Logo
Trang chủ

Chương 43: Nữ nhi giang hồ

Đọc to

Nhạc Hồng Linh rất muốn hét lên: "Chờ ta khỏi thương cái con khỉ! Ngươi có biết mình cần phải nghỉ ngơi mấy ngày không?"

Hắn không chỉ bị thương do phản chấn. Việc cưỡng ép thi triển tuyệt kỹ mới là quá sức. Nhạc Hồng Linh có thể nhìn ra khí huyết toàn thân hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, gân cốt rã rời. Lượng chân khí dồi dào ban nãy giờ đã khô kiệt đến một tia cũng không còn. Hiện tại, dù một đứa trẻ cũng có thể đánh gục hắn.

Thế nhưng hắn vẫn cười rất vui vẻ, thật lòng mong chờ trận sau tái đấu.

Thật là một kẻ hào sảng đến cực điểm. Loại người này không nên dính dáng gì đến chuyện nam nữ nhi thường, hắn trời sinh thuộc về giang hồ, nơi có thể dùng đao bổ núi, dùng kiếm rạch sông.

Nhạc Hồng Linh bĩu môi, chẳng thèm châm chọc hắn, chỉ nói:"Về tính chất chân khí của ngươi, ta cũng có vài phần suy đoán."

"Ồ?" Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn nàng.

"Vừa rồi ngươi không phải mượn chân khí để thi triển Thần Phật Câu Tán, mà là đồng thời vận dụng cả khí huyết lẫn chân khí, chúng lại có thể hòa quyện vào nhau, tựa như chung một loại công pháp. Điều này cho thấy khả năng dung hợp của nó gần như vô song, có thể chuyển hóa thành bất kỳ loại sức mạnh nào cho ngươi sử dụng, bất luận là nội công hay ngoại lực. Trước mắt, nó tương đương với việc ngươi có thêm một nguồn khí huyết dự trữ."

Triệu Trường Hà vui mừng nói: "Thế thì tốt quá!"

Nhạc Hồng Linh nói tiếp: "Hiện tại ngươi chủ yếu tu luyện Huyết Sát Công nên mới như vậy. Ta đoán rằng khi luyện đến cảnh giới cao thâm thì sẽ ngược lại, bất kể ngươi tu luyện thêm công pháp nào khác, đều sẽ bị loại chân khí này hấp thu, dung nạp. Ý cảnh “hải nạp bách xuyên” này quả thực vô cùng hùng tráng, không biết là ai đã sáng tạo ra, thật sự lợi hại."

Triệu Trường Hà khẽ gật đầu, vậy là đúng rồi... Điều này quá phù hợp với ý đồ của Hạ Long Uyên khi để lại công pháp này cho đứa con rơi bên ngoài. Bất luận đứa nhỏ học được gì từ mẫu thân hay từ người khác, đều có thể tương thích và tích lũy cùng công pháp này, để rồi đến hậu kỳ vẫn sẽ chuyển hóa thành công pháp của ông ta làm chủ đạo.

Mà cái ý trăm sông đổ về một biển này, vốn cũng nên là ý của bậc đế vương. Hay nói cách khác, chính là "Phàm là đất dưới gầm trời, không đâu không phải đất vua".

Lần đầu tiên, Triệu Trường Hà nảy sinh một chút kính nể đối với vị hoàng đế chưa từng gặp mặt kia. Quả là một nhân vật đáng gờm.

Trong lòng hắn bỗng nhiên suy nghĩ, một người lợi hại như vậy, thật sự sẽ vì tuổi già mà trở nên hồ đồ, gây ra loạn lạc hay sao? Theo lý mà nói, ông ta cũng chưa đến mức già như vậy. Một người tu hành đến cảnh giới này, hơn vài chục tuổi đã tính là già sao? Hay là có vấn đề gì khác... Hoặc thực ra ông ta đã chết rồi? Hay là luyện công tẩu hỏa nhập ma?

Hắn còn đang trầm tư, Nhạc Hồng Linh đã uể oải bước vào phòng: "Bất kể ngươi có bao nhiêu suy tính, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Xem ra chẳng phải ta đến đây để dưỡng thương, mà là đến để hộ pháp cho ngươi rồi."

Triệu Trường Hà lê từng bước nặng nhọc vào phòng. Vừa vào đã thấy Nhạc Hồng Linh đang tự băng bó vết thương ở bụng dưới.

Cũng lạ, chuyện lúc trước còn cảm thấy phải né tránh, Triệu Trường Hà thì trốn ra ngoài, Nhạc Hồng Linh thì đỏ mặt. Nhưng giờ khắc này nhìn lại, hắn lại cảm thấy chuyện này thì có gì mà phải cố ý lảng tránh cơ chứ? Trên bụng có một vết thương, trông còn rất dữ tợn, rốt cuộc có thể từ đó nhìn ra được chút mờ ám kiều diễm nào sao? Hoàn toàn không có.

Có lẽ chỉ là vì, khi đó hai người vẫn còn là xa lạ, mà bây giờ đã là bằng hữu?

Không biết nữa. Tóm lại, Triệu Trường Hà liếc một cái, trong lòng không gợn chút sóng, tự mình ngồi xuống bên giường nhắm mắt hồi phục. Nhạc Hồng Linh cũng tự mình bôi thuốc, băng bó xong, liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khoanh chân nhắm mắt, vô cùng tự nhiên.

Một lát sau, cả hai cùng nhập định. Đêm dài cuối cùng cũng trở lại tĩnh mịch.

Đây dường như mới là cảnh tượng mà Nhạc Hồng Linh mong muốn khi đến đây nương nhờ, chỉ là nó đến hơi muộn...

Giá như không có những chuyện xấu hổ kia thì tốt biết mấy.

Trước khi hoàn toàn nhập định, trong lòng cả hai gần như đồng thời hiện lên ý nghĩ như vậy.

...

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Hồng Linh kết thúc việc điều tức trước và mở mắt ra.

Triệu Trường Hà vẫn đang nhập định, đôi mày bỗng nhiên nhíu chặt, trông có vẻ khá đau đớn. Đó không phải là nỗi đau khi hồi phục, mà là sự giày vò cố hữu của Huyết Sát Công. Khi cơ thể suy yếu, cảm giác khó chịu sẽ tăng lên đôi chút. Bất quá, nhìn qua thì nội công của hắn đang giúp xoa dịu phần nào, tình hình xem như vẫn ổn.

Nhạc Hồng Linh nhìn hắn mà thầm nghĩ, hán tử này luyện công khổ hơn người thường rất nhiều. Sự dày vò của Huyết Sát Công có thể ập đến bất cứ lúc nào, hơn nữa càng chăm chỉ tu luyện, tần suất giày vò lại càng cao. Rất nhiều người của Huyết Thần Giáo luyện Huyết Sát Công đều gục ngã, nhưng Triệu Trường Hà lại càng thêm nỗ lực, phảng phất như đang khiêu chiến với nỗi đau đó: "Cứ tới đây đi!"

Người ngoài không thể thấy được điều này, họ chỉ thấy được sự hào sảng vô tận, khí thế như trường hà của hắn mà thôi. Hắn tìm mọi cách hỏi về các loại công pháp khác, lại hỏi về vấn đề tuổi tác, chẳng qua đều là muốn xem có công pháp nào hiện tại có thể thay thế Huyết Sát Công hay không. Cuối cùng, câu trả lời là tạm thời không thể. Trong lòng hắn hẳn là rất thất vọng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, vẫn tiêu sái như thường.

Nhạc Hồng Linh biết mình thật sự rất thưởng thức loại người này. Hắn nói hắn nhìn thấy giang hồ trong tưởng tượng của hắn trên người nàng, kỳ thực ở góc nhìn của nàng, chẳng phải nàng cũng thấy được giang hồ trên người hắn sao? Phỉ khí? Thật ra nàng cũng có rất nhiều.

Đại hiệp và phỉ khí, hai khái niệm này nhiều lúc lại rất gần nhau, có lẽ đều có thể xưng là nhi nữ giang hồ, hoàn toàn khác biệt với những người như Thôi Nguyên Ung. Trong mắt Thôi Nguyên Ung, Nhạc Hồng Linh nàng cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân thô lỗ, phỉ khí đầy mình mà thôi.

Vốn dĩ, bọn họ là cùng một loại người, vì vậy mới nên gần gũi. Mà Thôi Nguyên Ung, một công tử như ngọc, cũng là người tốt, nghi ngờ nàng lỡ rơi vào tay đạo phỉ liền mang thương tích đến cứu, nhưng hai người lại rất khó có thể hòa hợp.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người đang đến gần.

Nhạc Hồng Linh tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.

"Cốc, cốc," tiếng gõ cửa vang lên: "Lão đại."

Nhạc Hồng Linh thở phào một hơi, quay đầu nhìn Triệu Trường Hà, hắn vẫn đang nhíu mày đau đớn. Nàng lắc đầu, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là gã đầu bếp, mang tới mấy cái bánh cao lương, hai bát cháo loãng và vài đĩa thức ăn nhỏ. Thấy là "đại tẩu" mở cửa, trong mắt gã thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ, cũng không dám nhìn nhiều, cúi đầu cười nói: "Chào đại tẩu, đây là bữa sáng lão đại dặn, có thêm một phần cho đại tẩu."

Nhạc Hồng Linh vuốt trán, phiền nhất là mấy chuyện thế này. Đừng có "đại tẩu" này "đại tẩu" nọ thì tốt rồi, không có những chuyện rắc rối này sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục đóng vai này, Nhạc Hồng Linh rất bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy mâm cơm: "Cảm ơn."

Gã đầu bếp xoa xoa tay: "Đại tẩu thật đúng là nhân vật như tiên nữ hạ phàm, lão đại thật có phúc."

Hắn có phúc cái nỗi gì, phúc dưỡng thương tĩnh tọa sao? Nhạc Hồng Linh bực bội xoay người vào phòng, đặt mạnh mâm cơm lên bàn.

Triệu Trường Hà lúc này cũng mở mắt, vẻ thống khổ vừa rồi đã dần dịu đi, rất nhanh lại là nụ cười sảng khoái quen thuộc: "Chào buổi sáng. Bữa sáng đã tới rồi à? Không biết buổi sáng ngươi quen ăn gì, tạm thời cứ dùng đỡ nhé."

"Nhi nữ giang hồ, lấy đâu ra nhiều câu nệ như vậy." Nhạc Hồng Linh ngồi xuống bên bàn, một chân còn gác lên ghế bên cạnh, húp cháo sùm sụp.

Bộ dạng này hoàn toàn khác với dáng vẻ nàng tựa vào bệ cửa sổ ngày hôm qua khi họ mới gặp, nhưng Triệu Trường Hà lại cảm thấy quen thuộc hơn. Nhi nữ giang hồ vốn là như thế, chứ đâu phải tiểu thư khuê các gì.

Hắn đi rửa mặt qua loa rồi cười, ngồi xuống đối diện Nhạc Hồng Linh: "Trông tinh thần sung mãn thế này, vết thương đã khỏi rồi sao?"

"Vốn cũng không phải vết thương gì to tát, ngoại thương chỉ có một nhát, nội thương thì bị một chút kiếm khí xâm nhập, điều tức một đêm đã tiêu tan bảy tám phần, thêm hai ba ngày nữa là ổn thôi." Nhạc Hồng Linh nhíu mày: "Ngươi nói chuyện thật kỳ quái, 'tinh thần sung mãn' gì chứ..."

"Là tiếng địa phương ở Triệu gia thôn thôi, đại khái hiểu ý là được." Triệu Trường Hà nói rồi dừng lại một chút, có chút thất thần: "Có lẽ qua vài ngày nữa, các ngươi cũng sẽ không còn nghe thấy ta nói những tiếng địa phương này nữa. Chung quy vẫn là phải... hòa nhập vào giang hồ."

Nhạc Hồng Linh cho rằng hắn đang ám chỉ người Triệu gia thôn đã chết hết, không còn ai cùng hắn nói tiếng quê hương, không khỏi có chút thương cảm: "Phải chi lúc đó ta đến sớm hơn một bước thì tốt rồi..."

"Chuyện đã qua rồi, nói lại cũng vô ích. Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta cứ treo ân cứu mạng của ngươi trên miệng mãi sao?"

Nhạc Hồng Linh tức giận nói: "Ta thấy ngươi có lúc nào ra vẻ chịu ơn ta đâu."

"Vậy ngươi nghĩ vì sao hôm qua thấy ngươi bị thương, ta lại muốn đi giết Thôi Nguyên Ung? Ta với hắn chẳng thù chẳng oán, thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Chẳng lẽ thật sự là vì ta thầm mến Nhạc Hồng Linh sao? Người khác đồn bậy vài câu, ngươi đừng có tự đưa mình vào tròng đấy."

Nhạc Hồng Linh: "..."

"À, nói đến Thôi Nguyên Ung, ta không hiểu rõ về những thế gia này, có thể giới thiệu sơ qua một chút được không?"

"Hôm qua đã nói với ngươi rồi, thần công bí pháp không phải ai cũng có. Dần dần, những người nắm giữ công pháp tốt đã hình thành nên các đại môn phái và những thế gia truyền thừa lớn mạnh. Chuyện này rất bình thường, có gì đâu mà giới thiệu?"

"Vậy tại sao lại là Thanh Hà Thôi gia?"

"Hả?" Nhạc Hồng Linh khó hiểu: "Vì sao lại không thể là Thanh Hà Thôi gia?"

"...Ặc, chẳng lẽ họ đã được truyền thừa từ kỷ nguyên trước? Hay là nhận được truyền thừa từ kỷ nguyên trước? Thật ra ta đã cố tình lật xem vài cuốn sách lịch sử, về cơ bản không hề đề cập đến những chuyện này."

"Cái này ta cũng không rõ lắm. Những thế gia này quả thật có lịch sử lâu đời hơn Đại Hạ rất nhiều. Trải qua bao triều đại hưng vong, bọn họ vẫn tồn tại. Về lịch sử huy hoàng của gia tộc họ, nếu ngươi có hứng thú thì nên đi hỏi Thôi Nguyên Ung ấy, có khi hắn sẽ rất vui vẻ khoe khoang vài câu, còn sự thật có đúng như vậy không thì chưa chắc."

"Hắn sẽ để ý đến ta sao?"

Nhạc Hồng Linh suy nghĩ một chút: "Không biết được. Bọn công tử thế gia này, vẻ ngoài ai cũng tao nhã lịch thiệp, nhưng ta luôn cảm thấy trong lòng họ có một sự xa cách và dò xét, rất không thoải mái. Ta là Tiềm Long Bảng hạng nhì, bọn họ coi là một nhân vật nên mới giao du. Ta không biết hạng cuối Tiềm Long Bảng trong mắt họ sẽ thế nào, chắc là cũng được? Tốt xấu gì ngươi cũng cùng hắn xuất hiện trong Loạn Thế Thư."

Triệu Trường Hà gật đầu: "Có cơ hội thì giới thiệu giúp ta một chút."

Nhạc Hồng Linh kỳ quái nói: "Sao ngươi lại có hứng thú với những chuyện này, còn định mặt nóng đi áp mông lạnh người ta. Chuyện này không giống ngươi chút nào..."

Triệu Trường Hà ném cho nàng một ánh mắt cổ quái, ngươi hiểu ta đến vậy sao?

Nhưng mà nàng nói cũng đúng, với tính tình của hắn, quả thật không nên có hứng thú với những chuyện này, càng lười tiếp xúc với mấy gã công tử thế gia... Tiếc là hắn cần phải thăm dò để giải đáp bí ẩn trên mấy tấm thẻ bài. Những thứ này rất quan trọng để hắn vén lên màn sương mù trước mắt, dù không thích cũng phải tiếp xúc.

Nhạc Hồng Linh bị ánh mắt cổ quái của hắn nhìn đến như ngồi trên đống lửa, cuối cùng không nhịn được mà vỗ bàn: "Nhìn cái gì mà nhìn, ta với ngươi lại không thân quen gì, đoán không đúng thì có gì lạ? Ngươi hồi phục thế nào rồi, mau, đến giờ luyện công rồi!"

Triệu Trường Hà dở khóc dở cười, nhưng không nói "thật ra ngươi hiểu ta rất rõ". Hắn cảm giác nếu nói ra, cảnh này sẽ biến thành trêu ghẹo, sợ rằng sẽ phá hỏng bầu không khí giao lưu đang tốt đẹp này.

Thật ra hắn cũng rất muốn luyện tập, đáng tiếc là cơ thể chưa hồi phục hẳn, cũng sợ vết thương của Nhạc Hồng Linh lại rách ra. Suy nghĩ một chút, hắn liền hỏi: "Ngươi nói có thể dạy ta ba phương diện, cái thứ ba là gì?"

"Là làm thế nào để nghe tiếng đoán vị trí, cảm nhận được kẻ địch bên ngoài, và..." Nhạc Hồng Linh bỗng nhiên vung chiếc đũa trên bàn.

Chiếc đũa "keng" một tiếng bay ra, cắm phập vào cánh cửa.

"...Cách xa giết địch, truy hồn đoạt mạng. Ngươi có muốn học không?"

Đề xuất Voz: Những chuyện kinh dị ở Phú yên !
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN