Phó Thanh Dương nhíu mày:
"Nếu là như vậy, cái kia trật tự cùng tà ác mâu thuẫn sẽ làm sâu sắc, Linh cảnh..."
Linh cảnh đang tận lực làm sâu sắc loại mâu thuẫn này.
...
Cửa phòng ngủ bị cường lực đẩy ra, Quan Nhã hấp tấp gấp trở về, nàng đọng lại một bụng lời, nổi lên vô số cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Thủy, bỗng nhiên lại không muốn nói nữa.
Nhìn thấy hắn, liền an tâm.
"Hô~" Quan Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Ta trở về thu dọn đồ đạc." Trương Nguyên Thanh đứng dậy, nhìn xem nàng, chủ động mở miệng: "Thu thập xong đồ vật liền đi, sẽ không tiếp tục ở nơi này."
Hắn nói những lời này thời điểm, ngữ khí cùng ánh mắt đều vô cùng ôn hòa bình tĩnh, phảng phất chút tình cảm này đã là đi đến nửa đời sau hồi ức, không có không cam lòng cùng oán hận, sớm đã tâm như chỉ thủy.
Loại ôn hòa này, là hắn tận lực tạo nên ra, để biểu đạt chính mình "bi thương tại tâm chết" tâm trạng.
Quan Nhã tỷ vừa nhìn thấy ta như vậy, liền sẽ hối tiếc đến ôm ấp yêu thương, khóc ròng ròng, cầu ta tha thứ, sau đó ta liền có thể muốn gì cứ lấy... Trương Nguyên Thanh trong lòng thầm cười.
Quan Nhã thật sâu nhìn chăm chú hắn, hít sâu một hơi, hướng hắn đi tới, nói khẽ: "Nguyên Thủy..."
"Không cần nói nữa, cũng đừng vãn hồi," Trương Nguyên Thanh giơ tay lên, làm "cự tuyệt" tư thế, nói:
"Ta hôm qua suy nghĩ rất lâu, có lẽ ngươi đúng, ta chỉ là một cái rễ cỏ, ngươi là hào môn thiên kim, môn không đăng hộ không đối, có thể hưởng thụ yêu đương mỹ hảo, nhưng không thích hợp hôn nhân."
Hắn vừa nói xong, ngăn kéo bàn đọc sách truyền đến Ampli Miêu Vương đã lâu âm nhạc:
"Ban đầu là ngươi muốn tách ra tách ra liền tách ra, hiện tại lại muốn dùng chân ái đem ta dỗ dành trở về, tình yêu không phải ngươi muốn bán muốn mua liền có thể bán."
Ngươi vẫn rất biết cho chính mình thêm kịch, ân, nhưng âm nhạc thả không tệ, rất ứng... Trương Nguyên Thanh trong lòng thầm nghĩ, trên mặt vẫn như cũ duy trì lấy bi thương tại tâm chết bình tĩnh.
"Nguyên Thủy, ta muốn nói chính là..."
Quan Nhã đi đến trước mặt, nhìn xem bạn trai đại hiền giả giống như ánh mắt, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn, xoay eo, quay người, một cái hung ác ném qua vai, quật bạn trai cũ văng ra ngoài, gầm thét lên:
"Ngươi lại muốn tại trước mặt lão nương chơi trò gì!"
Trương Nguyên Thanh đằng vân giá vũ bay lên, trong đầu hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
Cái này không giống với hắn nghĩ.
Phản ứng của Quan Nhã vượt quá dự liệu của hắn, nàng không phải mặt đầy nước mắt nhào tới, ôm chặt mình, khóc nói:
Ngươi là điện, ngươi là ánh sáng, ngươi là duy nhất thần thoại à?
Trong đầu hoang mang, không làm chậm trễ hắn chiến đấu phản ứng, Trương Nguyên Thanh lập tức thi triển Tinh Độn, kịp thời thân thể dán trên mặt đất trước đó, hóa thành tinh quang bỏ chạy.
Hắn chợt xuất hiện tại cửa ra vào, kêu lên: "Ngươi làm..." Chữ "Thôi" không nói ra, đá ngang của Quan Nhã nhanh như tàn ảnh đã quất hướng đầu, Trương Nguyên Thanh bản năng giơ cánh tay lên đón đỡ.
Cẳng tay trong nháy mắt rách ra.
Không đợi hắn thi triển Tinh Độn thoát đi, công kích của Quan Nhã đã theo sát phía sau, không cho bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Đập đùng đùng một trận giòn vang, Trương Nguyên Thanh bị Quan Nhã "khóa" trên mặt đất.
Tinh Quan cận chiến làm sao có thể là đối thủ của kiếm khách, hắn cũng không thể thật sự móc ra đạo cụ thúc đẩy âm thi khống chế linh bộc đánh bạn gái mình.
Vậy cũng chỉ có thể ôm hận bị bắt.
"Đau đau đau, gãy mất gãy mất, cánh tay của ta gãy rồi..."
Quan Nhã đôi chân dài ghìm chặt lấy cổ Trương Nguyên Thanh, ôm lấy một đầu cánh tay hắn, bờ eo thon phát lực, chết kình kéo về phía sau.
Trương Nguyên Thanh cảm giác cánh tay sắp bị nhổ gãy.
"Không thương ngươi không nhớ lâu à." Quan Nhã cả giận nói: "Ngươi hôm qua giở trò gì, cho lão nương một năm một mười bàn giao, ta suy nghĩ thêm là gỡ cánh tay ngươi hay gỡ chân ngươi."
"Ta không có trò xiếc, ta có thể có trò xiếc gì, không phải ngươi đòi chia tay à."
"Phi, lão nương là Xích Hậu, lúc này mà còn chưa kịp phản ứng, ta thà trở về Linh cảnh còn hơn." Quan Nhã quát: "Nói!"
"Việc này đều do Phó Thanh Dương, là hắn cắt tơ hồng của ta..."
Quan Nhã bỗng nhiên phát lực, rắc một tiếng, cánh tay phải Trương Nguyên Thanh trật khớp.
Nàng buông tay ra, thu hồi đôi chân dài, cười lạnh nói:
"Cho nên hôm qua cố ý ở trước mặt ta lượn lờ, lừa ta chủ động nói chia tay, tăng thêm cảm giác tội lỗi, muốn nhìn ta hối hận đến khóc ròng ròng, chuyện gì cũng đồng ý ngươi?"
"Nguyên Thủy, ngươi coi ta chưa từng thấy đàn ông à, không có ngươi không sống được sao."
Nàng lại cười lạnh một tiếng, đứng dậy, vỗ vỗ mông, quay đầu bước đi.
Trương Nguyên Thanh cảm thấy, mình còn quá trẻ, hoàn toàn sai lầm đánh giá sự nhạy cảm của một vị Xích Hậu.
Được, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Quan Nhã tỷ hình như sinh khí... Trương Nguyên Thanh ngồi dưới đất, bàn tay chống đất, nhấn một cái xuống.
Cánh tay trật khớp lúc này trở lại vị trí cũ.
"Ta chỉ là muốn cùng bạn gái làm chuyện ân ái, có khó khăn thế sao." Trương Nguyên Thanh cũng không đuổi theo, thở dài, ngồi trở lại bàn đọc sách, cầm điện thoại di động lên.
Gửi cho Linh Quân một tin nhắn:
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Đạo sư, kế hoạch thất bại, địch nhân quá mạnh, học sinh đã không thể ra sức.]
[Linh Quân: Quan Nhã có phải xem thấu trò xiếc vụng về của ngươi, bị đánh đi.]
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Sao ngươi biết? Thế, ngươi biết ta sẽ thất bại, vừa rồi còn không nhắc nhở ta, không những không nhắc nhở ta, ngươi còn ám chỉ ta có thể.]
[Linh Quân: Đừng nóng vội, đợi đến ban đêm, ngươi đi phòng Quan Nhã, mọi chuyện đều sẽ thuận tâm ý.]
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Thật hay giả? Ngươi đừng lừa gạt ta, ta không muốn bị đánh nữa.]
[Linh Quân: Chuyện này bản chất là để Quan Nhã ý thức được tầm quan trọng của ngươi, không có trở ngại, tình cảm gió êm đềm không bền chắc, người chỉ có trải nghiệm sự thiếu hụt, mới hiểu được trân quý.]
[Linh Quân: Nàng là Xích Hậu, chút tâm địa gian xảo này của ngươi, nàng một chút là có thể xem thấu, nhưng trải nghiệm tư vị thiếu hụt, tâm tính nàng sẽ lặng lẽ biến hóa, nàng sẽ nghĩ lại chính mình, làm một người bạn gái có phải quá không xứng chức?]
[Linh Quân: Đẩy bạn trai đến mức làm những bàng môn tà đạo này, rốt cuộc là vấn đề của ngươi, hay là vấn đề của nàng. Chỉ cần Quan Nhã thật lòng thích ngươi, vậy nàng sẽ nhận thức được sai lầm của mình, và đưa ra thỏa hiệp.]
Trương Nguyên Thanh lặp đi lặp lại đọc tin nhắn nhiều lần, cảm thấy có lý:
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Không hổ là đạo sư, đối với tâm lý phụ nữ nắm chắc lô hỏa thuần thanh, bội phục bội phục.]
[Linh Quân: A, đừng tưởng học được vài chiêu, liền có thể mắt không có sư trưởng, kinh nghiệm và kỹ xảo của lão sư, là thứ ngươi vĩnh viễn cần ngưỡng vọng.]
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Học sinh biết sai.]
[Linh Quân: Đi thôi, hi vọng ngày mai nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn là một người đàn ông.]
[Nguyên Thủy Thiên Tôn: Đạo sư, cho ta mượn món đạo cụ che đậy âm thanh của ngươi sử dụng.]
Linh Quân rất hưởng thụ cảm giác truyền thụ kinh nghiệm yêu đương này, niềm vui và cảm giác thành tựu này, chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn mới có thể cho hắn.
Sau đó, Trương Nguyên Thanh dựa theo Linh Quân dạy bảo, cả buổi chiều đều tự giam mình trong phòng, cho đến màn đêm buông xuống, Nữ Vương lên gọi ăn cơm cũng không để ý tới, dùng cách này biểu đạt sự phiền muộn của mình.
Sở dĩ không ra mặt, chủ yếu là giả vờ cảm xúc không gạt được Xích Hậu, cho nên dứt khoát không xuất hiện.
Nữ Vương gọi người không có kết quả, rất vui vẻ xuống lầu, trở lại bàn ăn nói:
"Hai người có phải lại cãi nhau không, ta nhìn đội trưởng tâm trạng không tốt lắm."
Quan Nhã không đáp lại, biểu lộ có buồn bực ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩn người xuất thần, không ăn mấy ngụm liền buông bát đũa lên lầu.
Ngồi bên bàn nhìn tin tức Ngân Dao quận chúa, yên lặng giơ lên loa nhỏ:
"Duyên cung khác thường, đại sự không ổn, cần ta thay ngươi ám sát tình địch à."
"A?" Nữ Vương nghe không hiểu chuyên môn thoại thuật của Tinh Quan, một mặt mờ mịt.
Ngân Dao quận chúa lại yên lặng buông loa: "Trì độn như thế, ngươi không xứng chỉ huy hậu cung."
Mười một giờ đêm.
Điều hòa hô hô vận chuyển gió lạnh, màn cửa đóng chặt, phòng ngủ một mảnh đen kịt.
Quan Nhã nằm trên giường trăn trở khó ngủ, vài phút lật một lần thân, cứ lật đến rạng sáng, lòng nóng nảy càng để lâu càng nhiều.
Lúc này, nàng nghe thấy cửa phòng truyền đến rất nhỏ tiếng "kẽo kẹt".
Quan Nhã trong lòng giật mình, chợt nghe thấy tiếng lén lút:
"Quan Nhã tỷ, ngươi ngủ chưa?"
PS: Chữ sai trước sửa sau, hơi khó tả a...
Đề xuất Tiên Hiệp: Tâm Ma
Bronya Zaychik
Trả lời1 tháng trước
chap 1400 lặp chap 1399
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
bị dư thôi k sao.
Denka
Trả lời1 tháng trước
chương 1562, nhân vật thời đường xuất hiện cuối chap là ai nhỉ ad
Trần Đức Hoàng
1 tháng trước
Bất lương soái
dunghung
Trả lời2 tháng trước
Truyện ổn mà mình ghét cái quan hệ dì cháu vl, đã là thằng mc nó hám gái đi nhưng thế nào hám cả người nhà ruột thịt hở tí là trộm đồ lót như kiểu phim não tàn anime
Nguyen Duc Trung
2 tháng trước
Là con linh bộc nó trộm mà chứ có phải nam chính chủ động đâu
Denka
2 tháng trước
đọc hiểu kiểu j ra thằng main lấy trộm thế này, con linh bộc mà ?
Denka
Trả lời2 tháng trước
có ai hiểu mấy câu trả lời trong chap này ko nhỉ, toàn mấy câu Trung mà lão tác ko giải thích j cả
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Chương nào bạn ơi.
Denka
2 tháng trước
chương 532 giải thích giúp mấy câu hỏi của lưu mang bàn với ad
Nguyen Duc Trung
Trả lời2 tháng trước
Chương 615 sang chương 616 bị thiếu một chút nội dung thì phải, nhờ admin kiểm tra lại với ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Mình coi lại không thấy thiếu.
Denka
Trả lời2 tháng trước
Chương 101 bị lỗi không cách dòng, đọc khó quá ad
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 1144 bị lỗi ad ơi
lạp bùi
Trả lời2 tháng trước
chương 271 sang chương tiếp theo thiếu 1 đoạn thì phải
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Mình check nguồn thì không có thấy thiếu bạn ơi.
Đức Lê
Trả lời2 tháng trước
chap 967 hình như còn thiếu 1 đoạn nữa ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok đã fix
NGUYỄN VIỆT QUỐC
Trả lời2 tháng trước
1534 bị lộn truyện nha bn
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
chương này tác giả xóa rồi nên cũng không ảnh hưởng á bạn.