Logo
Trang chủ

Chương 468: Đêm tối thăm dò Kiếm Lữ

Đọc to

Nơi đây vốn đã ở trên cao, lên núi lại càng cao hơn. Triệu Trường Hà ở kiếp trước thường nghe nói đến cái gọi là chứng say độ cao, nghe bảo người không thích ứng sẽ mặt xanh môi trắng, hô hấp khó khăn, nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Kết quả hắn tự mình trải nghiệm, lại chẳng có cảm giác gì...

Không khí càng loãng, kỳ thực đối với võ giả mà nói có khi còn khó chịu hơn người thường, bởi vì việc này dính đến vận chuyển năng lượng và tuần hoàn khí huyết. Nhu cầu hấp thu ngoại khí của võ giả lớn hơn người thường một chút, nên hoàn cảnh này càng hạn chế năng lực của bọn họ. Nhưng đối với người vừa mở ra cánh cửa Bí Tàng, tự hình thành nội tuần hoàn, đây lại không thành vấn đề. Đừng nói không khí loãng, cho dù bây giờ bảo bọn họ lặn xuống nước sâu, thời gian nín thở cũng có thể khiến người ta kinh ngạc đến rớt cằm, gọi thẳng là yêu nghiệt.

Nói cách khác, Thời Vô Định chọn nơi này làm địa chỉ mới cho môn phái, kỳ thực lại chẳng có lợi cho phần lớn đệ tử trong môn. Lẽ nào phải dùng thuốc để giải quyết? Huống hồ, sinh hoạt nơi đây vô cùng bất tiện. Dù có muốn ra vẻ cao nhân luyện kiếm trên Tuyết Sơn, cũng không cần thiết phải đặt cả Kiếm Lư lên tận đỉnh núi, chẳng lẽ không cần sinh sống nữa sao...

Triệu Trường Hà bây giờ cũng xem như đã có kiến thức sâu rộng, hắn biết rõ đại bộ phận những nơi gọi là “sơn trại”, “sơn môn” rất ít khi đặt ở đỉnh núi. Hầu hết đều chọn những nơi sườn núi quang đãng, chỉ có những nơi trọng yếu như tông miếu mới xây trên đỉnh. Vậy mà Kiếm Lư lại rỗi hơi đến mức đặt toàn bộ môn phái trên đỉnh núi cao mấy ngàn mét, khắp nơi đều lộ ra vẻ bất hợp lý.

Kể từ khi phát hiện biến cố của Kiếm Lư ở Ba Sơn, Triệu Trường Hà vẫn luôn có cảm giác bất an, tim đập thình thịch. Ban đầu, hắn cho rằng là vì Nhạc Hồng Linh đang gặp nguy hiểm. Nhưng sau khi cứu được nàng, theo lý thì đã không còn gì đáng lo, vậy mà điềm báo trong lòng vẫn không hề biến mất. Càng đến gần nơi này, điềm báo ấy lại càng mãnh liệt.

Nơi này nhất định có vấn đề...

Hai người lặng lẽ lẻn lên núi. Quả nhiên, một nơi đóng quân tạm thời thế này không thể nào có công sự phòng ngự nghiêm ngặt, vẫn chỉ là những ngôi nhà gỗ bình thường được dựng lên một cách tạm bợ, tùy tiện. Xung quanh đều là nham thạch và cây cỏ, cực kỳ thuận lợi cho việc ẩn nấp và do thám.

Điều khiến hai người bất ngờ là trên núi lại có tuyết đọng, càng lên cao tuyết càng dày. Gió lạnh gào thét, không khí rét buốt. Nếu là người thường chỉ mặc một lớp áo mỏng mùa hạ mà đi lên đây, e rằng sẽ chết cóng.

“Ta đã hỏi Tư Tư, nàng nói khoảng thời gian này vốn không nên có tuyết. Dù có cũng chỉ là một lớp mỏng trên đỉnh núi mà thôi, đằng này tuyết lại ngập qua cả mắt cá chân, rất không bình thường.” Nhạc Hồng Linh lặng lẽ truyền âm.

Hóa ra không chỉ mình ta lén lút tìm Tư Tư, mà cả ngươi cũng vậy à... Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn trời.

Hai người đến nơi này lúc trời đã chạng vạng, leo lên đến đỉnh núi thì đã vào đêm. Nhìn lên trên, những bông tuyết lại bắt đầu lả tả rơi xuống, bốn phía nhà tranh im ắng, hiếm có ánh đèn. Đúng là một đêm gió tuyết thích hợp để giết người.

Quan sát một lát, họ thấy một thảo đường trông như phòng khách vẫn còn sáng đèn. Thảo đường được xây dựa vào vách đá phía sau, phía trước tầm nhìn quang đãng, khó mà tiếp cận. Đỉnh lại lợp bằng cỏ tranh, không thể đứng được.

Hai người liếc nhau, cực kỳ ăn ý mà trèo lên khối nham thạch bên cạnh, vòng ra phía sau vách đá. Nhạc Hồng Linh lộn người nhảy xuống, Triệu Trường Hà liền đu người theo, đưa tay nắm lấy mắt cá chân nàng. Chiều cao của hai người cộng lại vừa đủ để Nhạc Hồng Linh treo ngược người nhìn vào trong qua một lỗ thủng trên nóc thảo đường.

Thời Vô Định không có ở bên trong.

Dưới ánh nến tù mù, có mấy người đang tụ tập quanh bàn uống rượu, nhỏ giọng trò chuyện:

“...Lần này tông chủ quá xúc động rồi, đang hợp tác tốt đẹp với Hắc Miêu mà bỗng nhiên đổ bể, chuyện này thật là...”

“Không sao cả, chúng ta vốn cũng không quá dựa dẫm vào Hắc Miêu, những thứ cần bọn họ cung cấp ở giai đoạn đầu cũng gần đủ rồi. Ý đồ kéo dài thời gian để lợi dụng chúng ta của Hắc Miêu vẫn rất rõ ràng, tông chủ muốn trở mặt chắc cũng đã suy tính trong lòng từ lâu... Chỉ là bị Vương Đạo Trung nói trúng tim đen nên mới bộc phát. Hiện tại Hắc Miêu ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh đi tìm chúng ta gây sự, thời gian của chúng ta xem như vẫn đủ.”

“Cũng phải... Nói đến Vương Đạo Trung này quả là âm hiểm, không phải nghe nói Lang Gia Vương đều rất có khí độ, không chơi trò âm mưu quỷ kế sao...”

“Ngươi cũng tin cái trò đó à? Nếu không giở trò, bọn họ ở Hoằng Nông đã làm gì mà bị bắt?”

“Cũng đúng.”

Người nọ cười lạnh: “Chúng ta còn đỡ, nghe nói bên Hắc Miêu đã cho người đến Thục quận hỏi thăm xem có ai biết ngày sinh tháng đẻ của Vương Đạo Trung không, ta thấy tám chín phần là muốn dùng đến đại chú thuật. Một khi bị nguyền rủa, mặc kệ hắn ở chân trời góc bể nào, cũng sẽ phải chết một cách thê thảm, Vương Đạo Ninh cũng không bảo vệ nổi hắn đâu.”

“Chẳng phải còn thiếu máu thịt, tóc tai sao? Chỉ có tên họ và ngày sinh tháng đẻ mà cũng nguyền rủa được à?”

“Lôi Ngạo đã từng phái người đi ám sát Vương Đạo Trung, nghe nói có làm hắn bị thương, máu huyết hẳn là thu thập được, chỉ không biết đã bị nước hồ pha loãng thì còn tác dụng được bao nhiêu... Dù sao đó cũng là chuyện của Hắc Miêu, chúng ta lại chẳng hiểu gì về nguyền rủa... Nếu theo ý tông chủ, ngài ấy chẳng thèm mượn tay Hắc Miêu nguyền rủa đâu, ngài ấy muốn tự tay giết Vương Đạo Trung mới hả giận.”

Triệu Trường Hà không nhìn thấy ai đang nói, nhưng nghe rõ mọi âm thanh, trong lòng không khỏi cạn lời.

Không biết lấy máu của mình, phối hợp với tên họ và ngày sinh tháng đẻ của lão Vương, thì có thể nguyền rủa ra thành tựu gì đây? Trường hợp máu huyết không khớp, tỷ lệ lớn là vô hiệu, tỷ lệ nhỏ là mỗi bên sẽ gánh một phần tổn thương? Loại gánh vác này, mình uống thuốc dự phòng của Tư Tư chắc là đủ chống đỡ, hy vọng lão Vương không sao.

Bọn người trong phòng nói xấu Vương Đạo Trung cũng chỉ vài câu, rất nhanh đã đổi chủ đề: “Chuyện Vương Đạo Trung không nhắc tới nữa, bên Hàn Vô Bệnh thế nào rồi?”

Có người nói: “Hắn đến rồi.”

Trong phòng tức thì im lặng, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: “Hắn đã giao thủ với Ưng Sương, đã biết rõ mọi chuyện, vậy mà vẫn bằng lòng đến?”

“Hàn Vô Bệnh ân oán phân minh, tông chủ dù sao cũng là sư phụ khai tâm, đã nuôi nấng hắn trưởng thành. Chỉ cần tỏ ý muốn hòa giải, Hàn Vô Bệnh luôn phải cân nhắc.”

Trong phòng lại im lặng một lúc. Nhạc Hồng Linh thấy trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ do dự, dường như cũng có chút khó xử, rối rắm.

Tình hình này không đúng... Trông thế này, giống như là Thời Vô Định đang dụ Hàn Vô Bệnh tới đây, định bụng gây bất lợi cho hắn? Thủ đoạn này khiến đám cao tầng của Kiếm Lư cũng cảm thấy rối rắm, cảm thấy trái với lương tâm?

Nàng lặng lẽ truyền âm phán đoán của mình cho Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà bình tĩnh hỏi: “Bên trong có mấy người?”

“Ba người.”

“Có chắc chắn khống chế được ngay lập tức không? Cứ nghe lén thế này thì không thể nghe được chuyện cụ thể, nói chuyện phiếm sẽ không bàn đến những chuyện đó, nhất định phải bắt về tra hỏi.”

“...Bình tĩnh chớ vội, theo ta quan sát thì thực lực bọn chúng không tầm thường, đây lại là hang ổ của địch, cẩn thận vẫn hơn.” Nhạc Hồng Linh dùng lực ở mắt cá chân, lộn người trở lại, ngồi xổm sau tảng đá thấp giọng nói: “Bọn chúng đang uống rượu, uống rượu thì tất sẽ đi tiểu, chúng ta chia ra xử lý từng tên.”

Triệu Trường Hà gật đầu, nín thở ẩn nấp. Quả nhiên một lát sau, cửa nhà tranh mở ra, có một người thong thả bước ra, đi về phía vách đá để đi tiểu.

Dây lưng còn chưa kịp cởi, gáy đã đột nhiên đau nhói, rồi mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại, hắn đã ở trong một khu rừng tuyết, một nam tử mặt sẹo đang hung tợn kẹp lấy hắn, phong bế khí hải khiến hắn không thể lên tiếng, lạnh lùng hỏi: “Tông chủ của các ngươi muốn làm gì Hàn Vô Bệnh?”

Đệ tử Kiếm Lư trầm mặc. Hắn nhận ra đây là Triệu Trường Hà.

Hơn một tháng trước, Hàn Vô Bệnh ở Kiếm Các chiến đấu với Ưng Sương. Đó là vì phát hiện thích khách của Thính Tuyết Lâu đang đuổi giết Triệu Trường Hà, nên hắn đã tìm kiếm suốt nửa năm, truy đuổi ngàn dặm. Hơn một tháng sau, Triệu Trường Hà xâm nhập hang cọp, có lẽ là vì một chuyện quan trọng khác, nhưng vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Hàn Vô Bệnh, hắn liền tạm gác lại mọi chuyện, trước tiên phải tìm hiểu cho rõ ràng.

“Ta đến ghế trên vái lạy thanh phong, nghĩa khí tương giao nuốt trọn trường hồng.”

Trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi buồn man mác, thấp giọng tự nhủ: “Đây mới là mục đích ban đầu khi chúng ta học kiếm, phải không...”

Triệu Trường Hà khẽ nheo mắt, nhìn hắn không nói gì.

Đệ tử Kiếm Lư thở dài: “Khi Hàn Vô Bệnh đến nơi này, thì đã muộn rồi... Thực lực của ngươi không đủ, chỉ là toi mạng thêm một người mà thôi.”

Trong lời nói cũng có chút thiện ý...

“Chuyện này không phiền ngươi lo.” Triệu Trường Hà nói: “Ta chỉ cần biết rõ ngọn ngành câu chuyện, đến lúc đó dù có phải chết, cũng chết được cam lòng.”

Đệ tử Kiếm Lư gật đầu: “Nhạc Hồng Linh đã phát hiện chúng ta đang nuôi dưỡng Kiếm Nô, ngươi lại vừa cứu được nàng thoát khỏi sự truy sát của Hắc Miêu... Chắc hẳn ngươi cũng đã biết chuyện này.”

“Ừm. Sau đó thì sao?”

“Thực ra, pháp môn Kiếm Nô của tông chủ đã bắt đầu từ hơn mười năm trước... Trước kia tông chủ không cấp tiến như bây giờ, chưa bắt đầu dùng kiếm khí trực tiếp rót vào linh hồn người sống để thay thế ý thức, mà dùng phương pháp bồi dưỡng từ nhỏ, rồi thả bọn họ đi khắp nơi. Đây chính là nguyên nhân vì sao trong rất nhiều thế lực ở Ba Thục đều có đệ tử Kiếm Lư...”

Đệ tử Kiếm Lư quan sát sắc mặt Triệu Trường Hà, chậm rãi nói: “Không phải thế hệ nào của Kiếm Lư cũng đều là bối chữ ‘Vô’. Tất cả những người thuộc bối chữ ‘Vô’ kỳ thực đều là người đã được tông chủ đánh dấu.”

Sắc mặt Triệu Trường Hà đột ngột biến đổi.

Ý này là... Hàn Vô Bệnh ngay từ nhỏ đã là một Kiếm Nô! Hắn đã tiếp nhận một loại tu hành nào đó của Thời Vô Định, được thả ra ngoài, để cuối cùng bị thu về?

“Mỗi một Kiếm Nô như vậy, đều có một nhận thức và thân phận riêng...” Đệ tử Kiếm Lư chậm rãi nói: “Có người là môn khách của người khác, có người thậm chí là quan viên ở Ba Thục... Đương nhiên cũng sẽ có những kịch bản khác, ví dụ như bị đồng môn bắt nạt, phẫn uất mà đoạn tuyệt quan hệ.”

Sắc mặt Triệu Trường Hà trầm xuống như đáy vực.

“Chỉ có những cá thể khác biệt như vậy, mới có thể hình thành nên ngàn vạn kiếm ý, để làm chất dinh dưỡng cho Kiếm chủ... Chỉ tiếc là những năm gần đây, tông chủ vẫn kẹt ở bình cảnh, không sờ tới được cánh cửa Thiên Bảng. Cho nên ngài ấy ngày càng cấp tiến, từ việc bồi dưỡng từ nhỏ một cách chậm rãi, chuyển sang trực tiếp thu hoạch những Kiếm Nô đã trưởng thành...”

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu: “Vậy việc di dời toàn phái đến Ngọc Long Tuyết Sơn, là biểu hiện gì trong quá trình cấp tiến này?”

“Nơi này có một bí cảnh, vài ngày trước tông chủ không biết từ đâu lấy được một chiếc chìa khóa để mở nó ra.” Người đệ tử nói đến đây cũng có chút mờ mịt: “Nhưng chúng ta không tìm được vị trí cụ thể để mở ra, không biết tông chủ gọi Hàn Vô Bệnh trở về, có liên quan đến chuyện này hay không.”

Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN