Logo
Trang chủ

Chương 13: Ngủ cùng giường

Đọc to

Thật ra giường khá rộng, bên trên trải một lớp cỏ tranh, lại được lót thêm một tấm thảm. Cũng có hai chiếc chăn bông, dù sao cũng là "phòng đôi". Địa vị của hai người cũng không thấp, được xem như cấp đầu mục, đãi ngộ coi như không tệ.

Buổi tối, Triệu Trường Hà vẫn như thường lệ ra ngoài luyện công trong gió tuyết. Lạc Thất thì đã sớm chui vào giường, nép mình vào góc trong cùng, cuộn tròn chăn lại, chỉ ló đầu ra nhìn Triệu Trường Hà đang đứng tấn bổ đao. Nhịp đao của hắn chém vào cọc gỗ vô cùng đều đặn. Hắn tập trung đến mức, đầu cũng không hề ngoảnh lại.

Lạc Thất nhếch miệng, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi luyện tập với cường độ cao như vậy, từ sáng đến tối không ngơi nghỉ, cơ bắp không mỏi sao?”

Triệu Trường Hà không quay đầu lại: “Huyết Sát Công quả thật có chút đặc biệt, dường như có thể giải quyết vấn đề này, đúng là không thấy đau nhức gì.”

“Chẳng lẽ không mỏi thật?”

“Mỏi thì vẫn có, hơn nữa dường như còn dễ mệt hơn, thỉnh thoảng vẫn cần nghỉ ngơi. Nói thẳng ra, môn công pháp này hẳn là tiêu hao khí huyết, lợi hại lúc giao chiến, nhưng sau đó sẽ rơi vào trạng thái hư thoát. Hôm nay ta vừa đánh một trận, cảm nhận rõ ràng hơn nhiều so với lúc luyện tập thế này.”

Lạc Thất như có điều suy nghĩ: “Ma giáo công pháp quả nhiên kỳ quái… Ngươi mới luyện hai ngày đã có cảm giác rõ ràng như thế, đổi lại là công pháp của Lạc gia, một tháng mà cảm nhận được chân khí đã được xem là tư chất hơn người.”

“Môn này cũng phải có chỗ hơn người, bằng không ai thèm luyện công pháp Ma giáo chứ.”

“Cái gì mà Ma giáo công pháp… Khoan đã, ngươi vừa nói giao thủ? Giao thủ với ai?” Lạc Thất bỗng nhiên nhận ra, thần sắc có chút nghiêm túc.

Triệu Trường Hà cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Lạc Thất, thấy vẻ mặt của hắn, bèn nhếch miệng cười: “Đại sư huynh định giúp ta đòi lại công bằng sao? Hừm, suýt nữa thì ta quên mất, thật ra ngươi lợi hại hơn ta nhiều.”

“Ta đương nhiên lợi hại hơn ngươi nhiều!”

“Vậy thì ngươi ngủ chung với ta rốt cuộc là sợ cái quái gì? Ta còn có thể làm gì ngươi chắc? Phải là ta sợ ngươi mới đúng.”

“Tên điên này sao dạo này toàn nói năng bậy bạ vậy, trước đây đâu có thế này…” Lạc Thất vỗ trán, “Ta đang hỏi ngươi đánh nhau với ai, có cần giúp không.”

“Chỉ là bằng hữu quen biết, so chiêu vài đường thôi. Ta thắng rồi, không có gì đâu.”

Lạc Thất không thèm để ý tới hắn nữa, quay mặt vào tường: “Đã biết là bằng hữu, sau này có đánh nhau thì nhớ gọi ta. Nếu ta không có ở đó thì ngươi cứ tránh đi trước, quay lại báo thù cũng chưa muộn. Ngươi mới học được hai ngày, đừng có quá xốc nổi, thân thể ngươi tuy to con nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Được, được, được.” Triệu Trường Hà rất vui, tên này bây giờ đúng là có ý tứ của một người bằng hữu.

Nhưng nhìn bộ dạng ăn xong liền lên giường của Lạc Thất, Triệu Trường Hà cũng có chút khó hiểu: “Ta nói này, từ trước đến giờ chưa thấy ngươi luyện công bao giờ, ngươi không cần luyện sao?”

“Ta luyện nội tức, nằm cũng luyện được.”

“… Thoải mái vậy sao? Sao ta thấy người khác phải ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên các kiểu.”

“Đó là của bọn Đạo gia. Thiên hạ có trăm ngàn trường phái, có người vừa đi vừa chạy vừa tu hành, mỗi nhà mỗi khác, nằm tu hành cũng không phải hiếm.” Lạc Thất bỗng nhiên cười: “Thế nào, có phải rất hối hận vì không luyện ngoại môn tâm pháp của Lạc gia ta không?”

Sắc mặt Triệu Trường Hà quả nhiên có chút đắng chát, hắn ngẩng đầu nghĩ một lúc rồi mới thở dài: “Không có gì phải hối hận. Ta không cần thoải mái, ta cần nhanh.”

“Cho nên ngươi không tiếc ngày đêm khổ luyện?”

“Ừm…”

“Võ học chi đạo, quan trọng là biết cương biết nhu, cưỡng cầu chưa chắc đã tốt. Nghỉ ngơi đi.” Lạc Thất ngừng một chút, dường như nhận ra câu này không khác gì mời hắn lên giường, liền bồi thêm một câu: “Lên giường rồi thì đừng có động tay động chân lung tung, buồn nôn chết đi được.”

Triệu Trường Hà tức giận nói: “Ngươi thật sự nghĩ ta có sở thích với nam nhân à, ta thèm vào!” Hắn lại bổ thêm một đao, cảm thấy vẫn chưa mệt: “Ngươi ngủ trước đi, đêm nay ta phải bổ đủ một ngàn đao mới thôi.”

Lạc Thất trừng lớn mắt: “Ngươi điên rồi.”

“Điên sao?” Triệu Trường Hà thấp giọng nói: “Không điên, làm sao giữ được những thứ mình không muốn mất?”

Thần sắc Lạc Thất có chút phức tạp. Hắn nhìn Triệu Trường Hà đang đầm đìa mồ hôi trong bóng đêm, trong mắt thoáng qua tia hận ý khó hiểu, nhưng lại có cả sự tán thưởng không thể che giấu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ rồi nhắm mắt lại. Nhìn như đã ngủ, nhưng thật ra là đang luyện nội tức.

Hai người, một trong một ngoài, một tĩnh một động, giữa đêm tuyết tĩnh mịch này lại tạo thành một khung cảnh thật đặc biệt.

Không biết bao lâu sau, Triệu Trường Hà cũng không đếm mình đã bổ bao nhiêu đao, cuối cùng mệt đến không chịu nổi, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn. Hắn đã tìm được cảm giác, có được sự khống chế nhất định. Tốc độ ngày càng nhanh, càng lúc càng ổn định, càng lúc càng chuẩn xác. Vốn dĩ dùng sức bổ vào cọc gỗ, vết đao lộn xộn, rất khó chém chính xác vào một điểm, thì bây giờ, những vết đao đã dần dần tập trung lại thành một đường thẳng.

Cái gọi là “tay nhanh hơn não”, “tâm niệm đến đâu, đao đến đó” trong truyền thuyết, quả nhiên có thể đạt được thông qua luyện tập trường kỳ. Trăm hay không bằng tay quen, quả là chân lý ngàn đời không đổi.

“Chết tiệt, một thân mồ hôi nhễ nhại, không có chỗ tắm rửa, thật khó chịu.” Triệu Trường Hà lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm chửi thề vừa quay về phòng. Thấy Lạc Thất dường như đã ngủ say, hắn liền im bặt.

Hắn liều mạng luyện công cũng là để chống lại cái lạnh. Giữa mùa đông rét mướt, quần áo lại đơn bạc, nếu không vận động, có thể chết cóng thật. Chỉ là mỗi lần dừng lại, gió lạnh thổi qua, ngược lại còn thấy lạnh hơn. Triệu Trường Hà bất đắc dĩ treo chiếc áo lót lên cho mau khô, lau qua người rồi chui vào chăn của mình.

Lạc Thất co người lại, lăn vào phía trong thêm một chút.

“Chưa ngủ à?”

“Ngươi bổ đao ầm ĩ như vậy, ai mà ngủ được?”

Triệu Trường Hà có chút ngượng ngùng: “Vậy sau này buổi tối ta không luyện đao nữa, chỉ luyện công thôi là được.”

“Không cần.” Lạc Thất cứng rắn nói: “Ngươi cần nhanh chóng nâng cao thực lực, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà dừng lại? Ta thì không sao, còn người khác nghĩ gì, mặc kệ bọn họ.”

“Kệ ngươi có ngủ được hay không, ta mệt chết rồi, ngủ trước đây.”

“…”

Trong phòng nhất thời im lặng.

Triệu Trường Hà thật sự đã mệt lả, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi. Hai người mỗi người cuộn một chiếc chăn, thực ra cũng không chạm vào nhau, không hề có chuyện đụng chạm hay sờ mó như Lạc Thất tưởng tượng. Chỉ là mùi trên người mỗi người đều có thể ngửi thấy, cảm giác này thật xấu hổ. Hắn căn bản không có tâm tư tìm hiểu xem người kia rốt cuộc là nam hay nữ, lúc này tâm sự nặng trĩu, hơi đâu mà nghĩ nhiều. Như hắn đã nói, tốt nhất đừng là nữ, nếu thật là nữ lại càng thêm phiền phức, là nam thì tránh được bao nhiêu là rắc rối.

Không còn gì phải bận tâm, Triệu Trường Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, Lạc Thất lại vội vàng nắm chặt chăn, nhìn như quay mặt vào tường, nhưng thực chất đôi mắt đang mở to, toàn thân căng cứng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Hắn có dám ôm tới không? Chắc là không dám đâu. Hắn đã nói sẽ không ôm, không biết có nói thật không?”

“Nhưng nếu hắn ngủ mơ vô ý thức ôm chầm lấy thì sao?”

“Vô thức ôm thì hắn cũng đâu có biết gì?”

“Vậy nếu hắn tỉnh mà ta chưa tỉnh, chẳng phải hắn sẽ biết hay sao?”

Đầu óc Lạc Thất rối như tơ vò, hoàn toàn mất ngủ.

Kết quả, bên cạnh đã truyền đến tiếng ngáy như sấm. Triệu Trường Hà ngủ say như chết.

Lạc Thất tức giận quay người, hung hăng giơ chân lên định đạp, nhưng do dự một lúc rồi lại từ từ hạ xuống. Ánh mắt hắn lấp lóe nhìn Triệu Trường Hà trong bóng tối, vết sẹo trên mặt hắn vẫn nổi bật như cũ.

Thật ra, nói vết sẹo của Triệu Trường Hà xấu là có chút trái lương tâm. Nó không những không xấu mà còn có chút nam tính. Bởi vì bản thân Triệu Trường Hà vốn dương cương anh tuấn, dáng vẻ lại lạnh lùng, nay có thêm một vết sẹo càng tăng thêm vẻ hoang dã.

Triệu Trường Hà ngủ rất say, thật sự không hề nhúc nhích. Lạc Thất nhìn một lúc lâu, cũng dần dần thả lỏng.

Không biết từ lúc nào, vốn đã vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không chống cự nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trong giấc mơ, dường như có một người đang dịu dàng bưng đồ ăn đến. Hắn lờ mờ nghe thấy mình hỏi: “Nương, sao người không ăn?”

Người trong mộng xoa đầu hắn, nói: “Nương ăn hồi trưa rồi, không đói.”

Gương mặt người đó thật mơ hồ, chỉ còn tồn tại trong ký ức tuổi thơ, có lẽ từ lâu đã quên mất dung mạo ấy.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thập Nhật Chung Yên (Dịch)
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN