Logo
Trang chủ

Chương 144: Gió Thổi Báo Giông Bão Sắp Đến

Đọc to

Lão ni cẩn thận từng li từng tí dẫn Triệu Trường Hà đến ngôi mộ, sau khi chỉ rõ vị trí liền vội vàng kéo vạt áo tăng y bỏ đi. Thật ra cho đến bây giờ, lão ni cũng không hiểu tại sao mình lại phải đưa cái người lạ mặt này đến nghiệm thi. Chẳng lẽ vì nể mặt Đường thiếu gia? Nhưng chính Đường thiếu gia cũng không muốn đến, hắn cũng chẳng hề giới thiệu gã Hán tử có thanh đao tự biết động đậy này là ai. Lão ni luôn cảm thấy, từ khi người này xuất hiện, mọi chuyện cứ thuận lý thành chương do hắn chủ đạo, cứ như thể đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Mặc kệ lão ni đang hoang mang ở đằng kia, Triệu Trường Hà đã ngồi xổm xuống bên mộ, đưa tay nhẹ nhàng ấn vào lớp đất bùn, thả ra một tia sát khí của bản thân để cẩn thận cảm ứng.

Không có phản ứng.

Triệu Trường Hà cắn răng, rút Long Tước ra bắt đầu xúc đất.

Long Tước: "..."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tư Tư đang run rẩy, không biết là vì sợ hãi cái xác thối rữa bên trong hay là vì xót xa cho thanh bảo đao.

Trong mắt nàng, Triệu Trường Hà lúc này bắt đầu trở nên có chút đáng sợ. Tư Tư đã hơi hối hận vì sao lúc trước lại dây vào người này, lẽ ra không nên chọc phải tên biến thái thế này... Nghĩ lại việc mình còn từng hôn miệng hắn, Tư Tư hận không thể móc cả miệng mình ra.

Nàng nào biết, chính Triệu Trường Hà cũng đang phải cố gắng chịu đựng. Chuyện này khác hẳn với việc giết người, dù đã thấy qua bao nhiêu thi thể cũng không giống... Nhưng mà, dị sự Huyết Sát ở Cô Tô này rất có thể là mấu chốt đối với việc tu hành Huyết Sát của hắn, nên dù thế nào cũng phải bấm bụng điều tra cho ra nhẽ.

Hắn rất nghi ngờ, nếu thật sự là do Huyết Sát chi lực xâm nhập gây nên, thì thi thể này lẽ ra không nên bốc mùi mới phải... Vẫn cần phải kiểm chứng.

"Soạt!"

Long Tước chạm vào manh chiếu rơm.

Triệu Trường Hà thu đao lại, cẩn thận gạt lớp đất ra, nhíu mày nhìn cái xác đang bốc mùi. Tử thi đã thối rữa đến mức không còn nhận ra được mặt người, cũng không nhìn ra được hình dạng vết thương lúc trước. Buồn nôn thì đúng là buồn nôn, nhưng một khi đã chấp nhận sự thật này thì cũng không quá khó chịu... Vấn đề là, Triệu Trường Hà chưa từng học qua pháp y, bất cứ dấu vết nào trên thi thể này đều không có chút giá trị tham khảo nào đối với hắn, hắn đến đây chỉ để cảm nhận sát khí.

Thế nhưng, riêng về sát khí, thì lại hoàn toàn không tồn tại.

Không nên như vậy.

Trong phạm vi tu hành cảnh giới Huyền Quan, Triệu Trường Hà dám nói không ai hiểu rõ Huyết Sát chi lực hơn mình, ngay cả Tiết giáo chủ cũng không bằng. Bởi vì toàn bộ Huyết Thần Giáo không có ai lấy Huyết Sát Công làm công pháp căn bản để tu luyện, khi gặp phải Huyết Sát xâm nhập cũng chỉ dùng Định Huyết Đan trực tiếp loại bỏ là xong, sau đó lại chuyển tu Huyết Thần Công, càng ngày càng ít tiếp xúc với sát khí. Sự tiếp nhận, đối kháng và hiểu biết của bọn họ về Huyết Sát chi lực, so với Triệu Trường Hà quả thực không cùng một đẳng cấp.

Tại sao Triệu Trường Hà lại cảm thấy thi thể có khả năng sẽ không bốc mùi? Bởi vì theo trải nghiệm của hắn về sát khí, một thứ hung lệ, cuồng bạo đến mức có thể xâm nhập ngược lại chủ thể như vậy, không nên hoàn toàn biến mất theo cái chết của con người. Chắc chắn phải có sát khí còn sót lại tràn lan xung quanh, khiến cho đất đai trở nên khô cằn hoang vu, sinh vật trong đất bùn gần đó đều phải chết, những sinh vật như giòi bọ rất khó có thể sống sót.

Cho dù đã qua hơn mười ngày, sát khí dần tan đi và bắt đầu quá trình thối rữa bình thường trở lại, nhưng cái xác này trông như đã thối rữa thật sự được nửa tháng rồi. Nhìn vào biểu hiện của cái xác và khu vực xung quanh, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sát khí đã từng tồn tại, dù chỉ một tơ một hào.

Là vì sát khí đã hoàn toàn tiến vào cơ thể Lục Thiếu Hùng sao? Đó là sát khí hay là sát tinh vậy?

Hay là vì... người chết đầu tiên này từ trước đến nay vốn không hề có sát khí!

"Ọe!"

Tiếng nôn mửa truyền đến từ gần đó. Triệu Trường Hà hoàn hồn lại, thấy Tư Tư đang nôn thốc nôn tháo ở bên cạnh, trông cực kỳ thê thảm: "Lão gia, ngài tha cho ta đi, buồn nôn quá..."

"Không phải..." Triệu Trường Hà kỳ quái hỏi: "Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm lại mò qua đây xem làm gì?"

Tư Tư đang nôn cũng phải khựng lại. Tiêu rồi... Chẳng lẽ lại nói cho ngươi biết ta cũng muốn tìm bảo vật của sát khí sao? Nàng vờ như tiếp tục nôn đến không thở nổi, một lúc lâu sau mới tìm được cớ: "Tò mò nhìn một cái, với lại... thối quá..."

"Được rồi." Triệu Trường Hà xúc đất lấp lại ngôi mộ, đứng dậy vươn vai: "Đi thôi, không thu hoạch được gì."

Tư Tư lủi thủi đi theo sau, oán giận nói: "Đã nói rồi mà, một cái xác thối rữa có gì đáng xem đâu, ngài cứ nhất định phải đến!"

"Ừm." Triệu Trường Hà nhìn ngó phong cảnh xung quanh, nghe thấy tiếng ồn ào xa xa vọng lại, khẽ cười nói: "Cho nên bọn chúng mới để mặc chúng ta xem đó."

Tư Tư: "?"

"Này, Tư Tư..."

"A?"

"Ngươi ở Đường gia đã lâu, chắc phải biết sự phân bố thế lực ở Cô Tô chứ? Lục gia được xem là gia tộc ở cấp bậc nào?"

Tư Tư phiền muộn rũ đầu xuống, ta ở lâu cái nỗi gì chứ, mấy ngày trước vẫn còn đang hôn miệng với ngươi kia mà. May mà nàng đến Cô Tô sớm hơn Triệu Trường Hà hai ngày, cũng đã tìm hiểu sơ qua tình hình cơ bản: "Lục gia là đại tộc chỉ đứng sau Đường gia thôi ạ. Lục Thiếu Hùng chỉ là một công tử trong số đó, trong nhà cao thủ vẫn còn rất nhiều, Lục gia gia chủ càng là cao thủ Cửu Trọng Thiên."

"Ta không nhớ có người họ Lục nào trong Thiên Địa Nhân Bảng."

"...Đường gia cũng chỉ có một vị Đường thủ tọa thôi mà, còn không có ở nhà." Tư Tư thực sự lo Triệu Trường Hà lại hỏi về các gia tộc khác, vì những chuyện đó nàng thật sự không biết, liền vội nói: "Ta chỉ là tiểu nha hoàn, lão gia muốn biết tình hình cụ thể thì nên đến hỏi Đường thiếu gia. Nói không chừng mỗi nhà còn có cao thủ ẩn giấu nào đó, hỏi một tiểu nha hoàn thì biết được gì chứ!"

"Mỗi nhà có cao thủ ẩn giấu hay không, ai mà biết được. Nhưng nếu ta đoán không sai, có lẽ trong thành sắp sửa lục tục xuất hiện những kẻ điên cuồng vì nhiễm phải sát khí..."

Tư Tư sững người, đang định hỏi thêm thì nghe trên đường có người chạy đi báo tin: "Nghe gì chưa? Cố gia Tam công tử cũng phát điên rồi!"

Đường phố trở nên ầm ĩ, nhiều người nhao nhao hỏi: "Không thể nào! Không phải Cố công tử bị lây khi đến thăm Lục công tử sao?"

"Ai biết được! Nếu nói là lây nhiễm, sao mấy ni cô kia lại không bị? Ai da, cho dù là cái người bị Lục công tử giết lúc trước, thì nguồn lây cũng chỉ có một thôi chứ?"

"Lẽ nào có nơi khác lây nhiễm sao? Vậy trước đó Cố Tam công tử đã đi đâu?"

"Mấy vị công tử đó mỗi ngày ngoài việc tầm hoa vấn liễu ra thì còn đi đâu được nữa? Đừng nói với ta thứ này thực chất là bệnh hoa liễu nhé?"

"Trời mới biết!"

Hai người chậm rãi đi xuyên qua con đường trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao. Tư Tư nhìn Triệu Trường Hà như nhìn thần tiên: "Lão, lão gia, làm sao ngài biết?"

"À, chuyện này không phải rất bình thường sao? Đã có người đầu tiên bị nhiễm, vậy chắc chắn sẽ có người thứ hai. Nguồn bệnh chưa tìm ra thì đương nhiên sẽ tiếp tục lây lan thôi. Sao đầu óc ngươi lại giống Đường Bất Khí thế?"

Tư Tư: "..."

Nàng không tin Triệu Trường Hà chỉ dựa vào điều đó mà phán đoán được, hắn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó.

Tư Tư tức đến nghiến răng, mọi người đều cùng nhau xem, tại sao mình lại không phát hiện ra gì? Mà này, ngươi không phải không nhận ra thân phận của ta, thật sự coi ta là một nha hoàn sao? Vậy nói chút manh mối cho nha hoàn của mình thì có sao chứ? Hay là vì mới thu nhận nha hoàn, còn chưa đủ tin tưởng?

Nàng nén cảm xúc, nở một nụ cười nịnh nọt, thì thầm ngọt ngào: "Lão gia..."

Triệu Trường Hà cười như không cười nhìn nàng: "Ừm?"

"Bây giờ chúng ta đi đâu ạ? Lão gia có mệt không, có cần Tư Tư xoa bóp vai cho ngài không, tay nghề của Tư Tư tốt lắm đó..."

"Ừm, xoa bóp thì tạm thời không cần." Triệu Trường Hà ung dung nói: "Vừa đào mộ xong, không sợ xui xẻo à? Ta phải về tắm rửa, ngươi có muốn hầu hạ không?"

Tư Tư ngây người tại chỗ.

Ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, nàng liếc trộm thanh Long Tước trên lưng Triệu Trường Hà, rồi xấu hổ cúi đầu: "Đó là việc Tư Tư nên làm ạ."

Triệu Trường Hà suýt nữa thì bật cười, hắn nén lại nụ cười cổ quái trên mặt rồi rảo bước nhanh hơn.

"Lão gia chờ ta với!" Tư Tư vui vẻ đuổi theo, diễn càng lúc càng nhập tâm.

Triệu Trường Hà đột nhiên dừng bước. Tư Tư lướt qua bên cạnh hắn, vội vàng phanh gấp lại, quay đầu nhìn thì thấy Long Tước của Triệu Trường Hà đã ra khỏi vỏ, chém về phía sau lưng nàng.

Một bóng đen lượn một vòng cung cực kỳ tiêu sái, tránh được nhát đao đó rồi đáp xuống mái hiên gần đấy, vẫn còn chưa hết kinh hãi, nói: "Triệu huynh, ta không có ác ý, hơn nữa cũng không phải nhắm vào huynh, cái tính cảnh giác này của huynh cũng không khỏi... quá nặng rồi đấy."

Lại là Quý Thành Không.

Triệu Trường Hà tra đao vào vỏ, thản nhiên nói: "Hành tẩu giang hồ, không có chút lòng cảnh giác, cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi... Quý huynh đột nhiên tiếp cận thị nữ của ta, là có ý gì?"

Quý Thành Không nhìn Tư Tư từ trên xuống dưới, ánh mắt có vẻ suy tư: "Nhìn bóng lưng có vẻ giống một người quen, nên đến xem cho kỹ... Đã là thị nữ của Triệu huynh, vậy có lẽ là ta nhận lầm người, xin lỗi."

Tim Tư Tư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng thấy Triệu Trường Hà dường như không để tâm, chỉ khoát tay: "Nếu là hiểu lầm thì thôi vậy. Quý huynh sao cũng đến Cô Tô?"

Quý Thành Không bực bội nói: "Ta đến Dương Châu hay đến Cô Tô, vốn dĩ đều là để tìm người. Chỉ là ngứa tay thích trộm đồ, mới rơi vào tay huynh và Vạn Đông Lưu thôi."

Triệu Trường Hà nói: "Không biết quý môn có quy củ gì không? Trộm đồ là hoàn toàn dựa vào sở thích, hay cũng sẽ nhận nhiệm vụ, ví dụ như ta thuê huynh đi trộm thứ gì đó?"

Quý Thành Không cười ha hả: "Đầu tiên phải xem cố chủ có thuận mắt không, tiếp theo phải xem thứ cần trộm có thú vị không. Nếu một người qua đường bất kỳ nào đó bảo ta đi trộm mấy đồng tiền nhàm chán, thì ta thà trộm tiền của hắn trước còn vui hơn."

Triệu Trường Hà cảm thấy rất thú vị: "Vậy còn ta thì sao?"

"Huynh..." Quý Thành Không đánh giá hắn một lượt, rồi cười nói: "Chỉ bằng mấy câu nói trên đường hôm trước, huynh thì được. Giờ chỉ xem là trộm cái gì thôi."

Triệu Trường Hà nhìn hai bên, ghé tai nói nhỏ: "Trộm tin tức của Lục gia. Ví dụ như họ có cấm địa nào phòng bị nghiêm ngặt không, nếu có, thì vào cấm địa cần lệnh bài hay khẩu lệnh, hay chỉ có thể dựa vào mặt... Tất cả những tin tức này, Quý huynh có hứng thú không?"

Tư Tư cũng ghé tai vào nghe, Triệu Trường Hà thuận tay đẩy nhẹ ra sau, ấn nàng sang một bên.

Tư Tư: "..."

Quý Thành Không suy nghĩ một lát: "Tìm hiểu bí mật thì ta có hứng thú, nhưng Lục gia thì có vẻ hơi vô vị... Một gia tộc ngay cả ở địa phương cũng không tính là hàng đầu thì có thể có thứ gì thú vị chứ?"

"À... nếu ta nói thiếu gia nhà Lục gia có khả năng đang vụng trộm với mẹ kế thì sao?"

Quý Thành Không vỗ tay một cái bốp: "Ta làm!"

Triệu Trường Hà cười híp mắt đưa qua một tờ ngân phiếu: "Đây là tiền đặt cọc. Bất kể có tìm được tin tức hay không, số tiền này đều là của Quý huynh. Nếu thật sự tìm được gì đó, lúc đó hãy đến Đường gia tìm ta, sẽ còn có hậu tạ."

(Hết chương này)

Đề xuất Ngôn Tình: Tiên Đài Có Cây [Dịch]
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN