Đường Vãn Trang thầm nghĩ đây chỉ là ảo ảnh do mình tưởng tượng ra mà thôi. Dựa vào biểu hiện của Triệu Trường Hà trước đó, hắn hoàn toàn không biết nàng đang nhìn thấy gì trong huyễn tượng. Vậy nên, nàng có phối hợp hay không cũng chẳng sao cả, dù gì hắn cũng không biết... Cứ tận hưởng một mình là được rồi. Hiện thực đã không thể trải nghiệm một nụ hôn cho tử tế, chẳng lẽ trong huyễn cảnh cũng không được hay sao?
Khác với lần trước đầu óc mơ màng, chẳng cảm nhận được gì, lần này Đường Vãn Trang mới phát hiện ra chuyện này hóa ra lại rất dễ chịu. Thì ra cảm giác là như vậy...
Nghe nói song tu vốn rất thoải mái, phương pháp trị liệu này của hắn lại dung hợp nguyên lý song tu làm nền tảng, quả thật khiến cho linh hồn thư thái, kinh mạch được tưới nhuần. Hơn nữa, hắn thật dịu dàng, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí. Không hổ là ảo ảnh do mình tưởng tượng ra, hi hi.
Triệu Trường Hà đang hôn mà trong lòng gãi đầu gãi tai. Lạ thật, sao hôm nay nàng lại mềm mại đến thế? Rõ ràng trước đó còn cứng rắn đòi làm sư phụ, còn ném người ta xuống nước, sao trở về lại ngoan ngoãn thế này... Mình thử liều một phen, nàng thế mà lại chủ động đáp lại. Chưa từng nghĩ tới nàng lại có thể dễ dàng như vậy. Chắc là vì ho đến thảm, lại cảm thấy mình sắp chết, nên đã trót thì trét đúng không?
Mặc kệ nàng chịu vì lý do gì, tóm lại lần này Triệu Trường Hà không còn là kiểu ăn quả nhân sâm nữa, mà là một trải nghiệm hoàn chỉnh, mềm mại, ngọt ngào, mang theo một tia thanh lương... Từ Trì Trì, Hồng Lăng, cho đến Hoàng Phủ Tình, ai cũng mạnh mẽ, ai cũng quyết đoán, kiểu dịu dàng thế này quả thật hắn chưa từng gặp... Ô ô ô...
Bão Cầm ôm đàn, đứng ở gian phòng bên cạnh, dụi dụi mắt rồi mơ màng bước ra, lại không tin nổi mà bước ngược vào. Sau đó, nàng cứ há hốc miệng đứng đó, hóa đá.
Đây là đại sảnh đó, tiểu thư ơi là tiểu thư... Người muốn hôn nam nhân thì cũng đừng ở đây chứ! Hai người rốt cuộc đang làm cái gì vậy a!
Bão Cầm quay người, dùng sức ngăn Lý Tứ An đang định bước vào báo cáo công việc: "Không được vào!"
Bão Cầm trung dũng cũng có lúc thật cơ trí.
Thật ra Lý Tứ An không cần vào cũng biết bên trong đại khái là cảnh tượng gì, trong lòng cũng thấy kỳ quái, không nên a... Đêm qua ít nhất còn biết trốn vào mật thất cơ mà? Chỉ có thể nói tình yêu cuồng nhiệt làm người ta mất hết trí khôn thường ngày.
Hắn không dại dột xông vào, chỉ nhỏ giọng nói với Bão Cầm: "Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là đến báo cáo với thủ tọa về tình hình thanh tẩy Trấn Ma Ti, từ chủ quản trở lên có đến một nửa là có vấn đề. Hiện tại thiếu người nghiêm trọng, xin thủ tọa điều thêm chút nhân thủ đến. Không còn chuyện gì khác, tại hạ cáo lui."
Bên trong truyền đến giọng của Đường Vãn Trang: "Ngươi đi hỏi Tiết giáo chủ xem có Huyết Thần Giáo đồ nào nguyện ý làm việc cho Trấn Ma Ti không."
Lý Tứ An ngẩn người: "Huyết Thần Giáo làm việc cho Trấn Ma Ti? Ai là ma, trấn người nào, thủ tọa người tỉnh ngủ chưa vậy?"
Giọng Triệu Trường Hà truyền ra: "Chuyện này không vội, đợi ta đi nói với Tiết giáo chủ một tiếng. Ừm... Buổi chiều ta sẽ đến bái kiến Tứ An tiên sinh, hiện tại thất lễ..."
Lý Tứ An có chút hiếu kỳ, cũng không xoắn xuýt nữa, cười nói: "Vậy Lý mỗ ở Tiên Cung Uyển chuẩn bị giường chiếu đón tiếp."
"Đổi sang nơi khác đãi khách!" Giọng Đường Vãn Trang bỗng cao vút lên: "Cùng hắn ở Tiên Cung Uyển chuẩn bị giường chiếu, định làm gì?"
Lý Tứ An: "..."
Triệu Trường Hà: "..."
Tiếng bước chân mang theo nỗi hoài nghi nhân sinh mà rời đi, trong sảnh, Đường Vãn Trang vẫn đang tựa vào lồng ngực Triệu Trường Hà, hai người đối mặt nhau. Đường Vãn Trang vẫn ngỡ Triệu Trường Hà cũng như lần trước, chỉ ngồi yên bất động để trị liệu, tâm thái ngược lại rất bình tĩnh, dù sao có lần đầu thì có lần thứ hai.
Nàng nội thị một lát, phát hiện trạng thái đã tốt hơn một chút, thấp giọng nói: "Còn không buông ta ra?"
Triệu Trường Hà thầm nghĩ, bây giờ trạng thái của ngươi đã ổn định rồi, chẳng lẽ không tự mình ngồi dậy được sao? Ta có đè ngươi đâu. Đương nhiên lời ngu ngốc này hắn sẽ không nói ra, hắn ra vẻ dịu dàng đỡ Đường Vãn Trang dậy, để nàng ngồi ngay ngắn, rồi khôn khéo không hề nhắc đến chuyện ôm hôn, rất đứng đắn hỏi: "Bây giờ cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Đường Vãn Trang trong lòng cũng thầm thở phào, không nhắc đến chủ đề xấu hổ này là được, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra: "Ta cần phải đi đả tọa tiêu hóa một lát, ngươi..."
"Ta đi tìm Lý Tứ An."
Đường Vãn Trang không hỏi tìm hắn có chuyện gì, ngược lại trừng mắt: "Không được đi tìm cô nương."
Triệu Trường Hà thật sự dở khóc dở cười, hoàn toàn vô thức mà xoa xoa đầu nàng: "Được được được, ta có tìm cũng là tìm cô nương ở trúc lâu phía sau Vạn Hoa Lâu."
Lông mày Đường Vãn Trang dựng đứng, Triệu Trường Hà đã nhanh như chớp chạy biến.
Lúc đi ngang qua Bão Cầm ở cửa, hắn còn thuận tay vò luôn tóc của Bão Cầm thành tổ quạ: "Bão Cầm càng ngày càng dễ thương a..."
Lời còn chưa dứt, người đã mất dạng.
Chủ tớ hai người nhìn mái tóc rối bù của mình, đều sầm mặt không biết nói gì.
Hồi lâu sau, Bão Cầm suýt nữa thì "oa" một tiếng khóc lên: "Tiểu thư, đây chính là một con gấu đen hung ác đáng ghét, nam tử anh hùng phong độ nhẹ nhàng mà người thích từ nhỏ là như thế này sao? Hắn ngay cả dây đàn cũng có thể đánh đứt."
Đường Vãn Trang vốn định nói "Ta có thích hắn đâu, ngươi nói linh tinh gì thế?", nhưng lời đến khóe miệng chẳng biết sao lại biến thành: "Bây giờ hắn cũng không đánh đứt nữa rồi..."
Bão Cầm mặt không cảm xúc, ta thật sự muốn nói về vấn đề này sao?
"Khụ." Đường Vãn Trang vội ho một tiếng, đứng dậy vuốt lại tóc: "Ta đi đả tọa, thay ta hộ pháp."
Bão Cầm cảm thấy cuộc đời mình thật u ám.
...
Tiên Cung Uyển, phòng Thiên tự số một, không có cô nương.
Lý Tứ An đang pha trà, động tác ưu nhã, mang khí chất tương tự như Đường Vãn Trang. Triệu Trường Hà thấy vậy thầm nghĩ, có lẽ mình cũng nên học động tác pha trà này một chút... Lạ thật, sao cứ đến bên cạnh Đường Vãn Trang là cái gì cũng cảm thấy muốn học, lúc ta còn bôn ba giang hồ nào có nghĩ đến những thứ này, chỉ một lòng học võ luyện cấp.
Thật sự là một môi trường sống hoàn toàn khác.
Nhưng phải thừa nhận, loại khí chất này quả thật rất hấp dẫn người khác, khiến người ta bất tri bất giác muốn bắt chước, để cho mình trở nên "có tu dưỡng" hơn.
Lý Tứ An dùng kẹp gắp một chén trà đưa tới: "Điện hạ mời."
Triệu Trường Hà mím môi, thậm chí còn lười phản bác cái danh xưng "điện hạ" này, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, hương thơm ngào ngạt. Trước đây hắn rất ít khi thưởng thức thứ này, toàn là uống rượu, bây giờ mới nhận ra phẩm trà cũng có cái thú vị riêng.
Lý Tứ An mỉm cười: "Cảm tạ điện hạ đã cứu ta."
Triệu Trường Hà xua tay: "Nên làm thôi, có thể chịu được khảo nghiệm dưới sự uy hiếp sắc dụ của Di Lặc Thiên Nữ, không dễ dàng."
Lý Tứ An cười nói: "Đó là có nguyên nhân khác, chính ta cũng không có nhiều lòng tin vào sự trung thành và lý tưởng của mình đến thế đâu, không dám nhận lời khen này."
"..." Triệu Trường Hà nói: "Bất kể nguyên nhân gì, ta chỉ nhìn kết quả."
Lý Tứ An gật đầu: "Vậy điện hạ đến tìm ta lần này, là vì chuyện gì? Thay Đường thủ tọa kiếm tiền?"
Triệu Trường Hà ngạc nhiên: "Ngươi thế mà cũng đoán được."
"Người ta đều nói ta là đại phú, tìm ta đa phần cũng vì chuyện này, ngay cả Di Lặc Giáo muốn khống chế ta, cuối cùng cũng là nhắm vào tiền." Lý Tứ An cười cười: "Nhưng thủ tọa cuối cùng cũng không nỡ ra tay quá ác, e là không đủ để ứng phó với cục diện Tương Dương. Xem ra, ngươi có thể ác hơn một chút?"
Triệu Trường Hà nói: "Bởi vì ta không phải đến đòi tiền ngươi."
Lý Tứ An ngạc nhiên: "Vậy là?"
"Ta tìm Ngũ Gia." Triệu Trường Hà nói: "Tầm mắt của Ngũ Gia không đặt ở giang sơn nhân thế, thật ra cũng không mấy để tâm việc huynh đệ trong tổ chức của mình trà trộn vào nơi khác, ví như Lý Tứ ở Trấn Ma Ti, dường như cũng không quá quan trọng."
Lý Tứ An vỗ tay cười nói: "Quả nhiên không gạt được điện hạ."
"Ngươi cũng đâu có ý định che giấu." Triệu Trường Hà nhấp trà, dường như đây là lần đầu tiên đi vay tiền nên có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Nói với Ngũ Gia một tiếng, ta muốn mượn ông ấy ít tiền. Côn Lôn có một đại bí cảnh, ta còn chưa kịp nói cho ông ấy biết."
Lý Tứ An cười nói: "Thật ra Ngũ Gia đã nói rồi, nếu Tương Dương thiếu quân lương, ông ấy sẽ cung ứng... không tính ngươi tiền lãi."
"Không cần tiền lãi?" Lần này đến lượt Triệu Trường Hà sững sờ: "Tốt vậy sao?"
Lý Tứ An ung dung nói: "Ngươi cũng nói rồi, tầm mắt của Ngũ Gia không ở giang sơn nhân thế, tự nhiên càng không quan tâm đến việc cho vay lấy lãi. Nếu là điện hạ cần, cứ việc dùng, tương lai chúng ta có thể nhận được hồi báo, đâu chỉ là tiền tài?"
Triệu Trường Hà nói: "Sao ta nghe ý này, chỉ cần thiếu tiền là có thể tìm ông ấy, không chỉ giới hạn trong lúc Tương Dương khẩn cấp?"
Ánh mắt Lý Tứ An ẩn chứa thâm ý: "Ngươi có tin hay không, nếu ngươi muốn biến Tương Dương thành thiên hạ, người nguyện ý bỏ tiền cho ngươi tuyệt đối không chỉ có một mình Ngũ Gia?"
Trong đầu Triệu Trường Hà lập tức hiện lên khuôn mặt bỉ ổi của Thôi Văn Cảnh. Không sai... Lão Thôi ngay cả tiền mua quan tài cũng chịu bỏ ra.
Hắn không nói những chuyện này, chỉ chắp tay: "Vậy thì đa tạ."
Lý Tứ An cười nói: "Chúng ta ngược lại có một vụ hợp tác, muốn cùng điện hạ thương nghị cẩn thận."
Triệu Trường Hà nói: "Di Lặc?"
"Đúng vậy." Lý Tứ An nói: "Di Lặc đã khó xoay chuyển càn khôn, chúng ta tin tưởng sau khi điện hạ và Đường thủ tọa chữa khỏi thương thế, bước tiếp theo nhất định sẽ bình định Giang Nam. Mà căn cứ của Di Lặc, tất có đại bí cảnh... Trong bí cảnh, hẳn là có thần phật. Chuyện này phải làm thế nào, chúng ta cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng."
Triệu Trường Hà cảm thấy lần này Di Lặc thảm rồi. Khi ngươi hùng mạnh, chuyện gì cũng không vội. Vừa lộ ra thế bại, các loại cá mập đều đã nhòm ngó tới, kẻ đi đầu chính là Doanh Ngũ đang nhắm vào bí cảnh nhà ngươi.
Khi Thiên Bảng đã ra tay, ít nhất bản thân Di Lặc đã không còn là vấn đề. Vấn đề duy nhất là, thần ma đứng sau lưng hắn, phải xử lý như thế nào?
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu