh nến bắt đầu vặn vẹo, lần lượt vỡ vụn. Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi trở về nhà khách. Họ đang đứng trước cửa phòng mở rộng. Trong phòng là phòng đơn tiêu chuẩn.

Dưới chân hai người nằm hai khối ngọc thạch màu đen.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư
Quay lại truyện Linh Cảnh Hành Giả
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Bronya Zaychik

Trả lời

1 tháng trước

chap 1400 lặp chap 1399

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

bị dư thôi k sao.

Ẩn danh

Denka

Trả lời

1 tháng trước

chương 1562, nhân vật thời đường xuất hiện cuối chap là ai nhỉ ad

Ẩn danh

Trần Đức Hoàng

1 tháng trước

Bất lương soái

Ẩn danh

dunghung

Trả lời

1 tháng trước

Truyện ổn mà mình ghét cái quan hệ dì cháu vl, đã là thằng mc nó hám gái đi nhưng thế nào hám cả người nhà ruột thịt hở tí là trộm đồ lót như kiểu phim não tàn anime

Ẩn danh

Nguyen Duc Trung

1 tháng trước

Là con linh bộc nó trộm mà chứ có phải nam chính chủ động đâu

Ẩn danh

Denka

1 tháng trước

đọc hiểu kiểu j ra thằng main lấy trộm thế này, con linh bộc mà ?

Ẩn danh

Denka

Trả lời

2 tháng trước

có ai hiểu mấy câu trả lời trong chap này ko nhỉ, toàn mấy câu Trung mà lão tác ko giải thích j cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Chương nào bạn ơi.

Ẩn danh

Denka

1 tháng trước

chương 532 giải thích giúp mấy câu hỏi của lưu mang bàn với ad

Ẩn danh

Nguyen Duc Trung

Trả lời

2 tháng trước

Chương 615 sang chương 616 bị thiếu một chút nội dung thì phải, nhờ admin kiểm tra lại với ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Mình coi lại không thấy thiếu.

Ẩn danh

Denka

Trả lời

2 tháng trước

Chương 101 bị lỗi không cách dòng, đọc khó quá ad

Ẩn danh

Đức Lê

Trả lời

2 tháng trước

chap 1144 bị lỗi ad ơi

Ẩn danh

lạp bùi

Trả lời

2 tháng trước

chương 271 sang chương tiếp theo thiếu 1 đoạn thì phải

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Mình check nguồn thì không có thấy thiếu bạn ơi.

Ẩn danh

Đức Lê

Trả lời

2 tháng trước

chap 967 hình như còn thiếu 1 đoạn nữa ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok đã fix

Ẩn danh

NGUYỄN VIỆT QUỐC

Trả lời

2 tháng trước

1534 bị lộn truyện nha bn

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

chương này tác giả xóa rồi nên cũng không ảnh hưởng á bạn.