Rõ ràng, Thi Ma này hiện tại tư duy có chút đơn giản, hỏi gì nói nấy, mừng giận lo sợ đều bộc trực không che giấu, đây có lẽ là cơ hội hợp tác tốt nhất. Gã này tuyệt đối chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ riêng những chuyện gã gây ra ở Giang Nam đã thuộc loại chết trăm lần không đủ. Muốn nói hợp tác thân mật, ai dám tin tưởng chứ? Huống chi trong lòng cũng thấy khó chịu.
Nhưng thừa dịp tư duy của gã còn đơn giản, lại đúng vào thời điểm mấu chốt để giải quyết chuyện của Linh Tộc, những việc khác cứ để sau hãy tính. Dù sao thực lực của gã này quả thật rất mạnh, cho dù không dám tùy tiện phóng thích ra ngoài, thì ít nhất, sự hiểu biết của gã về Linh Tộc cũng thuộc hàng đầu. Chưa nói có thể giải quyết được vấn đề cấm địa hay không, ít nhất cũng có thể dùng nó để trao đổi một chút với đám Linh Tộc có truyền thừa sai lệch kia, lấy được những thứ như Vân Dương Diệp là hoàn toàn khả thi. Một khi gã này khôi phục lại linh trí như trước, sẽ lại là một phiền toái lớn.
Việc này không thể chậm trễ, Triệu Trường Hà liền lên tiếng: "Sắp xếp một chiếc xe ngựa, đưa chúng ta đến Thánh Sơn."
Thực ra hắn cần có người dẫn đường, nếu không cũng chẳng biết Thánh Sơn ở đâu. Nhưng nếu hỏi thẳng thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, làm gì có sứ giả đi sứ mà lại không biết đích đến ở đâu... Cứ gọi người sắp xếp xe ngựa, tỏ ra muốn hưởng thụ an nhàn sẽ không khiến ai hoài nghi.
Tên thủ lĩnh Linh Tộc vội vàng phân phó người đi sắp xếp, Hàn Vô Bệnh đứng sau lưng nhìn, khẽ thở dài. Hắn đã biết gã này làm sao lại trà trộn vào được rồi, trông thì cao to thô kệch, kỳ thực lại là một kẻ gian xảo. Ba Đồ chắc là huynh đệ ruột của ngươi rồi.
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi, mọi việc cẩn thận."
Hàn Vô Bệnh nói: "Ta không ở lại đây."
Triệu Trường Hà sững sờ, Hàn Vô Bệnh nói tiếp: "Được ngươi trị liệu, ta đã có sức lực như người thường. Vậy ta sẽ vào rừng sâu, Hàn mỗ có tay có chân, thế nào cũng có thể sống sót. Ở lại đây chỉ tổ phiền phức, dễ tạo ra sơ hở khiến người khác nghi ngờ, nói không chừng còn bất lợi cho kế hoạch tiếp theo của ngươi."
Triệu Trường Hà nhìn sâu vào mắt hắn, không nói gì thêm, chỉ ôm quyền từ biệt.
Hàn Vô Bệnh cũng ôm quyền đáp lễ.
Không lâu sau, xe ngựa đã được lái tới, Triệu Trường Hà và Nhạc Hồng Linh lần lượt lên xe, đi thẳng ra khỏi trại. Nhạc Hồng Linh vén rèm cửa sổ nhìn thoáng qua, bóng dáng Hàn Vô Bệnh đã biến mất bên ngoài, không biết đã đi về đâu.
Nàng buông rèm xuống, thở dài, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự có chắc sẽ chữa được cho hắn không? Theo hiểu biết về võ học của ta, khả năng đó quá nhỏ. Đây không phải là vấn đề kinh mạch đan điền tổn thương cần trị liệu... mà là căn cơ võ học đã bị hủy hoàn toàn."
Triệu Trường Hà lắc đầu: "Không chắc... Trước đó ta nghĩ là có, nhưng sau khi bắt mạch thì lại không còn tự tin nữa."
"Nhưng ngươi không nói cho hắn biết."
"Hắn cần niềm tin này... Ta cũng nhất định sẽ tìm cách cho hắn." Triệu Trường Hà nhìn về phía dãy núi xa xăm: "Đây không phải một thế giới thuần võ học, mà là thế giới có thần ma. Rất nhiều chuyện đừng dùng đạo lý võ học thông thường để áp đặt."
Trong thức hải, hắn cũng đang hỏi Thi Ma: "Phế công trùng tu, thời thượng cổ các ngươi có cách nào không?"
"Dùng Cổ để tái tạo lại chứ sao." Thi Ma nói một cách thản nhiên: "Còn có thể làm thế nào nữa? Gương vỡ rồi, ngươi có hàn gắn thế nào cũng không thể như cũ được. Ngươi xem ta muốn đoạt xá cũng phải tìm một thân thể tốt, thân thể của Thiên Nữ tốt biết bao..."
Cổ sao? Triệu Trường Hà lắc đầu, không trả lời. Quan niệm của người Hoa Hạ khác với Linh Tộc bọn họ. Chuyện Thi Ma cho là đương nhiên, Triệu Trường Hà lại không thích, chắc hẳn Hàn Vô Bệnh cũng sẽ không thích cách này. Thôi thì cứ coi như một phương án dự phòng, ít nhất cũng có cái để đảm bảo. Lý tưởng nhất đương nhiên là tìm được một loại thần công nào đó... Giá Y Thần Công, Hoán Nhật Đại Pháp, đều được cả, đó mới là vẻ đẹp của võ đạo Hoa Hạ.
***
"Quả nhiên cấm địa lại phái sứ giả đến rồi sao?"
Trên Thánh Sơn, một lão giả nghe báo cáo, thở dài: "Hàng năm cứ quanh tiết Đoan Ngọ là họ đến, tính ra thời gian cũng gần đúng, chỉ là năm nay có hơi sớm."
"Sớm hơn là vì họ vừa ra ngoài truy sát phản đồ." Tộc nhân bẩm báo: "Sứ giả có dặn dò để ý một kiếm khách áo trắng, bên Thiên Xà Trại quả thực đã phát hiện ra. Hơn nữa, bọn Xà Sơn đã thử dò hỏi, kiếm khách áo trắng kia không hề có dáng vẻ của một sứ giả, ngược lại còn rất ngạc nhiên về thái độ của họ. Chỉ cần so sánh như vậy cũng đủ thấy hai nam một nữ kia mới là sứ giả thật, còn kiếm khách áo trắng kia ít nhất không phải đến đây đi sứ."
Lão giả gật đầu: "Dù không phải đến đi sứ, chuyện nội bộ của cấm địa cũng không phải việc chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay. Sứ giả đến rồi, cứ làm theo lời dặn của họ là được."
Tộc nhân do dự một lát, thấp giọng hỏi: "Liệu có thể nghĩ ngược lại không?"
Lão giả híp mắt: "Ý ngươi là gì?"
"Tại sao không thể hợp tác với phản đồ của cấm địa, phản lại bọn chúng..."
"Im miệng!" Lão giả nghiêm giọng quát: "Các ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thần ma, suốt ngày bị Tư Tư mê hoặc kích động, đúng là ngu không ai bằng!"
Tộc nhân im bặt không dám hó hé, nhưng trong lòng lại bĩu môi. Ai mà muốn làm nô tài chứ... Chỉ có mấy lão già cố chấp các người, vì "không rời bỏ thánh địa", "không phản bội tổ tông", mà ngay cả kiếp chó cũng cam lòng.
Tư Tư biết mình không chống lại được cấm địa, chỉ có thể tìm lối thoát khác, ngàn cay vạn đắng muốn tìm nơi khác đặt chân. Trong tộc cũng chỉ có phe trẻ tuổi ủng hộ nàng đôi chút, mà cũng không nhiều, còn phe già thì không một ai đồng ý. May mà Tư Tư lấy được truyền thừa kiếm pháp từ thời viễn cổ, xem như lập được đại công cho tộc — chuyện này cũng thật nực cười, võ học của người Hạ hiện nay, Linh Tộc cho là trái với pháp của tổ tông, vứt bỏ như giày rách không thèm học; thế mà khi kiếm được kiếm pháp viễn cổ, vốn cùng một nguồn cội với võ học của người Hạ bây giờ, đám lão già này lại cho là được, còn bảo "quả thực từng nghe nói qua kiếm pháp này", chẳng biết trong đầu họ chứa cái gì.
Nhờ đại công này, Tư Tư mới ngồi lên được vị trí Thánh Nữ, ít nhiều cũng có chút tiếng nói, mới có thể tự mình kéo theo một nhóm nam nữ trẻ tuổi ra ngoài thử thời vận, đồng thời vẫn có quyền hạn giao dịch vật tư trong tộc. Nhưng Tư Tư mới lên ngôi chưa bao lâu, uy quyền chưa vững. Đám tiểu tỷ muội đi theo nàng vẫn coi nàng như chị em thân thiết, chẳng thấy chút uy nghiêm nào của Thánh Nữ... Còn đám nam tử chịu đi theo nàng thì đa phần là vì ngưỡng mộ trong lòng. Thế này thì làm sao nên chuyện lớn...
Nghe nói gần đây nàng còn đi khắp nơi thu phục các tộc khác để mở rộng thế lực, vì thế còn phải xin ứng trước vật tư từ trong tộc... Chưa nói đến việc với chút nhân thủ ít ỏi đó, nàng dựa vào cái gì để thu phục thế lực nhà người ta, chỉ riêng đám nha đầu không đáng tin cậy kia liệu có quản nổi cục diện lớn như vậy không... Nghĩ thế nào cũng thấy Thánh Nữ vất vả, mà sự ủng hộ trong tộc lại quá ít.
Lão giả thấy tộc nhân cúi đầu không nói, trong lòng biết hắn có lẽ vẫn chưa phục. Lão nhân cũng thở dài, hạ giọng: "Ngươi nên biết, tại sao chúng ta được gọi là Linh Tộc? Mà không phải là Miêu Tộc, Dao Tộc như bọn họ bên ngoài?"
"Bởi vì chúng ta thông linh với vạn vật, có thể giao tiếp với dị thú hùng mạnh, từ đó nhận được liên kết huyết mạch, vừa rèn luyện được thân thể, vừa kết nối được với đất trời. Cổ chẳng qua chỉ là một trong các loại dị thú, vì công dụng rộng rãi mà trở thành đại biểu, Thánh Thú thật sự của chúng ta là Huyết Ngao thượng cổ."
Tộc nhân bất đắc dĩ nói: "Nhưng thưa trưởng lão, trên đời này làm gì còn dị thú nữa, nghe nói Huyết Ngao thậm chí đã bị giết..."
"Ai nói với ngươi Huyết Ngao đã bị giết!" Lão nhân nghiêm nghị nói: "Trong cấm địa có Huyết Ngao, đó mới là căn nguyên khiến chúng ta phải cung phụng cúi đầu!"
Lời này nếu để cho đám lão ngoan cố nghe được, có lẽ tất cả sẽ cúi đầu niệm kinh. Đó chính là Thánh Thú thượng cổ, là thần hộ mệnh mà cả tộc tôn kính. Nhưng người tộc nhân trẻ tuổi vẫn cúi gằm mặt, không để trưởng lão thấy được vẻ khinh thường trong mắt mình.
Điên hết rồi... Tổ tiên chúng ta nuôi Huyết Ngao, coi nó là Thánh Thú hộ tộc, chứ không có nghĩa là tổ tiên chúng ta là Huyết Ngao. Cứ coi một con rùa đen làm tổ tông, chẳng lẽ cả tộc chúng ta đều biến thành đồ con rùa hết sao?
Trong lòng hắn thậm chí có chút lo lắng. Tại sao lại dùng danh xưng "Thánh Nữ", mà không phải là "Thiếu tộc trưởng"? Thánh Nữ là để phụng sự thần linh, ứng với trong tộc chính là phụng dưỡng linh hồn tổ tiên và thần hộ mệnh. Mà đám lão già này dường như đã mặc định cấm địa chính là thần hộ mệnh, hoặc ít nhất Huyết Ngao trong cấm địa là như vậy. Cũng không biết là do trước đây bị đánh cho sợ mất mật, nên tự tìm cho mình một lý do đường hoàng, hay là thật lòng nghĩ như vậy, bây giờ cũng không phân biệt rõ nữa, có lẽ chính họ cũng tự lừa dối mình rồi.
Đám lão già để cho Tư Tư ngồi lên vị trí Thánh Nữ, chưa chắc đã là thưởng công và khích lệ, mà phần lớn còn ẩn chứa một lời ám chỉ: để Tư Tư nhận rõ vị trí phụng sự Thánh Thú của mình, ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với cấm địa. Tự mình làm nô tài thì thôi, lại còn muốn ép đầu lớp trẻ ưu tú trong tộc cùng làm.
Người tộc nhân trẻ tuổi cuối cùng không nói gì nữa, thấp giọng hỏi: "Con biết rồi... Sứ giả kia đang trên xe ngựa, nhiều nhất một ngày nữa sẽ đến, chúng ta cần chuẩn bị nghi lễ gì để nghênh đón?"
Lão nhân nói: "Việc đầu tiên, phải gọi Tư Tư trở về. Làm gì có chuyện nghênh đón Thánh sứ mà Thánh Nữ lại vắng mặt?"
"Thánh Nữ đang có đại sự bên ngoài... Nghe nói đã tập hợp được mấy vạn người, đủ sức ngang hàng với Hắc Miêu..."
"Bảo nó trở về!"
"...Vâng."
***
Bên kia, Triệu Trường Hà ngồi trong xe ngựa ngắm cảnh ven đường, nhìn dãy núi lúc ẩn lúc hiện phía xa, thầm tính toán xem nơi nào là Vân Dương Sơn. Nhưng nhìn một hồi, hắn đột nhiên cảm thấy hình dạng của dãy núi này có chút quen mắt.
Đúng rồi, Huyền Vũ trong "Sơn Hà Đồ Lục", đã từng vẽ địa đồ nơi đây... Đối với những nơi có địa lý gần như không khác biệt gì so với thế giới bên ngoài, phần lớn "Sơn Hà Đồ Lục" vẫn chưa phát huy được tác dụng. Nơi này, rất có thể sẽ là nơi đầu tiên nó thể hiện giá trị của mình.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tiểu Thư Bất Cầu Tiến Tới (Dịch)