Logo
Trang chủ

Chương 387: Bướm Luyến Hoa

Đọc to

Doanh Ngũ lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, cũng không nói gì.

Trừ việc thực lực cá nhân của hắn còn chưa đủ, kỳ thật cái loại “thế” này, so với lúc Hạ Long Uyên lập nghiệp năm đó còn mạnh hơn mấy phần. Đương nhiên, thế này cũng là mượn bối cảnh “Hoàng tử” mập mờ kia, không hoàn toàn do bản thân Triệu Trường Hà tích lũy được, nhưng tiền đề là hắn phải có tố chất đó... Cảm giác phong vân hội tụ này đã bắt đầu hé lộ manh mối.

Biết đâu cái loạn thế này, còn chưa kịp loạn triệt để, đã bị dẹp yên...

Nếu thật sự có thể xuôi theo đà này, trong lòng Doanh Ngũ lại có chút bất an... Theo lý, Triệu Trường Hà quật khởi chưa được bao lâu, vốn không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến thế cục, chẳng ngờ nhanh như vậy đã tụ thành cái thế này. Hắn không cách nào đoán được suy nghĩ của Hạ Long Uyên.

Nhưng nghĩ lại, mặc xác nó! Cứ cho là Hạ Long Uyên sâu không lường được thì đã sao? Người ta tạo phản là chống lại Hạ Long Uyên cơ mà! Chẳng lẽ hắn phải kiêng kị?

Nghĩ đến đây, hắn liền gật đầu, cười ha hả nói: “Được... Vậy khoảng thời gian này ta sẽ ở gần đây, chờ ngươi sắp xếp.”

“Ách...” Triệu Trường Hà hỏi: “Có phải hơi không biết xấu hổ không?”

“Không đâu, nghé con mới sinh không sợ cọp.” Doanh Ngũ cười nói: “Đừng có ra vẻ ông cụ non, muốn làm thì cứ làm, muốn theo đuổi nữ nhân nào thì cứ theo đuổi, đừng sống uổng một đời.”

Nói rồi vỗ vỗ vai hắn: “Không tệ, giống ta hồi trẻ.”

Triệu Trường Hà: “Giống ngươi thì toi rồi, ngươi thành công bao giờ chưa?”

Doanh Ngũ: “...Ta thấy cần phải cho ngươi nhận thức một chút về chênh lệch với Thiên Bảng.”

Triệu Trường Hà cười làm lành: “Chênh lệch với các tiền bối chủ yếu là ở kiến thức thôi, ví như Ngũ Gia nhất định biết Lợi Nhận Thảo, Hóa Sinh Liên, Bồ Đề Quả, Oanh Hồn Thảo và Vân Dương Diệp tìm ở đâu, đúng không?”

“Trong năm thứ này, ta biết bốn.” Doanh Ngũ nhìn trời: “Lời ngươi vừa nói, sắp xếp lại lần nữa xem nào?”

“...Ta vẫn là không muốn giống ngươi.”

Doanh Ngũ dở khóc dở cười: “Được rồi, dù sao những thứ đó cũng chẳng phải của ta. Lợi Nhận Thảo phải đến Kiếm Lư, bọn họ dùng để mài giũa kiếm khí, là bảo bối của bọn họ; Hóa Sinh Liên và Bồ Đề Quả thì trong bí cảnh của Di Lặc Giáo phần lớn là có...”

Triệu Trường Hà nghi ngờ: “Ngươi không phải là lừa ta dốc sức đối phó Di Lặc Giáo đấy chứ? Không cần thiết, cho dù chỗ hắn chẳng có cái rắm gì, ta cũng phải đánh.”

“Chỉ nghe tên thôi cũng biết có liên quan đến Phật Môn. Trong bí cảnh của Di Lặc Giáo nếu không có thì cũng ở gần đó, nếu không có nữa thì ngươi đi hỏi các tông môn Phật Môn khác, nghe nói ngươi và Viên Tính có chút duyên phận?”

“Ân...”

“Tóm lại đều không phải không có manh mối... Còn về Oanh Hồn Thảo, ta dám chắc nơi ngươi sắp đến sẽ có.”

“Hoằng Nông Dương thị?”

“Không sai. Nhưng bất kể là thứ nào, đều là thiên tài địa bảo mà họ vô cùng quý trọng, sẽ không dễ dàng trao cho người ngoài, ngươi muốn làm sao để lấy được thì tự mình xem mà liệu. Về phần Vân Dương Diệp...” Doanh Ngũ khẽ nhíu mày: “Thứ này ta lại chưa từng nghe qua? Không phải ngươi bịa ra một cái tên đấy chứ?”

“Ta ăn no rửng mỡ hay sao mà bịa ra cái này?”

Doanh Ngũ nói: “Nhưng về kỳ vật trên đời, ta mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Đến ta còn chưa từng nghe qua, vậy thì không ai nghe qua đâu.”

Triệu Trường Hà muốn hỏi ngài có nghe qua Thiên Thư không, nhưng nghĩ lại không chừng hắn thật sự nghe qua rồi, đành phải đau đầu bĩu môi: “Dù sao thì thứ này có tồn tại, thời thượng cổ người ta nói nó mọc ở Vân Dương Sơn, bây giờ có núi nào tên là Vân Dương Sơn không?”

Mắt Doanh Ngũ sáng lên: “Chắc không phải là tên gọi cổ kim thay đổi, mà hẳn là một bí cảnh đã thất lạc... Lần hợp tác tiếp theo của chúng ta chính là cái này! Ngươi chờ đó, đã có địa danh thì ắt sẽ có dấu vết, ta đi tìm tư liệu.”

Nói xong liền hứng khởi rời đi, ngay cả trà cũng không uống.

Triệu Trường Hà nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ việc này cũng thật khó, từ khi kỷ nguyên vỡ nát đến nay, bí cảnh lớn nhỏ thất lạc đâu chỉ ngàn vạn, đây là chuyện một thế hệ có thể tìm hết được sao? Có khi mục tiêu về nhà của mình đã hoàn thành, mà hắn vẫn còn đang tìm bí cảnh cũng nên.

Ờ… Địa Cầu có được tính là một bí cảnh không nhỉ?

Bỗng nhiên, hắn cảm giác có người đang nhìn mình.

Triệu Trường Hà quay đầu lại, thấy Đường Vãn Trang đang đứng bên hành lang, thất thần nhìn về phía này. Thấy hắn nhìn qua, nàng liền giật mình lùi lại sau hành lang, vạt áo thoáng qua rồi biến mất.

Triệu Trường Hà chậm rãi bước tới, lại thấy Đường Vãn Trang bước ra lần nữa, dường như ý thức được mình không cần phải trốn tránh, bèn ra vẻ như không có gì nói: “Ngươi và Doanh Ngũ sao lại thân thiết như vậy?”

Triệu Trường Hà hỏi ngược lại: “Sao lại nhìn trộm? Cứ trực tiếp đến đây có sao đâu.”

“Ta nhìn trộm hồi nào?” Đường Vãn Trang cứng cổ nói: “Ta vốn định đến nghe xem các ngươi nói gì, vừa hay hắn đi mất thôi.”

“Thế sao cứ nhìn ta, ta đẹp trai lắm à?”

Đường Vãn Trang nghiến răng: “Triệu! Trường! Hà!”

Triệu Trường Hà biết không thể cứ chọc tức nàng mãi, bèn giơ tay đầu hàng: “Được được, hôm nay ta tiếp tục học thuộc y kinh.”

Đường Vãn Trang mím môi, hồi lâu mới nói: “Thật ra ngươi rất ghét học thuộc lòng, nhìn vẻ mặt của ngươi là biết.”

Triệu Trường Hà cười nói: “Làm gì có kẻ lăn lộn giang hồ như ta lại thích đọc sách... Nhưng cũng không sao, bây giờ thần hồn sung mãn, trí nhớ tốt, tuy chưa đến mức nhìn qua là nhớ nhưng cũng không kém là bao. Nếu là trước kia, bảo ta học thuộc mấy thứ này thì thật sự không nổi, bây giờ thì tạm được.”

Đường Vãn Trang nghiêng đầu, nói một câu hai nghĩa: “Đã không thích, hà tất phải miễn cưỡng.”

“Bởi vì ta thích ngươi.” Triệu Trường Hà thẳng thắn trả lời.

Đường Vãn Trang ngây người tại chỗ.

Giọng nói của Triệu Trường Hà vẫn văng vẳng bên tai: “Đừng nói học y còn có thể chữa bệnh cho ngươi... Cho dù là học thơ văn vô dụng, chỉ cần là ngươi dạy, ta đều thích.”

Đường Vãn Trang nhìn quanh, ao ở đâu...

Nhất thời không thấy, nàng bực bội nói: “Chính vì ngươi không như thế nên ta mới ủng hộ ngươi làm hoàng tử, ta biết rất có thể ngươi không phải! Kết quả bây giờ ngươi lại lật lọng, còn biết xấu hổ không!”

“Vậy bây giờ ta không làm nữa.” Triệu Trường Hà dứt khoát: “Giang sơn so với ngươi, một cọng lông cũng không bằng.”

“Ngươi không biết xấu hổ!”

“Vãn Trang, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện...”

“...Chuyện gì?”

“Vị hoàng tử mà ngươi bồi dưỡng trong lòng, thật ra nhìn ở một góc độ khác, đó là người được tạo ra theo thẩm mỹ và sở thích của ngươi, không có nghĩa là hoàng tử phải như thế, mà là ngươi thích kiểu người như vậy...”

“Ngươi nghĩ hay lắm, người có khí độ nhiều như vậy, bao giờ đến lượt ngươi!” Đường Vãn Trang nóng nảy: “Cái đồ thô lỗ vô học nhà ngươi, chỉ là vượn đội mũ người mà thôi!”

Triệu Trường Hà nghiêng đầu: “Ai nói ta thô lỗ vô học... Ngươi chắc chứ?”

Đường Vãn Trang khựng lại, chợt nhớ tới những câu danh ngôn hắn thỉnh thoảng buột miệng nói ra. Mới mấy ngày trước, hắn còn mở miệng “Sâm giang hạnh tự nhiễu sâm sơn”, ngậm miệng “Ba sơn dạ vũ trướng thu trì”. Dường như hắn chỉ thể hiện khía cạnh không thích văn thơ này với một mình nàng.

Lòng dạ Đường Vãn Trang rối bời, không muốn nói về chủ đề này nữa, bèn cố chuyển hướng: “Mấy thứ Lợi Nhận Thảo, Oanh Hồn Thảo, Vân Dương Diệp là gì vậy? Trong sách thuốc ta đưa cho ngươi có không?”

“Không có.”

“Vậy dùng để làm gì?”

“Lợi Nhận Thảo là để luyện chế Huyết Tu La Thể. Hóa Sinh Liên, Bồ Đề Quả là để an dưỡng kinh mạch cho ngươi. Oanh Hồn Thảo và Vân Dương Diệp là để tẩm bổ thần hồn cho ngươi.”

Đường Vãn Trang kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Hắn hỏi một đống thứ, vậy mà chỉ có một thứ là vì bản thân hắn, còn lại toàn bộ đều là vì nàng. Thật ra trước đó hắn cũng đã nói, hắn dấn thân vào ván cờ này cũng là vì nàng, nếu không thì hắn vẫn đang ở giang hồ, “triều đình liên quan quái gì đến ta”. Nhưng triều đình có ngươi, thế nên mới liên quan đến ta.

Triệu Trường Hà nói: “Thật ra, cũng đừng cái gì cũng vội học cái này học cái kia... Ta ở đây, ý nghĩa thực sự là để ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn, kéo tâm tư của ngươi ra khỏi những việc thế tục phức tạp. Chỉ cần làm được điểm này, bệnh tình của ngươi đã có thể chuyển biến tốt đẹp rất nhiều rồi.”

Dừng một chút, hắn lại cười nói: “Cảnh tượng hôm đó rất đẹp, ngươi nghiêng mình tựa vào đình đài nhàn nhã đọc sách, Bão Cầm ở bên cạnh đàn những khúc nhạc thư thái du dương, xuân về oanh hót, nước chảy hoa trôi. Nếu có thể sống trong hoàn cảnh như vậy mười ngày nửa tháng, thần hồn tất sẽ bình ổn, kinh mạch vững vàng, ta cũng có thể yên tâm Bắc thượng đến Hoằng Nông. Về phần chữa khỏi hoàn toàn, không phải chuyện một sớm một chiều, cho ta chút thời gian.”

Không biết có phải vì hai chữ “mười ngày nửa tháng” hay không, mà cả hai người đều cùng lúc nhớ về Cô Tô. Trước đây Triệu Trường Hà đi không ngừng nghỉ, ở đâu cũng không nán lại lâu, chỉ có ở bên cạnh Đường Vãn Trang tại Cô Tô mới dừng chân hơn mười ngày, là nàng yêu cầu hắn sống chậm lại. Bây giờ cũng là hơn mười ngày, chủ khách đảo ngược, có ta ở đây, ngươi hãy sống chậm lại.

“Đi thôi... Hôm nay không trị liệu, ta đi dạo cùng ngươi.” Triệu Trường Hà xoay người đi vào hoa viên, Đường Vãn Trang vô thức bước theo bên cạnh.

Mãi đến khi đi vào rồi nàng mới tỉnh ngộ đây là tình huống gì, đây chẳng phải là hoa tiền nguyệt hạ, hẹn hò trong hoa viên sao...

Thôi vậy. Hắn rất yên tĩnh, cũng đã nói hôm nay không trị liệu...

Hai người lặng lẽ dạo bước giữa biển hoa rực rỡ, không ai nói thêm lời nào. Nhưng ánh mắt cả hai đều vô thức nhìn những cánh bướm rập rờn trong vườn, quấn quýt bên biển hoa lưu luyến không rời, khóe miệng đồng thời bất giác cong lên.

Tiếng đàn từ đình đài xa xa vọng lại, là Bão Cầm đang luyện đàn, vừa hay là một khúc “Điệp Luyến Hoa”.

Đường Vãn Trang phát hiện mình không hề có cảm xúc ngượng ngùng để mắng cái tên phản đồ chết tiệt kia, trong lòng vô cùng bình yên.

Hy vọng trong ảo cảnh, chẳng phải chính là như thế này sao...

Nói là không trị liệu, nhưng đây mới thực sự là việc trị liệu nên làm, chứ không phải là hôn tới hôn lui.

Chỉ tiếc là cái gọi là sinh thần của Dương Kính Tu vào tháng sau, lại là đầu tháng, chẳng còn bao lâu nữa. Riêng việc rong ruổi trên đường cũng mất mấy ngày, sự nhàn nhã nơi đây đã định trước chỉ có thể kéo dài mười ngày nửa tháng.

Phương xa, Tứ Tượng Phá Quân Trận đã sẵn sàng, kiếm chỉ Hội Kê và Dự Chương, nơi cuối cùng của Di Lặc Giáo. Tiếng trống trận đã bắt đầu vang lên, gần như đã ở ngay bên tai.

(Hết chương này)

Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Khuynh Chi Hậu
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN