Theo kế hoạch, nhiệm vụ của Triệu Trường Hà là lược trận, ngăn không cho đám tín đồ cuồng tín có khả năng đao thương bất nhập kia xông vào quấy nhiễu.
Vốn dĩ, lực lượng cho trận vây giết này không nhiều, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tử chiến. Một khi bị đám tín đồ không màng sống chết xông lên liều mạng cản chiêu, rất có thể sẽ khiến toàn bộ chiến cuộc trở nên bất lợi.
Vốn không chỉ mình hắn phụ trách việc này, mà còn có Viên Trừng và Quy Trần cùng trấn giữ trận tuyến. Chỉ là hai vị lão nhân này lại hứng thú với Bồ Tát hơn, muốn giao thủ một phen. Vậy thì cứ để họ thử, chỉ cần không sa vào trong đó rồi bỏ mạng là được… Đến lúc cần rút về lược trận, bọn họ hẳn sẽ tự biết chừng mực.
Quy Trần từng xếp hạng hai mươi chín Địa Bảng, sau khi Hách Lôi và Thái Vấn Thước bỏ mạng thì leo lên hạng hai mươi bảy, thực lực này dùng để trấn áp đám hộ pháp này là vừa vặn. Với Viên Trừng, Triệu Trường Hà vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng. Hắn chỉ có giao tình với Viên Tính Đại Sư của Hoa Nghiêm Tự, còn Viên Trừng là phương trượng, chưa từng gặp mặt… Nhưng sau khi được Doanh Ngũ nhắc nhở, cho rằng với những chuyện liên quan đến Phật Môn thế này, Viên Trừng nhất định sẽ rất hứng thú, Triệu Trường Hà vẫn để người của Trấn Ma Ti gửi một phong thư. Kết quả, Viên Trừng vui vẻ chạy tới, thậm chí còn đến sớm hơn cả Quy Trần…
Có bọn họ phụ trách lược trận, về cơ bản sẽ không bị đám hộ pháp được gọi là đao thương bất nhập kia quấy rầy vô ích. Cái gọi là đao thương bất nhập rất có thể liên quan đến Phật đạo chú pháp, mà họ chính là người có thể phá giải…
Nhưng giờ khắc này, Triệu Trường Hà ngược lại không muốn Viên Trừng và Quy Trần đến hỗ trợ. Đám hộ pháp ở đây còn yếu hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ có một mình Pháp Si có thể được xem là cao thủ, những kẻ còn lại đều thuộc hạng tôm tép… Có thể thấy, sau nhiều lần thảm bại, nhân thủ của Di Lặc Giáo đã thiếu hụt trầm trọng, không cử ra được nhân vật nào ra hồn.
Nhân Bảng ba mươi tám… Bốn mươi bốn thì quá thấp, đánh chính là ngươi!
"Vút!"
Ánh đao đỏ rực xé toang không gian, chém thẳng vào đầu Pháp Si đang dẫn đầu.
Pháp Si giơ một thanh thiền trượng lên, "Keng" một tiếng đỡ lấy, cả hai bên đều hơi lảo đảo.
Chỉ xét về lực lượng, hai người đúng là ngang sức ngang tài… Một bên có Huyết Tu La Thể, một bên được thần phật gia trì.
Trong mắt Triệu Trường Hà tràn đầy chiến ý. Đối thủ như vậy mới có ý nghĩa!
"Huyết Tu La Triệu Trường Hà…" Pháp Si tay cầm trượng, tay gạt đao, trong mắt lộ ra hận ý sâu sắc: "Bắt đầu từ Dương Châu… cội nguồn khiến Thánh giáo gặp khó khăn ở Giang Nam… chính là ngươi!"
"Thì sao?" Triệu Trường Hà thản nhiên đáp: "Ta chỉ hận tu hành quá chậm… Nếu không, với đám tà giáo các ngươi, lão tử đã sớm lấy thủ cấp tế cho những oan hồn ở Giang Nam rồi."
"Đây là con đường thành Phật, là đạo vĩnh sinh! Ngươi đã tận mắt thấy năng lực của Bồ Tát, sao còn chấp mê bất ngộ?"
Triệu Trường Hà lười đấu võ mồm với một tên ngu xuẩn đã bị tà giáo tẩy não. Long Tước đột nhiên xoay chuyển, một tên đồ đệ Di Lặc Giáo định vòng qua hắn để đến cứu viện đài sen liền bay đầu, máu tươi phun tung tóe.
"Lão tử đã nói, đối thủ của các ngươi là ta!"
…
Bồ Tát không mấy để tâm đến Triệu Trường Hà, mặc dù Pháp Si nói hắn là cội nguồn… Nhưng bị một con kiến nhỏ lúc trước chỉ mới Huyền Quan tứ ngũ trọng làm cho thất bại, các ngươi còn mặt mũi mà nói sao!
Một đám cao thủ Thiên Bảng, Địa Bảng thế này không thể nào do một thanh niên Nhân Bảng tổ chức được. Nhìn tình hình vừa rồi, kẻ dẫn đầu rất có thể là Doanh Ngũ. Doanh Ngũ cũng thật can đảm, lại giao một mặt trận quan trọng như vậy cho một tên Nhân Bảng trẻ tuổi… Hắn xếp hạng còn không cao bằng Pháp Si, huống chi lúc này Pháp Si còn được gia trì, bên cạnh còn có các hộ pháp khác. Cứ để tên Triệu Trường Hà này tự đi tìm chết là được.
Bồ Tát không có tâm tư nghĩ nhiều, lúc này bị một đám cao thủ Thiên Bảng, Địa Bảng vây công cũng khiến nàng không thể không toàn lực ứng phó.
Dương Kính Tu cùng mấy vị Địa Bảng chỉ đóng vai trò quấy nhiễu kiềm chế, chủ lực vây công thực sự là ba người: Doanh Ngũ, Thôi Văn Cảnh và Huyền Vũ của Tứ Tượng Giáo.
Công pháp của Doanh Ngũ, nàng không nhận ra được lai lịch… Không nhận ra cũng là bình thường, thời thượng cổ nàng cũng không phải đã gặp qua hết thảy mọi thứ, tạm thời không bàn tới. Thôi Văn Cảnh, truyền nhân của Thanh Hà Kiếm thời thượng cổ, chủ nhân thanh kiếm đó năm xưa còn mạnh hơn nàng. Điều này cũng chấp nhận được, hơn nữa Thôi Văn Cảnh tuy mang theo Thanh Hà Kiếm, nhưng xem ra cũng không phát huy được toàn bộ uy lực của nó.
Kẻ đáng để cân nhắc chính là Huyền Vũ…
Nếu như thời thượng cổ cũng có một bảng xếp hạng, Dạ Đế chắc chắn là một trong những người mạnh nhất, thậm chí có thể là người mạnh nhất! Tứ Thần Tướng dưới trướng Dạ Đế thời thượng cổ, mỗi người đều hùng bá một phương, trong đó Thanh Long thậm chí còn là đế vương nhân gian! Tứ Tượng, chỉ cần tách riêng một người ra, ở thời đó cũng đã là tồn tại tung hoành thiên hạ, chính nàng cũng phải ngưỡng vọng. Nếu là năm xưa gặp được đệ tử đích truyền của Huyền Vũ, nói không chừng chính nàng cũng phải quỳ xuống thỉnh an, nào dám cùng nàng ta giao đấu…
Thế nhưng, kẻ tự xưng là Huyền Vũ này cũng không phải Huyền Vũ, cũng như Di Lặc tự xưng là Di Lặc, nào có ai thừa nhận…
Huyền Vũ năm xưa không dùng Xà Tiên, người ta chỉ dùng kiếm, hơn nữa quyền kình cương mãnh nặng nề, thiên hạ vô song… Cái lối dùng roi này không đúng lắm, là do nữ nhân này tự sáng tạo ra? Điều đó cho thấy truyền thừa Huyền Vũ của nàng ta cũng thiếu sót rất nhiều, là tự mình mày mò?
Trong lòng lướt qua những ý nghĩ đó, tay nàng đã giao đấu với mọi người hơn mười chiêu.
Trong mắt Minh Phi kim quang đại thịnh, đôi ngọc thủ trần trụi nhanh như chớp đâm vào lồng ngực Huyền Vũ!
Mục tiêu công kích chính từ Doanh Ngũ đã chuyển thành Huyền Vũ! Truyền thừa không hoàn chỉnh chắc chắn sẽ có thiếu sót ở một phương diện nào đó. Roi pháp này, bình thường dùng thì rất tốt, nhưng khi vượt cấp chiến đấu thường sẽ lộ ra yếu điểm. Chỉ cần quyền phong của nàng đủ mạnh để áp chế mọi biến hóa của roi pháp, dù tinh xảo đến đâu cũng khó phát huy.
Chỉ cần bức ra được thiếu sót và sơ hở của nàng ta, trận chiến này đã định!
Trong mắt Tam Nương không còn vẻ tươi cười thường ngày, mà ngưng trọng và sắc bén. Xà Tiên bị quyền phong của đối phương ép cho cuộn tròn trở lại, quấn quanh cổ tay trắng nõn.
Đôi tay mềm mại kia vào giờ khắc này đột nhiên nắm chặt thành quyền, từ giữa những vòng roi đang thu về ầm ầm tung ra. Bóng rắn quấn quanh, dường như có một đầu rồng từ đó gầm thét vọt ra, phát ra một tiếng nộ hống kinh thiên!
"Oành!"
Kim quang kịch liệt chấn động, dư ba làm chấn động trăm dặm, toàn bộ bí cảnh đất rung núi chuyển.
Triệu Trường Hà đang giao chiến với Pháp Si cũng cảm nhận được luồng lực xung kích kinh khủng sau lưng, suýt chút nữa lảo đảo về phía trước, kinh hãi quay đầu lại.
Trong lòng hắn chợt nhớ lại một câu mà Huyền Trùng đã nói từ rất lâu trước đây, khi giới thiệu về những loại quyền chưởng cương mãnh…
Huyền Vũ Chi Quyền của Tứ Tượng Giáo, thiên hạ cương mãnh đệ nhị! Nếu không tính đến Hạ Long Uyên siêu cấp khó lường kia, thì Huyền Vũ Chi Quyền chính là cương mãnh đệ nhất!
Cương mãnh… Rùa Rùa nhà ta… Đây là Tam Nương sao?
Sự trái ngược này… Nếu như hắn được thấy một quyền này trước, rồi mới quen biết một Tam Nương lười biếng quyến rũ, phản ứng chậm chạp kia, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám đoán Tam Nương chính là Huyền Vũ…
Giữa kim quang, long ảnh tan rã, Tam Nương lộn người bay ngược về sau, thân hình hơi ngả ra, khuỵu gối bán ngồi, lòng bàn chân miết trên mặt đất tạo ra một vệt dài mấy trượng mới dừng lại được. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngưng tụ, pháp tướng quanh người hiện rõ, một con cự quy hiện ra, đầu rồng khẽ ngẩng, ánh mắt cương nghị mà tự uy.
Tiếp đó, nàng đưa ngón trỏ khẽ lau vệt máu rỉ ra từ khóe môi dưới lớp mặt nạ, lạnh lùng nói: "Thượng cổ chi lực, bản tọa đã lĩnh giáo… Chuyến này không uổng!"
"Bịch!"
Gót ngọc giẫm mạnh, thân hình bắn ngược trở lại. Long Quyền tái khởi, lao vào chiến cuộc.
Cằm Triệu Trường Hà gần như rớt xuống đất.
Ngầu quá đi, Rùa Rùa…
Huyền Vũ không phải là rùa, đó là thủ của long. Quy và Xà giao hòa, động tĩnh kết hợp, cương nhu cùng tồn tại, hùng trấn Bắc Cực.
Bồ Tát vốn định bóp quả hồng mềm, lại bóp trúng mũi nhọn trên mai rùa, đã phải trả giá cho sự phán đoán sai lầm của mình. Tam Nương tuy bị nàng đẩy lui, nhưng một quyền kia cũng khiến khí kình của nàng vận chuyển có chút ngưng trệ. Cùng lúc đó, một luồng tử khí như dải lụa từ bên phải đã đâm vào bên cổ nàng.
Bồ Tát vội vàng vung tay đập vào thân kiếm, quyền của Doanh Ngũ cũng vừa lúc đánh trúng sườn trái của nàng.
Bồ Tát luôn ngồi xếp bằng trên đài sen cuối cùng cũng không thể giữ được tư thế, bật người bay ngược ra sau.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, thân thể trần trụi như ngọc mỡ kia thế mà bắt đầu nứt ra tứ phía, máu tươi không ngừng chảy.
Lực lượng của Bồ Tát có lẽ vẫn còn… nhưng thân thể này căn bản không chịu nổi sức mạnh của ba đại cao thủ Thiên Bảng. Dưới những đòn giao phong kịch liệt, thân thể nàng vậy mà đang tan vỡ… Nàng luôn ngồi xếp bằng trên đài sen, cũng là vì sinh mệnh chi lực trong đài sen có thể dung hợp thần hồn của nàng và thân thể Minh Phi này. Một khi rời đi, thân thể này liền không chịu nổi.
"Các ngươi…" Gương mặt xinh đẹp đã nứt toác của Bồ Tát vậy mà lại phát ra giọng của một nam tử: "Đừng ép ta…"
Từng luồng tử khí từ trong vết thương chảy ra, trong nháy mắt máu đã ngừng chảy, làn da vốn mềm mại lại biến thành màu như sắt thép có thể thấy bằng mắt thường.
Thi biến?
Hay là boss biến hình giai đoạn hai?
————
PS: Chương này hơi ngắn, nhưng chương trước đã rất dài rồi… Cầu nguyệt phiếu, huhu~
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích