Logo
Trang chủ

Chương 450: Trường Hồng Quán Nhật Rơi Cửu Thiên

Đọc to

Tư Tư vừa đi, Triệu Trường Hà cũng không biết mình rốt cuộc là được nghỉ ngơi hay lại càng thêm mệt mỏi. May mà cuối cùng cũng được tắm rửa thỏa thích. Hắn cứ thế ngủ vùi trên giường đến nửa đêm, trong hơi hương hoa thoang thoảng từ chăn nệm, nửa tỉnh nửa mê. Trong mộng hiện lên vô số mảnh hình ảnh vụn vặt, hỗn loạn không sao thấy rõ. Chỉ có đôi mắt vừa giận vừa vui, vòng eo thon trắng muốt và đôi chân ngọc lúc ẩn lúc hiện là cứ lặp đi lặp lại. Lúc ngủ mơ không rõ quan hệ giữa mọi người là thế nào, tỉnh lại cũng vẫn mơ hồ như vậy.

Hắn tỉnh giấc lúc trời vừa tờ mờ sáng. Một tiểu thị nữ đang hầu hạ bên cạnh cũng gà gật ngủ thiếp đi. Tiếng động của Triệu Trường Hà dường như đã đánh thức nàng, thị nữ dụi mắt cười: "Khách nhân ngủ có ngon không? Ngài cứ lẩm bẩm nói mê gì đó mà chẳng ai nghe rõ cả."

"Ồ?" Triệu Trường Hà bật người ngồi dậy: "Ta nói gì vậy?"

"Không nghe rõ ạ." Thị nữ cười hì hì, ghé sát lại gần: "Ngài nói trộm cho ta nghe được không? Ta không mách Thánh nữ đâu."

Nàng vừa sáp lại gần, một mùi hương thơm ngát đã xộc vào mũi. Triệu Trường Hà phải đanh mặt lại, không dám nhúc nhích. Mấy cô nương dị tộc này quả thực quá bạo dạn, cảm giác cứ như Đường Tăng lạc vào Nữ Nhi quốc, đi đâu cũng toàn là cám dỗ.

Dù sao nàng cũng không nghe rõ, Triệu Trường Hà liền thả lỏng, cười nói: "Chắc ta đang nói mê bảo Thánh nữ các ngươi ban cho ta một tiểu thị nữ đấy."

Tiểu thị nữ đỏ mặt, "xì" một tiếng: "Bọn ta không có quy củ này. Đấy là thói hư tật xấu của người Hạ các ngươi, đừng có mang ra đây mà áp đặt, thật buồn nôn."

Triệu Trường Hà nhân tiện hỏi: "Vậy quy củ của các ngươi là gì?"

Tiểu thị nữ đáp: "Bọn ta mà ưng mắt ai thì sẽ mời người đó khiêu vũ nhập trướng. Chuyện của mình thì liên quan gì đến người khác."

"Không phải chứ, như vậy không sợ bị người ta phụ bạc hay sao?"

"Bọn ta có cổ, hắn dám?"

Triệu Trường Hà: "..."

Hóa ra loại cổ này chính là thứ như Đồng Tâm Cổ, thực chất là ràng buộc cả hai bên. Nhìn các nàng có vẻ phóng khoáng, nhưng một khi đã quyết định thì cũng là trói buộc đời mình với một người. Đừng tưởng có thể tùy tiện ngủ lang, nếu đã ngủ thật thì chỉ có nước bị "bắt rể" mà thôi.

Vậy việc Tư Tư dẫn hắn nhập trướng, lại còn vào lúc hắn đang tắm, trong mắt tộc nhân hẳn là có ý tứ sâu xa... Tư Tư không quan tâm đến thanh danh của mình hay sao?

Triệu Trường Hà thăm dò: "Thánh nữ cũng vậy à? Không cần liên hôn chính trị sao? Hoặc là những chuyện tương tự? Nàng thật sự có thể tự do tìm người mình thích à?"

"Đương nhiên rồi, bọn ta là cổ... à." Tiểu thị nữ làu bàu: "Bọn ta thì có gì mà liên hôn chính trị chứ? Ở Miêu Cương này, Thánh nữ mới là người có tiếng nói quyết định. Trước đây Lôi Ngạo còn muốn cầu hôn Thánh nữ, bị nàng đánh cho rụng cả răng. Ngươi không thấy Lôi Ngạo nói chuyện bị hở gió sao?"

"...Ta không để ý."

"Nếu nói bọn ta có quy củ gì, thì đó chính là thực lực. Nếu đánh không lại ta, ta cũng chẳng thèm để vào mắt." Tiểu thị nữ nhìn Triệu Trường Hà từ trên xuống dưới một hồi, cười hì hì: "Nghe nói ngài có thể thoát khỏi xà trận của Thánh nữ? Khách nhân lợi hại thật nha, thảo nào..."

Triệu Trường Hà mặt không cảm xúc: "Người đánh thắng Thánh nữ của các ngươi chắc cũng không ít... Với bản lĩnh của nàng, lẽ nào thật sự dùng cách này để kén rể sao?"

Đôi mắt tiểu thị nữ sáng lấp lánh: "Khách nhân... ngài đang ghen à? Sợ nàng sẽ vì chuyện này mà đi theo người khác sao?"

Triệu Trường Hà ngẩn ra, không nói gì.

Tiểu thị nữ cười càng thêm vui vẻ, lon ton chạy đi bưng chậu nước tới: "Ngài rửa mặt trước đã."

"Rửa mặt cái gì?" Giọng nói đanh lại của Tư Tư từ ngoài trướng vọng vào: "Tạt thẳng nước vào mặt hắn, rồi cho hai bạt tai thay khăn mặt luôn đi."

Tiểu thị nữ cười hì hì rồi chuồn thẳng: "Thánh nữ tự mình ban thưởng cho hắn đi ạ."

Rèm trướng được vén lên, tiểu thị nữ lướt qua người Tư Tư, vừa cười vừa chạy đi mất. Tư Tư sa sầm mặt, nhìn theo bóng nàng ta khuất xa mới khoanh tay bước vào, lẩm bẩm: "Đúng là không biết trên dưới, bình thường quá nuông chiều chúng nó rồi. Phải sang Trung Thổ học hỏi mấy gia tộc các ngươi cách dạy dỗ nha hoàn mới được."

Triệu Trường Hà xoa mặt, thản nhiên nói: "Thật ra họ đâu phải nha hoàn. Họ là những tộc nhân thân tín được ngươi đưa ra ngoài, chỉ là mấy tiểu nha đầu tò mò với thế giới phồn hoa bên ngoài, tạm thời phụ giúp ngươi việc vặt mà thôi."

Tư Tư nói: "Trong tộc đúng là không có quy củ chủ tớ, tất cả đều là tộc nhân. Dù có phân chia địa vị cao thấp, nhưng sao có thể bắt họ làm hạ nhân được? Sau này nếu thật sự đặt chân ra ngoài, học theo thói hư tật xấu của các ngươi, chắc ta cũng sẽ không để tộc nhân của mình làm việc thấp hèn, bắt người khác làm nô lệ thì được. Ta thấy ngươi rất hợp đấy."

Triệu Trường Hà chẳng để tâm câu cuối, cười nói: "Mấy tiểu nha đầu này ngây thơ quá, ngươi phải để mắt một chút, đừng để bị người ta lừa gạt hết mọi thứ rồi lại không nỡ hạ cổ."

"Này." Tư Tư không nhịn được cười: "Có phải ngươi đâu mà lo. Bọn họ bị lừa thì mặc xác, ngươi đau lòng cái gì?"

"Haiz, thấy mấy tiểu nha đầu đáng yêu nên ta thiện ý nhắc nhở thôi mà."

Tư Tư thong thả bước tới, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Không lẽ... đã xem họ là hậu cung của ngươi rồi?"

"Nói bậy." Triệu Trường Hà liếc nàng một cái, vốn định nói "ngay cả ngươi ta còn không muốn", nhưng lời đến bên miệng lại không sao nói ra được, đành chuyển chủ đề: "Hôm nay ta định thay đổi dung mạo để đi thăm dò Hỷ Châu, điều tra tình hình của Lôi Ngạo và Thì Vô Định."

Rõ ràng vừa rồi còn nghe những lời như "ghen tuông", vậy mà Tư Tư lại không đôi co nữa, thái độ khác hẳn hôm qua, nghiêm túc bàn chuyện chính với hắn: "Thanh kiếm của ngươi hôm qua đã lộ diện trước mặt mọi người, có muốn tìm một thanh bội kiếm khác để dùng không?"

"Chỉ cần thay vỏ kiếm là được. Kiếm thì trông na ná nhau, ai mà nhận ra." Triệu Trường Hà nói, giọng có chút bất đắc dĩ. Miệng thì nói không ỷ lại thần binh, nhưng hôm qua nếu không có sức mạnh của Cổ Kiếm Long Hoàng thì thật sự không ngăn nổi Thì Vô Định. Không có những thứ này trợ lực, ở chốn giang hồ hiểm ác này quả là khó sống...

Tư Tư quay người dặn dò thị nữ đi tìm vỏ kiếm, rồi lại có chút hoang mang nhìn sắc trời: "Lạ thật, trời sắp sáng hẳn rồi. Nhạc tỷ tỷ đi hành thích Tuyên Úy Sứ, theo lý thuyết thì trước bình minh là thời điểm thích hợp nhất, sao giờ này vẫn chưa thành công, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

Triệu Trường Hà ngẩn người: "Nàng có thành công hay không, sao ở xa thế này mà ngươi biết được?"

Tư Tư liếc hắn: "Bởi vì mục tiêu là một cường giả trên Nhân Bảng, xếp hạng mười một, Lam Thiên Khoát."

Triệu Trường Hà kinh hãi: "Sao lại là hắn? Trước khi đến đây ta đã tìm hiểu danh sách cường giả Miêu Cương, hoàn toàn không có người này!"

Tư Tư lắc đầu: "Hắn vừa được điều từ Thục quận đến... mới hơn một tháng thôi. Gần đây bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi đều do hắn gây ra, còn ép các tộc phải cống nạp nữ nhân... Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, đốt cho Miêu Cương sắp bốc cháy đến nơi rồi."

Triệu Trường Hà ngồi không yên, cũng chẳng đợi vỏ kiếm nữa, vội vàng sải bước ra ngoài: "Thực lực của nàng bây giờ đủ để giết người hạng mười một Nhân Bảng sao? Huống chi đối phương còn có cả đám thuộc hạ hộ vệ, nàng không muốn mạng nữa à? Ở Đại Lý phải không, ta đi tìm nàng ngay!"

Tư Tư nhìn bóng lưng vội vã của hắn, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp, cuối cùng thở dài: "Bên đó có cao thủ trong tộc ta âm thầm hỗ trợ, không phải nàng đơn thương độc mã đâu... Hơn nữa, ngươi đã là hạng ba mươi bảy Nhân Bảng, còn Nhạc tỷ tỷ thì đã là một cao thủ có tiếng trên Tiềm Long Bảng từ lúc ngươi còn chưa biết võ công là gì. Rốt cuộc vì sao ngươi lại đánh giá thấp nàng như vậy... Chỉ vì thành tích quét bảng của nàng không kinh người bằng ngươi sao?"

"Thì cũng phải đi tiếp ứng..." Triệu Trường Hà chạy vội ra ngoài trại, rồi đột nhiên khựng lại.

Trên trời, kim quang lóe lên:

"Tháng tư, tiết Mang Chủng, Nhạc Hồng Linh hành thích Lam Thiên Khoát tại Tuyên Úy Ti ở Đại Lý. Việc bại lộ, bị vây khốn, phá vây mà đi. Khi Lam Thiên Khoát bám riết truy đuổi, Nhạc Hồng Linh đột nhiên quay ngựa lại, chém Lam Thiên Khoát ngay giữa trùng vây."

"Giữa lúc ấy, cầu vồng trắng xuyên qua vầng dương, che khuất cả ánh mặt trời, một đòn sinh tử đồng quy. Khiến người người kinh hãi."

"Nhạc Hồng Linh mình đầy máu tươi, phá tan vòng vây, cao chạy xa bay."

"Nhân Bảng biến động."

"Nhân Bảng hạng mười một, Lạc Nhật Thần Kiếm Nhạc Hồng Linh."

"Tịch dương sao níu được chân khách độc hành, trường hồng quán nhật rơi xuống từ cửu thiên."

Triệu Trường Hà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười.

"Tìm cho ta một con ngựa..." Hắn sải bước rời khỏi trại: "Đừng thấy nàng ấy ra vẻ oai phong như vậy, bây giờ đang rất nguy hiểm, ta phải đi tiếp ứng."

Tư Tư sa sầm mặt đi theo sau, cảm giác như chỉ cần hắn nhìn thấy mấy chữ về Nhạc Hồng Linh trên Loạn Thế Thư thôi là tất cả những người khác đều lập tức biến thành người qua đường.

...

Nhị Hải Tây Nam, Đại Lý.

Tiếng vó ngựa đạp tan sương sớm. Nhạc Hồng Linh mình đầy máu, thúc ngựa lao đi, phía sau là đám truy binh đen kịt, không thấy điểm cuối.

Nàng vừa bị thương vừa mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Nhạc Hồng Linh không để người của Tư Tư ở lại cản hậu, nàng không muốn vì chuyện này mà kéo cả bộ tộc của Tư Tư vào vòng nguy hiểm. Tự mình ứng phó là được... dù có nguy hiểm.

Nơi này tuy là bình nguyên, nhưng lại gần Thương Sơn. Chỉ cần trốn vào núi, sẽ có cơ hội cắt đuôi truy binh. Dù trong núi cũng có nguy hiểm, là địa bàn của Hắc Miêu... nhưng ít ra cũng không dễ bị phát hiện như ở vùng bình nguyên ven hồ này.

Tiếc là, con Hãn Huyết Bảo Mã này là do nàng và Trường Hà cùng nhau giành được ở Tái Ngoại, đã cùng hắn kề vai rong ruổi bấy lâu... Bỏ ngựa vào núi, con ngựa này sẽ không qua khỏi...

Nếu có thể thoát được, sau này phải tìm xem kẻ nào cướp con ngựa này, bắt hắn trả lại cả vốn lẫn lời.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, phía xa xa dường như có bụi mù cuộn lên. Lòng nàng chợt kinh hãi... Nếu phía trước cũng có người chặn đường, không kịp vào núi thì phiền phức to...

Nàng cắn răng, thúc ngựa lao tới, chỉ có thể liều mình tiến lên!

Đến gần hơn, gần như đã có thể trông thấy đám người Miêu râu quai nón ở phía trước, kẻ nào kẻ nấy trông vô cùng dữ tợn.

Nhạc Hồng Linh nắm chặt trường kiếm trong tay.

Ngay lúc này, đội quân truy đuổi phía sau đột nhiên đại loạn. Một mũi tên từ nơi cực xa bắn tới, xuyên thủng một người Miêu ở cuối đội. Lực đạo kinh khủng vô song hất cả người lẫn ngựa của hắn bay lên, đâm sầm vào chiến mã phía trước, khiến cả đội hình nháy mắt hỗn loạn.

Đám người Miêu chặn đường vội ghìm ngựa, kinh ngạc nhìn lại.

Một gã đại hán vung vẩy khoát đao, từ xa thúc ngựa lao đến: "Kẻ nào cản đường ta, chết!"

Nhạc Hồng Linh nhìn về phía bụi mù, đôi mắt vốn luôn kiên định không sợ hãi bỗng lóe lên niềm vui bất ngờ, cùng với sự mỏi mệt tận sâu trong đáy lòng.

Là ngươi sao...

Nhạc Hồng Linh lười suy nghĩ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Là "tình cờ gặp gỡ vì chuyện khác"? Hay là biết mình gặp nguy hiểm nên cố tình đến tìm? Không quan trọng nữa. Có hắn ở đây, mình không cần phải gắng gượng mệt mỏi như vậy nữa...

"GÀO!"

Chỉ trong khoảnh khắc, Triệu Trường Hà đã vọt tới, Long Tước cuồng quét, đầu người bay tứ tung, máu tươi văng khắp trời. Huyết Thần pháp tướng bao trùm cả bầu trời, vẻ kinh hoàng không chút kiêng dè lan tràn khắp trận địa.

Hắn thật sự quá hợp với những trận chiến như thế này... Nhạc Hồng Linh siết chặt chuôi kiếm, thúc ngựa xông vào trận.

Một đạo kiếm khí chuẩn xác đâm vào yết hầu của kẻ cản đường phía trước. Kẻ đó ôm cổ ngã ngựa, Nhạc Hồng Linh xông thẳng vào trận.

Hai người xông pha giữa thiên binh vạn mã, một trước một sau, dần dần đến gần nhau, gần đến mức đã có thể thấy được niềm vui trong mắt đối phương. Gương mặt của những kẻ khác trong quân trận đều trở nên lu mờ, chẳng buồn để ý chúng trông ra sao, cũng chẳng cần nhìn.

"Lưu lạc giang hồ thì đã sao?" Triệu Trường Hà vung một đao chém kẻ địch phía trước thành hai nửa, lớn tiếng nói: "Ta đến đón nàng về nhà!"

Nhạc Hồng Linh nở nụ cười, rực rỡ như ánh bình minh.

Tư Tư đang thúc ngựa theo sau ở phía xa, bất giác nhếch miệng. Ngựa của nàng chậm một nhịp, còn chưa kịp xông vào trận, cẩu lương đã ập đến bất ngờ, ăn đến no nê.

Thật ngứa mắt.

(Tấu chương hoàn)

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN