Ta muốn trở về hay không là chuyện của ta, còn có thể trở về được hay không lại là chuyện khác. Ngươi đừng giả bộ nữa!
Triệu Trường Hà lười đôi co với nàng, giận dữ vọt tới, muốn tóm lấy cổ áo của nữ nhân này. Nhưng cảnh tượng lại vô cùng kỳ lạ, rõ ràng thấy nàng đang đứng cạnh giường, vậy mà hắn xông tới thế nào cũng không thể chạm tới, luôn thiếu một khoảng cách ngắn. Nhìn kỹ lại, hóa ra hắn chỉ đang dậm chân tại chỗ.
Sự huyền ảo này cuối cùng cũng khiến Triệu Trường Hà cảm thấy mình như đang nằm mơ. Hắn thoáng bình tĩnh lại, hỏi: "Vậy hiện tại ta chỉ đang mơ thấy ngươi, hay là ngươi đang dùng thần thông gì đó để liên lạc với ta?"
"Hai việc đó thì có gì khác nhau? Chẳng phải nhân sinh chỉ là một giấc mộng xuân thu hay sao?"
"Ngươi cũng đọc sách Xuân Thu?"
Nàng: "???"
Bớt giả bộ cao thâm với lão tử!
Triệu Trường Hà cười lạnh: "Đã vậy còn bày trò mê huyễn với ta? Lừa con mẹ ngươi à? Hay là dứt khoát giết ta cho xong việc đi, ta biết ngươi rất mạnh."
Nàng khựng lại một chút, khẽ lắc đầu: "Mới bao lâu đâu mà đã biến thành cái dạng này... Trước đây cùng lắm cũng chỉ mắng ta là đồ thần kinh..."
"Đây chẳng phải là điều ngươi muốn thấy sao?"
"Ta muốn thấy?"
"Sắp đặt vận mệnh, không phải do ngươi thao túng thì là gì?" Triệu Trường Hà lạnh lùng nói: "Có phải cái gọi là thiên đạo chính là khống chế cuộc đời của tất cả mọi người, để thỏa mãn cái thú vui bệnh hoạn nào đó trong lòng ngươi không?"
Nàng thản nhiên đáp: "Thiên đạo ư?... Ngày nay đã là Thiên vô đạo."
Thiên vô đạo...
Triệu Trường Hà giật mình, không biết nên hiểu câu này thế nào. Là chỉ thời loạn thế này vô đạo, hay ý nói thế giới này không có một vị chủ thần? Nếu là vế trước, hắn thấy thế giới này ít nhất vẫn chưa đến mức loạn lạc triệt để, đế quốc chưa sụp đổ, trật tự cơ bản vẫn còn đó. Còn nếu là vế sau, không có chủ thần, vậy Loạn Thế Thư từ đâu mà có?
Hắn cố tình nói: "Sao ta lại cảm thấy thiên hữu đạo."
Nàng bình tĩnh hỏi lại: "Vậy sao? Có phải ngươi ở sơn trại quá lâu, nên đã quên mất cảnh tượng đầu tiên ngươi nhìn thấy khi đến thế giới này là gì không?"
Sắc mặt Triệu Trường Hà hơi thay đổi.
"Ngươi nhìn xem, những đám phỉ đồ ma giáo khác, chúng sống như thế nào?"
Nàng vung tay lên, bầu trời đêm vẫn như cũ, nhưng cảnh tượng lại thay đổi. Triệu Trường Hà cảm thấy mình như đang trôi nổi giữa hư không, từ trên cao nhìn xuống trần thế, chúng sinh trong bóng tối tựa bầy kiến.
Tại một sơn trại nào đó không rõ tên, đuốc cháy bừng bừng, tiếng người ồn ã. Một đám đạo tặc đang uống rượu cười đùa, xung quanh cọc gỗ cắm mấy cỗ thi thể. Ở giữa, một đám người đang thực hiện hành vi cưỡng hiếp tập thể hết sức tàn bạo, tiếng kêu khóc thê lương của nữ tử vang vọng khắp trời rồi tan đi trong gió.
Triệu Trường Hà thấy vậy, nổi giận đùng đùng: "Vậy sao ngươi không cứu người đi!"
Nàng không trả lời.
Góc nhìn chợt chuyển, ở một ngọn núi khác, vô số đạo tặc đang điên cuồng tấn công một đoàn xe. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trời đêm, máu tươi nhuộm đỏ cả khe núi. Bọn phỉ đồ reo hò khi cướp được tài sản, rồi vui vẻ lên núi chia chác.
Góc nhìn lại xoay chuyển, trên băng nguyên rộng lớn, ngoại tộc thúc ngựa gầm thét lao đến. Chúng đi qua nơi nào, nơi đó thi thể ngổn ngang, quạ đen lượn vòng.
Góc nhìn chuyển lần thứ ba, trong một giáo phái, màu máu đặc quánh. Giáo đồ mặt mày dữ tợn đang lột da những người vô tội để hiến tế cho Huyết Thần.
Triệu Trường Hà nhìn mãi, dần dần không nói thêm lời nào.
Nàng hỏi: "Thiên hữu đạo sao?"
Triệu Trường Hà lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì? Muốn nói ta làm trại chủ, gia nhập ma giáo, thì cũng nên làm những chuyện như vậy mới phải đạo sao?"
"Ngươi làm thế nào là việc của ngươi." Nàng thản nhiên nói: "Ta chỉ đang đáp lại cái nghi vấn nực cười của ngươi về việc ta thao túng nhân thế. Những chuyện này có phải do ai thao túng hay không, trong lòng ngươi tự rõ. Mà Bắc Mang sơn trại này sẽ ra sao, bản thân ngươi sẽ thế nào, chẳng phải đều do chính ngươi quyết định sao? Đã có ai từng thao túng quyết định của ngươi chưa?"
Triệu Trường Hà hít sâu một hơi, nói thẳng: "Ta căn bản không muốn biết Bắc Mang sơn trại sẽ ra sao, thế giới này vốn không liên quan đến ta! Làm thế nào ngươi mới có thể đưa ta trở về, nói thẳng ra đi!"
"Ta đã nói, ta không phải thiên đạo, không có khả năng để bất cứ ai tự do qua lại."
"?" Triệu Trường Hà nói: "Ngươi đừng có nói bừa nữa, không thể tự do đưa người qua lại, vậy tại sao ta lại ở đây... Ặc..."
"Ta đưa ngươi tới đây là đã mượn dùng pháp tắc của Thiên Đạo, bằng một loại... giao ước. Cho nên, con đường trở về của ngươi chính là hoàn thành mục tiêu mà ngươi đã đặt ra: giết chết yêu nữ kia." Nàng nói đến đây, hơi nghiêng đầu: "Đương nhiên vẫn còn một biện pháp chắc chắn hơn. Khi nào ngươi tự mình nắm giữ được Thời Không chi Bích, lúc đó thích đi hay ở là tùy ngươi."
Triệu Trường Hà tức giận nói: "Mẹ nó, vậy phải mất bao lâu! Đến lúc ta trở về, có khi tên của ta cũng bị xóa khỏi sổ hộ khẩu rồi!"
"Nếu thật sự đạt đến trình độ đó, ngươi tự nhiên có thể quay lại đúng thời điểm trước khi ngươi xuyên không. Người thân bằng hữu của ngươi thậm chí sẽ không hề biết ngươi đã từng rời đi." Nàng chậm rãi nói: "Đương nhiên, việc này đối với ngươi có lẽ hơi xa vời, với đầu óc của ngươi, chưa chắc đã lý giải được sự biến thiên của thời gian..."
Triệu Trường Hà: "?"
Ngươi cố tình từ lúc ở hiện đại đã châm chọc ta cô độc một mình, bây giờ lại muốn tiếp tục đúng không! Lão tử bây giờ không còn là kẻ độc thân nữa! Chuyện khác, hừ, cứ chờ đấy cho ta!
Lại thấy nàng thở dài: "Xem ra, lựa chọn chém chết yêu nữ kia vẫn đơn giản hơn một chút..."
Triệu Trường Hà lạnh lùng hỏi: "Đơn giản hơn bao nhiêu?"
"Vậy phải xem tốc độ tu luyện của ngươi."
"Ví như hôm nay gặp được ngươi, là kết quả của việc đột phá Nội Ngoại Quán Thông nhất trọng thiên?"
"Cũng gần như vậy. Huyền quan vừa phá, tự có cảm giác thiên nhân hợp nhất... Về việc ngươi cảm nhận được ta, hay ta cảm nhận được ngươi... Ai mơ thấy ai, nào có thể nói rõ?"
Theo lời nói, thân hình nàng dần dần phai nhạt, dường như sắp biến mất.
Triệu Trường Hà còn một bụng lời muốn nói, sao có thể để nàng nói vài câu vô nghĩa rồi chuồn mất mà không làm rõ được chút manh mối nào chứ? Trong lòng nóng nảy, hắn theo bản năng lại một lần nữa vọt tới muốn tóm lấy: "Chờ một chút!"
Cũng không biết là nàng cố ý hay vô tình, lần này hiệu quả lại khác hẳn lúc trước. Thật không ngờ cú vồ này lại tóm được tay nàng.
Nữ nhân kia dường như cũng hơi kinh ngạc, rồi biến mất không thấy đâu trong nháy mắt, chỉ để lại một làn hương thoang thoảng trong đêm tối.
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi hắn vẫn còn cảm nhận được bàn tay ngọc ngà kia hơi se lạnh, mềm mại mịn màng như không xương.
Là mộng sao?
Hắn đột nhiên mở mắt. Mình vẫn đang ở trong phòng trại chủ, nằm trên giường gỗ. Cuộc đối thoại và cái chạm tay vừa rồi, dường như thật sự chỉ là một giấc mộng.
Hắn trở mình đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến lưng chừng.
Lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay, không biết từ lúc nào đã lấm tấm mồ hôi. Trận mộng này, tuy nói là không giải đáp thêm được khúc mắc nào, nhưng cũng không hẳn là vô ích... Ít nhất nó cũng khiến hắn xác định được một chuyện... Tu vi của mình càng cao, càng có thể cảm nhận được nữ nhân kia, hoặc là bị nàng cảm nhận được.
Hoặc có một khả năng... Kỳ thực nàng cảm nhận được mình, tìm tới "nhập mộng" trao đổi, chưa chắc đã phải vì mình vừa đột phá huyền quan, mà là vì mình đã leo lên Loạn Thế Thư?
Ban đầu hắn không thể nào hiểu được mục đích của nàng là gì, bây giờ xem ra cũng có thể đoán được đôi chút... Nàng đang tung lưới khắp nơi, rồi ngồi xem chúng sinh tự tàn sát lẫn nhau như nuôi cổ trùng sao?
Triệu Trường Hà bỗng nhiên cảm thấy, những người trước đây được nàng mời "cùng nhau nhập mộng", rất có thể cũng ở trong tình cảnh này, thậm chí mồ đã xanh cỏ từ lâu. Ngày nay thiên vô đạo, không phải ai cũng có thể sống yên ổn như ở thế giới văn minh. Nàng dường như đang ngấm ngầm nhắc nhở mình điều đó.
"Trại chủ! Trại chủ! Không xong rồi!"
Bên ngoài có giáo chúng vội vã chạy tới: "Các huynh đệ lập trạm gác dưới chân núi, vốn chặn được hai tên nhãi ranh, kết quả lại vừa hay gặp phải mấy kẻ đến gây sự!"
Triệu Trường Hà lau mồ hôi, phát hiện giọng mình có chút mệt mỏi: "Sao thế, gặp phải chính nghĩa đại hiệp à..."
"Không phải, hình như là đám cuồng đồ giang hồ, huênh hoang rằng hạng hai trăm năm mươi trên Tiềm Long Bảng thì có gì ghê gớm, hôm nay muốn đến san bằng sơn trại của chúng ta."
Triệu Trường Hà bật cười khẩy.
Hắn không cười kẻ cuồng đồ kia, mà cười tên nội gián. Tiềm Long Bảng tuy nổi danh thiên hạ, khiến ai cũng muốn đến tìm hắn gây sự, nhưng vấn đề là, ai biết được Triệu Trường Hà hắn đang ở đâu mà tìm? Ngay cả Nhạc Hồng Linh biết hắn ở Huyết Thần giáo cũng không ngờ hắn lại ở Bắc Mang, khiến giáo chủ của nàng phải vất vả đi tìm hơn một tháng trời mới thấy. Vậy mà những kẻ khác, đến nửa điểm manh mối cũng không có, lại có thể tìm đến tận cửa ngay ngày hôm sau? Nếu không phải có nội gián giật dây thì mới là chuyện lạ.
Mà tên nội gián này, chưa chắc đã là Phương Bất Bình... Bất cứ ai cũng có thể.
"Ma giáo đạo phỉ, đúng là một lũ hạ đẳng." Triệu Trường Hà xách cương đao lên, sải bước ra cửa: "Vừa hay hôm nay tâm trạng lão tử đang cực kỳ tệ, bọn này đến thật đúng lúc. Để ta xem, trên đất Bắc Mang này, có thể mọc ra được bao nhiêu anh hùng hảo hán!"
Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Giám Tiên Tộc (Dịch)