Logo
Trang chủ

Chương 27: Kỷ Nguyên

Đọc to

Triệu Trường Hà thoáng chốc đã hiểu ra ý tứ trong đó, lão hoàng đế này đúng là phong kiến đến cùng cực. Nhưng lúc này hắn chẳng có hơi sức đâu mà bận tâm chửi bới. Truyền thừa của đệ nhất Thiên Bảng rõ ràng vô cùng cường đại, chưa chắc đã kém Thanh Long Ấn là bao. Tạo hóa mà người trong thiên hạ phải đỏ mắt ghen tị đang ở ngay trước mắt, Triệu Trường Hà cũng sốt ruột lắm chứ.

Dù rất muốn có được tạo hóa, nhưng hắn lại chẳng muốn dính vào loại chuyện này. Vừa mới nghĩ đến chuyện thoát khỏi cái số mệnh trêu ngươi này, kết quả lại vẫn dính vào. Nhưng cũng giống như Lạc Thất không thoát khỏi Thanh Long Ấn, Triệu Trường Hà lúc này cũng không thể thoát khỏi miếng ngọc bội, tức đến mức giậm chân:

“Rốt cuộc đây là Thanh Long hay là đỉa đói vậy, sao cứ bám dính lấy người thế!”

“Truyền thừa hắn để lại chưa chắc đã liên quan đến Thanh Long, Thanh Long thật sự nằm trong cái ấn này của ta.” Lạc Thất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, có chút hứng thú đánh giá tình hình trước mắt: “Theo lý mà nói, vật này không thể so được với Thanh Long Ấn. Ít nhất nó không có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, nếu chỉ lưu lại một tia ý niệm hay công lực trong tín vật mà đạt được hiệu quả như vậy thì cũng quá nghịch thiên rồi. Thế chẳng phải có thể tạo ra hàng loạt người có căn cốt thượng thừa hay sao?”

Triệu Trường Hà giật mình, đúng là vậy. Thanh Long Ấn thuộc loại ngưng tụ truyền thừa cả đời, còn miếng ngọc bội tín vật này rõ ràng không phải. Nếu Hạ Long Uyên tiện tay truyền công lực vào một miếng ngọc bội mà cũng có hiệu quả như thượng cổ bảo vật Thanh Long Ấn thì đúng là nghịch thiên quá.

“Ta cảm thấy khả năng cao chỉ là truyền lại một môn công pháp, để cho ‘hài tử’ có sức tự vệ, cũng coi như một cách để nhận dạng sau này. Dù sao ngọc bội có thể bị hủy hoặc làm giả, nhưng công pháp thì rất khó bắt chước.” Lạc Thất nhìn biểu cảm của Triệu Trường Hà: “Ngươi không muốn sao? Đừng vội, thử cảm nhận một chút… Nếu chỉ có vậy, ngươi thật sự không muốn thì vẫn có thể không học, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.”

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm nội thị.

Phán đoán của Lạc Thất quả không sai. Đúng là không có hiệu quả tẩy kinh phạt tủy, cải tạo căn cốt, không giúp ích gì cho khuyết điểm bắt đầu tập võ quá muộn của hắn, cũng không có chuyện quán đỉnh trực tiếp, đả thông kỳ kinh bát mạch để biến hắn thành cao thủ nhất lưu.

Thay vào đó, có một luồng dị lực kỳ lạ luồn lách qua lại trong kinh mạch của hắn, tuần hoàn không ngừng. Ý tứ này về cơ bản là chỉ điểm lộ trình vận hành kinh mạch, để hắn dựa vào đó mà mô phỏng vận khí – chính xác là đang truyền thụ một môn tâm pháp nội công.

Hơn nữa, có luồng khí tức này làm mồi dẫn, Triệu Trường Hà có thể bỏ qua bước tu luyện ra khí cơ ban đầu mà trực tiếp nhập môn, bắt đầu con đường tu hành nội công.

Chỉ riêng việc một tia chân khí lưu lại trong ngọc bội mười sáu, mười bảy năm không những không tiêu tán mà còn có thể dung nhập vào cơ thể người khác, vận hành theo thiết lập, lại còn phân biệt được nam nữ trước khi kích hoạt, đã xứng đáng với trình độ của đệ nhất Thiên Bảng, thực sự lợi hại.

Như vậy, không chỉ công pháp là độc nhất vô nhị, mà khí tức cũng là độc nhất vô nhị. Dùng một tia chân khí của Hạ Long Uyên làm gốc để tu luyện, đến khi gặp mặt, hắn sẽ biết đây chính là “hài tử” của mình.

Triệu Trường Hà có chút do dự.

Một môn nội công thượng thừa thật sự rất quan trọng với hắn. Không chỉ có được pháp môn mạnh hơn cả Huyết Thần Công, mà còn có thể nội ngoại kiêm tu. Mấu chốt hơn là nó rất có khả năng tiêu trừ di chứng của Huyết Sát Công. Trước đây chân khí sắc bén của Lạc Thất, công pháp Bạch Hổ có tính công kích mạnh như vậy còn có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn, vậy công pháp mà hoàng đế để lại cho con mình tu luyện chắc chắn còn ôn hòa hơn nhiều. Coi như không thể hoàn toàn loại bỏ di chứng, ít nhất cũng có thể làm dịu cơn đau, không cần phải phụ thuộc vào thuốc men, điều này gần như chắc chắn.

Triệu Trường Hà do dự ba giây.

Tại sao lại không học? Mấy cái vận mệnh chó má gì đó, cút hết đi.

Hắn lại ngồi xổm xuống, duỗi chân ra đất chẳng chút hình tượng, mặc cho luồng khí tức kia chạy loạn trong cơ thể mình.

Thấy hắn dường như cũng nhận được chỗ tốt, sự áy náy vì “cướp mất tạo hóa” của Lạc Thất cũng tan đi rất nhiều. Nàng nhìn Triệu Trường Hà đang tĩnh tâm nội thị, trong mắt đẹp cũng ánh lên nét dịu dàng: “Trường Hà…”

“Hửm?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Công pháp này rất khó sao? Có cần ta chỉ dẫn không?”

“À… Hình như không khó.” Triệu Trường Hà hoàn hồn, hỏi: “Ta đang nghĩ, truyền thừa này của cha ngươi hình như không có cách nào kiểm tra huyết mạch. Nếu ngọc bội bị người khác nhặt được, chẳng phải là công cốc sao?”

“Chuyện huyết mạch xưa nay vốn khó kiểm chứng. Mọi người đều biết chuyện nhỏ máu nhận thân, có khi ruột thịt lại không hòa tan, mà người qua đường lại có thể hòa hợp. Ta đoán là hắn vẫn có thiết lập cửa ải huyết mạch, chỉ là ngươi vừa hay tương dung với hắn thôi.”

Triệu Trường Hà dở khóc dở cười. Thế giới này dù huyền huyễn nhưng cũng không đến mức thái quá, chuyện này chắc cũng dựa vào nhóm máu, chứ làm gì có xét nghiệm DNA… nên đương nhiên là không đáng tin.

Lạc Thất có chút không chắc chắn, nói: “Mặt khác, ta đoán là hắn nghĩ mẹ ta thực lực rất mạnh, không ốm không đau, chỉ là mang thai thôi, không có lý gì lại không giữ được một miếng ngọc bội, chắc sẽ không rơi vào tay người khác. Mặc dù chính ta cũng thấy chuyện này hơi lạ, mẹ ta qua đời lẽ nào hắn không biết, ngọc bội chưa chắc đã giữ được mà…”

Triệu Trường Hà cũng nói: “Đúng vậy, mẹ ngươi còn sống hắn không muốn gặp còn có thể hiểu được. Người đã mất rồi, tại sao hắn không tới đón hài tử về kinh? Thật sự vì đây là nỗi nhục của hoàng gia sao? Hay là vì gia tộc của hoàng hậu không dễ chọc? Đệ nhất thiên hạ mà lại nhút nhát như vậy?”

Lạc Thất thất thần lắc đầu: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì, chúng ta không phải hắn, ai mà đoán được. Dù sao bây giờ mọi chuyện đã như vậy, trước kia hắn nghĩ thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa…”

Lạc Thất cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng Triệu Trường Hà lại cảm thấy có. Bây giờ mọi chuyện đáng ngờ hắn đều có thể liên hệ với cái “số mệnh” đã đưa hắn xuyên qua đây. Đương nhiên Lạc Thất nói cũng đúng, bọn họ không phải Hạ Long Uyên, làm sao biết hắn nghĩ gì. Dù có đoán thế nào cũng chỉ là những lời đồn nhảm như của đám đạo tặc, toàn là suy diễn. Chuyện này e là phải tìm cơ hội gặp mặt hoàng đế mới có thể hiểu rõ.

Trong lúc họ đang nói chuyện, ánh sáng dịu nhẹ trên Thanh Long Ấn của Lạc Thất cuối cùng cũng biến mất. Trong mắt nàng dường như có tinh quang lóe lên rồi vụt tắt.

Huyền Quan ngũ trọng.

Đây không phải là Thanh Long Ấn trực tiếp truyền công, mà là dấu hiệu cho thấy cơ thể đã được cải tạo, kinh mạch khiếu huyệt được khai mở. Điều này không chỉ giúp nàng trực tiếp đột phá cảnh giới đang mắc kẹt, mà còn trải sẵn con đường tu luyện sau này, rất có thể từ đây về sau sẽ không còn gặp phải bình cảnh nữa. Đồng thời, hẳn là còn có truyền thừa một phần công pháp của Thanh Long…

Thế gian kỳ vật, tẩy kinh phạt tủy, truyền thừa thần công, vốn rất thích hợp với hoàn cảnh của Triệu Trường Hà. Mà bây giờ, công pháp của Bạch Hổ, khí tức của Thanh Long đều hội tụ trên người Lạc Thất, thành tựu sau này của nàng thật sự không thể đo lường.

Nàng thở ra một hơi, khẽ nói: “Vẫn cảm thấy ta chiếm được nhiều tiện nghi hơn.”

“Ngươi đó…” Triệu Trường Hà bật cười: “Còn tính toán chuyện này… Ài, chúng ta hình như toàn nói chuyện của ngươi và hoàng đế, ngươi có thể kể một chút về chuyện Thanh Long Ấn không? Ngươi nói từ nhỏ đã muốn có vật này, có liên quan đến mẹ ngươi đúng không?”

Lạc Thất gật đầu: “Mang Sơn vốn là một gò đất chôn người chết. Ở kỷ nguyên trước, nơi này từng chôn cất một vị đế vương, Thanh Long Ấn này thực chất là ngọc tỷ của người đó.”

Triệu Trường Hà lại ngẩn ra.

Điều này dường như có liên quan đến Mang Sơn ở thế giới thực. Vậy theo một nghĩa nào đó, Lạc Thất có phải cũng có thể miễn cưỡng coi là “hầu chẳng ra hầu, vương chẳng ra vương, thiên thừa vạn kỵ chạy Bắc Mang” hay không?

Mối liên hệ kỳ lạ giữa thế giới thực và thế giới này rốt cuộc là thế nào…

“Cái gọi là kỷ nguyên trước là chỉ cái gì?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm, lúc đó ta còn nhỏ, mẹ ta không nói với ta nhiều. Nàng nói thế giới ở kỷ nguyên trước không giống bây giờ, đã trải qua một lần đại phá diệt mới thành ra thế này. Rất nhiều kiến thức hiện nay đều được ghi chép lại từ kỷ nguyên trước, thực tế chúng ta chưa từng thấy qua. Ví dụ như ngươi từng hỏi ta về nhà Thương, nhà Hạ, những cái đó ta cũng chỉ nghe qua chứ không biết là gì.”

Triệu Trường Hà ngây người. Chết tiệt, đừng nói với ta đây là Địa Cầu phiên bản khởi động lại nhé? Không đúng, thời đại Địa Cầu của mình làm gì có cường giả nào chôn Thanh Long Ấn ở Bắc Mang, Tam Hoàng Ngũ Đế thì có một đống.

“Đế lăng này chôn cất hẳn là người ở kỷ nguyên trước nhận được truyền thừa của Thanh Long, Long tộc và Đế vương vốn có liên quan. Nguyên bản Đế lăng đương nhiên có rất nhiều cấm chế, nhưng không phải ở đây, mà là ở tế đàn dưới lòng đất kia. Từ rất lâu trước đây, trong bí tịch của Tứ Tượng Giáo đã ghi lại nơi này có một cái Thanh Long tỷ, là vị Đế vương kia để lại cho người hữu duyên. Truyền thừa không khó tìm, cũng không có nguy hiểm, chỉ cần cơ duyên mà thôi.”

“Thì ra là thế… Chuyện này chắc đã được người ta giải mã từ lâu rồi, sao đến bây giờ mới bắt đầu tìm?”

“Bởi vì trước kia người phụ trách chuyện này là mẹ ta, có thể nói nàng nhận nhầm hoàng đế hiện nay là Thánh tử cũng vì bị chuyện này lừa gạt. Mà sau khi người phụ trách đột ngột mất tích, Tứ Tượng Giáo cũng mất đi manh mối, đoán chừng rất nhiều năm sau mới có người phát hiện ra lại, rồi mới bắt đầu tìm kiếm… Thực ra ta cũng không biết vị trí cụ thể, càng không biết cần huyết sát chi khí mới có thể kích hoạt mật đạo.”

Lạc Thất khẽ nói: “Nói như vậy, người hữu duyên thật sự phải là ngươi mới đúng.”

Cho nên đến giờ nàng vẫn có chút áy náy vì đã đoạt mất cơ duyên của Triệu Trường Hà.

Triệu Trường Hà thì ngược lại, hắn lại cảm thấy thứ này vốn nên thuộc về Lạc Thất, nếu mình mà lấy, mới thật sự là cướp mất cơ duyên của nàng. Tâm tư là thế nào, đơn giản chỉ cần xem ngươi vì ai mà lo lắng, đắn đo.

Ta thấy non xanh đa vũ mị,Ngờ non xanh thấy ta cũng thế.

Nhìn bộ dạng áy náy của Lạc Thất, yết hầu Triệu Trường Hà chuyển động, hắn thấp giọng nói: “Rõ ràng là chuyện đại hỷ, ngươi và ta đều có được tạo hóa, không uổng công ở Bắc Mang chịu đói chịu khổ hơn một tháng, còn làm ra vẻ mặt khổ sở như vậy làm gì…”

“Ngươi… con đường sau này của ngươi khó mà lường được. Công pháp của Hạ Long Uyên so với tạo hóa từ Thanh Long Ấn rõ ràng kém xa.” Lạc Thất do dự: “Hơn nữa ngươi còn dính vào cuộc tranh đấu hoàng thất này, cảm giác không phải điều ngươi muốn, ta…”

Triệu Trường Hà đột nhiên đứng dậy, tiến lên một bước.

Lạc Thất vô thức lùi lại. Không gian vốn đã chật hẹp, nàng nhanh chóng bị ép đến sát vách tường, không còn đường lui.

Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn vào đôi mắt có phần bối rối của nàng, thấp giọng nói: “Đại sư huynh nếu cảm thấy áy náy… vậy thì mặc y phục nữ nhân cho huynh đệ ngắm thử xem.”

Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN