Logo
Trang chủ

Chương 2805: Cái này không khả năng!

Đọc to

"Làm sao có thể… Nàng đã đột phá đến Võ Hoàng cảnh giới ư?" Sở Hành Vân cất tiếng hỏi.

Võ Hoàng cảnh giới?

Nghe Sở Hành Vân nói, Hoàng Đình cười khổ đáp: "Đâu chỉ có thế… Sư Mẫu đã là Võ Hoàng đỉnh phong tồn tại, chỉ kém một bước nữa là có thể tấn thăng Đế Tôn!"

"Cái gì! Điều này không thể nào!"

Nghe Hoàng Đình nói, Sở Hành Vân mặt lộ vẻ khó tin.

Ba năm trước đây, khi Sở Hành Vân rời đi, Tô Liễu Nhi vẫn còn chưa đặt chân vào Võ Hoàng cảnh. Cho dù đã qua ba năm, tăng tiến có nhanh đến mấy, lớn đến mấy, cũng không thể nào trực tiếp đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong! Cho dù là đan dược, cũng rất khó có hiệu quả lớn đến vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Hành Vân, Hoàng Đình nhún vai đáp: "Kỳ thật chẳng có gì, Cửu đại chấp sự của Huyền Hoàng học phủ đã liên thủ vì Sư Mẫu cử hành Quán Đỉnh nghi thức."

Cái này…

Nghe Hoàng Đình nói, Sở Hành Vân lập tức nghẹn lời. Quán Đỉnh nghi thức, cái này…

Quán Đỉnh chi pháp là một pháp môn truyền công đặc hữu của các cao thủ Đế Tôn Cảnh. Thông qua Quán Đỉnh chi pháp, một Đế Tôn Cảnh tu sĩ có thể hao tổn bản thân pháp lực, cưỡng ép truyền vào thân thể của đối tượng, giúp tăng lên một phẩm cảnh giới và thực lực cho Võ Hoàng cảnh cao thủ!

Bất quá, Quán Đỉnh chi pháp đối với Đế Tôn mà nói, tổn hại cực kỳ lớn. Không có hơn trăm năm thời gian, căn bản không thể khôi phục được. Hơn nữa, Quán Đỉnh chi pháp không thể liên tục thi triển, bằng không thì tất sẽ khiến thân thể tan rã, linh hồn tiêu tán.

Lần này…

Cửu đại chấp sự của Huyền Hoàng học phủ lại dám liên thủ, lấy việc tự tổn tu vi làm cái giá phải trả, cưỡng ép tăng thực lực của Tô Liễu Nhi lên Cửu Trọng Thiên… Cộng thêm ba năm qua Tô Liễu Nhi khổ tu luyện. Tô Liễu Nhi vậy mà chỉ trong ba năm, đã trực tiếp đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong từ Niết Bàn Cảnh!

Thật ra, với thiên phú, tiềm lực và nội tình của Tô Liễu Nhi. Nàng hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng Đế Tôn Kim Đan, trực tiếp tăng cảnh giới lên Đế Tôn Cảnh giới. Nhưng rõ ràng là, Tô Liễu Nhi không thể làm như vậy.

Cửu đại chấp sự tình nguyện tự tổn tu vi để bồi dưỡng Tô Liễu Nhi, ắt hẳn có mục đích. Từ nay đến ba mươi năm sau, Vạn Tộc đại tái chỉ cho phép các cao thủ Võ Hoàng cảnh giới dưới trăm tuổi tham gia. Một khi cảnh giới đột phá đến Đế Tôn, cho dù tuổi tác chưa đầy trăm tuổi, cũng không thể tham gia Vạn Tộc đại tái.

Khẽ thở dài một tiếng, Sở Hành Vân vô cùng cảm kích Cửu đại chấp sự kia. Có thể nói, Cửu đại chấp sự của Huyền Hoàng học phủ đã hy sinh tương lai của bản thân để bồi dưỡng Tô Liễu Nhi. Mà việc họ làm, bất quá là để Tô Liễu Nhi có thể đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong sớm hơn mười năm mà thôi.

Thế nhưng chín vị Đế Tôn kia, lại phải riêng mình hao phí trăm năm thời gian mới có thể bù đắp tổn thất.

Trọng yếu nhất, cũng tàn khốc nhất là…

Loại Quán Đỉnh chi pháp này không những sẽ tự tổn tu vi, hơn nữa còn sẽ vĩnh viễn làm giảm sút tiềm lực và thiên phú của họ. Hơn nữa… sự suy giảm này, cơ hồ là bất cứ phương pháp nào cũng đều không cách nào khôi phục được. Bởi vậy, Quán Đỉnh chi pháp tuy luôn tồn tại, nhưng lại hầu như không ai muốn sử dụng.

Hít vào một hơi thật sâu, Sở Hành Vân không khỏi thở dài một tiếng.

Rất hiển nhiên, thiên phú và tiềm lực của Tô Liễu Nhi đã triệt để lay động Huyền Hoàng học phủ, thậm chí là cao tầng Nhân Tộc. Vì có thể khiến cho Tô Liễu Nhi mạnh hơn dù chỉ một tia, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó, không từ bất cứ giá nào! Chỉ cần có thể thắng thêm một trận tại Vạn Tộc đại tái, đối với Nhân Tộc mà nói, đều cực kỳ trọng yếu.

Riêng trước mắt mà nói, Tô Liễu Nhi là tồn tại có thiên phú và tiềm lực cao nhất trong số các Tu sĩ trẻ tuổi của Huyền Hoàng học phủ. Sự tồn tại của Tô Liễu Nhi, đối với Nhân Tộc mà nói, là từ xưa chưa từng có, sau này cũng khó có người nào sánh kịp.

Sở Hành Vân ngẩng đầu, hướng Hoàng Đình nhìn sang.

Tay phải khẽ đưa ra, Sở Hành Vân nhiếp một đóa Mân Côi cách đó không xa vào trong tay. Phóng tầm mắt nhìn lại, thân cây dài ba thước, thẳng tắp, phủ đầy những gai nhọn sắc bén. Cuối nhành hoa là một nụ Mân Côi chớm nở.

Vù vù…

Nhẹ nhàng vung hai lần, Sở Hành Vân cầm phần cuối thân cây trong tay, chĩa nụ Mân Côi chớm nở kia về phía Hoàng Đình. Nhìn Hoàng Đình một cách thản nhiên, Sở Hành Vân nói: "Tới đi, dùng kiếm của ngươi phát động công kích về phía ta đi, để ta xem thử trong ba năm qua, ngươi rốt cuộc đã tiến bộ đến mức nào!"

Đối mặt với yêu cầu của Sở Hành Vân, Hoàng Đình không chút do dự nào, trường kiếm trong tay khẽ rung lên, nhát kiếm đầu tiên chém thẳng về phía Sở Hành Vân…

Đối mặt với Hoàng Đình toàn lực xuất thủ, Sở Hành Vân biết rõ, hiện tại hắn xa xa không phải đối thủ. Hoàng Đình đã là tồn tại cấp Võ Hoàng đỉnh phong, thực lực của y mạnh mẽ, tuyệt đối không thể coi thường. Mà Tam Nhãn Pháp Thân của Sở Hành Vân, lại chỉ bất quá là Võ Hoàng Nhất Phẩm cảnh giới, hơn nữa thiên phú và tiềm lực đều quá đỗi bình thường.

Bởi vậy, dưới sự chênh lệch ròng rã chín cảnh giới, Sở Hành Vân căn bản không thể nào dùng một nụ hoa mà ngăn cản được Bảo kiếm tinh thiết trong tay Hoàng Đình.

Đương nhiên, nếu thi triển Huyền Thiên Đạo pháp, Sở Hành Vân hoàn toàn có lòng tin so chiêu với Hoàng Đình, thậm chí là chiến thắng. Thế nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại hắn chỉ là đang khảo sát tiến triển kiếm đạo của Hoàng Đình, chứ không phải muốn chiến thắng y.

Bởi vậy… tất cả Huyền Thiên Đạo pháp đều không cách nào thi triển được.

Bất quá cũng may, Sở Hành Vân sở hữu siêu giai Thần Thông — Vô Lượng Thần Thông!

Cho dù đối mặt với cao thủ cao hơn bản thân cửu trọng thiên, Sở Hành Vân cũng tuyệt đối sẽ không e ngại. Trong tâm niệm khẽ động, Vô Lượng Thần Thông lập tức bộc phát ra. Dưới sự thôi thúc của Vô Lượng Thần Thông, Thủy Hệ năng lượng trong Tam Nhãn Pháp Thân của Sở Hành Vân lập tức dâng trào ra.

Tam Nhãn Pháp Thân sở hữu Thủy Hệ thiên phú, hơn nữa còn là Đại Hải Chi Thủy bình thường nhất, thường thấy nhất. Dưới sự thôi động của Vô Lượng Thần Thông, xung quanh Tam Nhãn Pháp Thân lập tức dâng lên từng đạo năng lượng màu bích lam. Phóng tầm mắt nhìn lại, xung quanh thân thể Sở Hành Vân phảng phất như xuất hiện một mảnh Uông Dương Đại Hải.

Vô Lượng Thần Thông thôi thúc Đại Hải Chi Thủy, không ngừng cuồn cuộn dâng trào, chập trùng xung quanh thân thể Sở Hành Vân. Trong lúc sôi trào mãnh liệt, Sở Hành Vân khẽ đưa tay ra, đem nụ hoa kiều diễm ướt át kia hướng về Thiết Kiếm của Hoàng Đình mà đón lấy.

Ba…

Trong một tiếng nước chảy nhẹ nhàng, Thiết Kiếm trong tay Hoàng Đình nặng nề chém vào nụ Mân Côi mềm mại. Phóng tầm mắt nhìn lại, nụ Mân Côi kia bọt nước văng tung tóe, từng đạo gợn sóng nước chập trùng lan tỏa ra xung quanh. Trong một chớp mắt, Hoàng Đình chỉ cảm thấy nhát kiếm của mình phảng phất như bổ vào một quả bóng da có độ co giãn cực tốt.

Vừa mới bắt đầu, y cũng không dùng được nhiều lực. Thế nhưng theo Thiết Kiếm không ngừng chém xuống, năng lượng trên thân kiếm nhanh chóng bị thôn phệ, thu nạp, phân giải…

Sau đó, một luồng cự lực phản chấn ập tới… Lập tức đẩy bật Hoàng Đình cả người lẫn kiếm ra sau.

Cái này…

Hoảng sợ nhìn Sở Hành Vân, lại nhìn nụ Mân Côi kiều diễm ướt át, còn vương những giọt nước trong tay Sở Hành Vân. Hoàng Đình hoàn toàn ngây ngốc…

Dưới nhát kiếm toàn lực của mình, Hoàng Đình căn bản không hề làm tổn hại được nụ Mân Côi kia dù chỉ một chút. Mặc dù bề ngoài thì trông có vẻ y dường như đã một kiếm chém trúng nụ Mân Côi. Nhưng Hoàng Đình có thể rõ ràng cảm nhận được, Thiết Kiếm của y thật ra cũng không hề thực sự chém trúng mục tiêu.

Ngay khi Thiết Kiếm của Hoàng Đình còn cách cánh hoa Mân Côi chỉ một tấc. Một đạo hộ thuẫn năng lượng không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung đã xuất hiện…

Đề xuất Tiên Hiệp: Võng Du Tử Vong Võ Hiệp
Quay lại truyện Linh Kiếm Tôn
BÌNH LUẬN