Logo
Trang chủ

Chương 54: Mối quan hệ của người với Đường Thủ tội là gì?

Đọc to

Ngươi cũng không phải hạ nhân, thật khó mà nói câu này là khen ngợi thật lòng hay đang ám chỉ ngươi trời sinh phản cốt, không ai dám nhận.

Sau khi nghe đám tửu khách bàn luận một hồi, Triệu Trường Hà cảm thấy lời nói của bất kỳ ai cũng đều ẩn giấu ý trêu chọc, phiền toái vô cùng. Đau đớn hơn là, hắn chẳng biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Quan hệ với Đường thủ tọa là gì ư? Ta làm sao mà biết được!

“Ta là nam nhân mà cả đời này nàng cũng không có được, có tính không?”

Thôi Nguyên Ung có chút bất đắc dĩ: “Triệu huynh, Thôi mỗ không giỏi nói đùa, chúng ta có thể nói chuyện đứng đắn một chút được không?”

“Nếu muốn nói đứng đắn, thì chính là ta đã ở ngay trước mặt nàng, một đao giết chết người nàng muốn bảo vệ, rồi nàng tự mình phát lệnh truy nã bắt giữ ta, chuyện này ai cũng biết. Nàng đã truy nã ta, chẳng lẽ ta không thể tuyên bố cả đời này nàng không bắt được ta sao? Dù là nói đùa, thì đây chẳng phải cũng là sự thật ư?”

Thôi Nguyên Ung chậm rãi nói: “Thế nhưng... nàng có thật sự muốn bắt ngươi không?”

Triệu Trường Hà thản nhiên đáp: “Vừa rồi đám tửu khách chẳng phải đã nói, lệnh truy nã bị mưa làm hỏng cũng không ai thèm quản đó sao? Chuyện này thường thôi, chỉ cần quan lại địa phương lười biếng một chút là được, bọn họ nào hơi đâu để ý xem Đường thủ tọa nghĩ gì.”

“Không... Rất nhiều tội phạm bị truy nã không bắt được là vì không rõ hành tung. Còn nàng, rõ ràng biết ngươi ở Bắc Mang, lại chỉ phái đến một tiểu cô nương ngây thơ, thiếu kinh nghiệm như xá muội. Ta chưa từng thấy Trấn Ma Ty lại thờ ơ với một tội phạm truy nã đến mức này.”

Thôi gia tiểu muội là do Đường thủ tọa phái đi, chứng tỏ Đường thủ tọa đã biết Triệu Trường Hà đang ở Bắc Mang Sơn. Nếu đã biết hắn ở Mang Sơn, không tự mình đến bắt thì thôi, cũng không phái tinh binh mãnh tướng tới, mà lại phái một tiểu ngốc tử chưa từng ra giang hồ?

Triệu Trường Hà biết việc này quả thật khó giải thích, liền không đùa giỡn nữa, nói: “Nàng ta đoán chừng Thôi huynh sẽ ra tay?”

“Có lẽ... Nhưng có một chuyện chắc ngươi không biết... Ta vốn dĩ cũng rất thờ ơ với nhiệm vụ này, thậm chí không muốn tiểu muội đi làm, cho nên đã cố tình kéo dài thời gian, đợi nàng đột phá Huyền Quan tam trọng rồi tính sau. Thời gian kéo dài một hai tháng, bên phía Đường thủ tọa cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Đây là thái độ của quan phủ khi biết rõ tội phạm truy nã đang ở đâu sao?”

Triệu Trường Hà ngẩn ra: “...Ngươi kéo dài thời gian làm gì?”

“Ta kéo dài thời gian, vốn là vì cảm thấy ngươi không phải loại thổ phỉ tầm thường, định quan sát thêm một chút. Nhưng chính việc Đường thủ tọa không có phản ứng gì, mới thật sự khiến ta cảm thấy có chút quái dị.” Thôi Nguyên Ung điềm nhiên nói: “Nàng không nên như thế. Bởi vì ngươi không phải tội phạm truy nã bình thường. Người ngươi giết, bề ngoài chỉ là một thân hào địa phương, chỉ đáng giá một trăm lượng tiền thưởng... Nhưng chúng ta đều biết Lạc Chấn Vũ không chỉ đơn giản là một thân hào địa phương, hậu quả từ một đao kia của ngươi vẫn rất nghiêm trọng.”

Triệu Trường Hà im lặng.

Thôi Nguyên Ung rốt cuộc cũng vào thẳng vấn đề: “Nếu hắn thật sự là hoàng tử, người đầu tiên phải tự mình đến bắt ngươi chính là Đường Vãn Trang. Nàng ta sao có thể đem việc này giao cho tiểu muội nhà ta, rồi mặc cho ta kéo dài bao lâu cũng không hỏi đến, cứ như không hề để tâm? Điều này ít nhất chứng tỏ một điểm, Lạc Chấn Vũ căn bản không phải hoàng tử, cái chết của hắn cũng không quan trọng.”

Thì ra Đường thủ tọa tên là Đường Vãn Trang... Ừm.

Triệu Trường Hà thở dài: “E rằng ngươi cũng sớm đoán được Lạc Chấn Vũ không phải hoàng tử rồi, nếu không ngươi quan sát ta làm gì, chẳng phải ngươi cũng nên bắt ta trước tiên sao? Thôi gia chính là danh môn Đại Hạ, trong nhà có bao nhiêu người đang nhậm chức, sao lại tỏ vẻ như đây chỉ là chuyện riêng của Đường Thủ tọa?”

Thôi Nguyên Ung khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Triệu Trường Hà càng thêm thú vị.

Triệu Trường Hà bị hắn nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, đành giả ngốc: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lạc Chấn Vũ không phải hoàng tử thì thôi, chứng tỏ việc truy nã ta không được coi trọng cũng là chuyện bình thường, có gì kỳ quái đâu.”

“Thế nhưng...” Thôi Nguyên Ung từ tốn nói: “Nàng để tiểu muội nhà ta đi bắt ngươi... Chẳng lẽ không biết, theo lẽ thường, kết quả cuối cùng chẳng phải sẽ là ta và ngươi giao thủ hay sao? Rốt cuộc nàng có muốn bắt ngươi không? Vì sao một mặt thì có vẻ như không muốn, mặt khác lại dường như muốn giết ngươi?”

Triệu Trường Hà nheo mắt lại.

Quả thật có ý này...

Đường thủ tọa nhận được tin tức mình ở Bắc Mang, hẳn là vào lúc mình vừa đánh thắng Hoàng phó đà chủ, leo lên Loạn Thế Thư. Khi đó tin tức bị đám người Vương Đại Sơn cố ý tiết lộ, dẫn tới một đám người đến khiêu chiến Tiềm Long bảng, không có lý nào quan phủ lại không biết. Hẳn là quan phủ địa phương không dám tự quyết, nên đã hỏa tốc báo cáo lên Trấn Ma Ty.

Khi đó thực lực của mình là Huyền Quan nhất trọng, Thôi gia tiểu muội là Huyền Quan nhị trọng... Không đúng, không liên quan đến thực lực. Bất kể Đường thủ tọa có đoán được thực lực của mình trong khoảng thời gian này tiến bộ nhanh chóng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, Đường thủ tọa hẳn phải nhìn ra được một cô nương ngốc nghếch như Thôi gia tiểu muội, cho dù là tiến vào một sơn trại bình thường không có cao thủ, cũng có xác suất lớn là sẽ gặp nạn.

Thôi Nguyên Ung thấy muội muội lâm vào hiểm cảnh, làm sao có thể không ra tay?

Vì thế, Thôi Nguyên Ung tất sẽ giao thủ với Triệu Trường Hà, mà với thực lực mạnh mẽ của Thôi Nguyên Ung, hắn làm sao chống đỡ nổi? Chẳng phải là chết chắc sao!

Nhưng nếu thật sự muốn giết hắn, Đường thủ tọa tùy tiện phái một thân tín đi là được, tại sao phải vòng vo như vậy?

Là vì thân phận của Thôi gia? Nếu là Thôi gia giết “hoàng tử”, sẽ có lợi cho cục diện nào đó? Chuyện này có lợi cho phản tặc thì đúng hơn, bọn chúng chắc sẽ cười đến lệch cả miệng. Ý của Đường thủ tọa là vậy sao?

Hay là, Đường thủ tọa biết chắc Thôi Nguyên Ung tuyệt đối sẽ không tùy tiện hạ sát thủ với một người có thân phận đáng ngờ như Triệu Trường Hà, cho nên cố ý để Thôi Nguyên Ung tiếp xúc với hắn, nhằm xác nhận một vài chuyện?

Nhưng vì sao bản thân nàng không đến xác nhận, lại muốn dùng một phương thức khó kiểm soát như vậy?

Nghĩ mãi không ra.

Triệu Trường Hà gãi đầu, thành khẩn nói: “Thôi huynh, không phải ta giả ngốc với ngươi, chuyện này hiện tại ta cũng nghĩ không thông. Ngươi có thể kể lại cho ta toàn bộ quá trình các ngươi đến Bắc Mang được không? Lệnh muội là thuộc hạ của Trấn Ma Ty sao? Nhìn không giống lắm.”

“Không phải, là ta muốn đến Bắc Mang trước.” Thôi Nguyên Ung nói: “Ta muốn khiêu chiến Nhạc Hồng Linh, nên đã cho người để ý hành tung của nàng, biết được nàng từng xuất hiện ở Bắc Mang. Xá muội biết ta muốn ra ngoài, lại không chịu ở nhà, liền nằng nặc đòi đi cùng ta... Ta nghĩ tuổi của nàng cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút, đi vạn dặm đường sẽ có lợi cho nàng, nên đã dẫn nàng theo du lịch, người nhà cũng đều đồng ý.”

Điều này quả thật bình thường. Triệu Trường Hà không ngắt lời, rót thêm cho hắn một chén rượu, trong lòng biết vẫn còn vế sau.

“Từ nhà ta đến Bắc Mang tuy không đi ngang qua kinh sư, nhưng rẽ vào kinh sư một chuyến cũng không mất quá nhiều thời gian, nên ta tiện đường dẫn nàng đến kinh sư du ngoạn, đồng thời bái kiến Đường thủ tọa một chút — nói thật, nếu nữ tử có thể học được một phần phong thái của Đường thủ tọa, đó là điều mà chúng ta mong mỏi.”

Triệu Trường Hà nhớ lại đêm đó, nữ tử với kiếm quang như nước, thân thể ốm yếu đứng chắn trước mặt ma giáo, vẻ đẹp trầm tĩnh mà uy nghiêm lẫm liệt. Hắn gần như có thể mường tượng ra cảnh tượng thường ngày của nàng, vừa ho khan vừa xử lý công văn, kéo theo tấm thân bệnh tật chống đỡ cả một đế quốc suy tàn... Tuy cảm giác này chưa chắc đã thật, nhưng ấn tượng để lại quả thật là như thế.

Cho dù chỉ là khí độ bề ngoài, Thôi gia tiểu muội nếu thật sự có thể học được nửa điểm, e rằng người Thôi gia đã có thể đốt pháo ăn mừng.

Hắn không khỏi bật cười: “Sau đó thì sao?”

“Kết quả là tiểu muội chẳng ngưỡng mộ phong thái của Đường thủ tọa chút nào, ngược lại rất hứng thú với công việc của Trấn Ma Ty, nói rằng truy bắt đạo tặc, hành hiệp trượng nghĩa, nghĩ đến đã thấy say mê, rồi đột nhiên đòi gia nhập Trấn Ma Ty.”

Triệu Trường Hà thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Chức trách của Trấn Ma Ty có chút giống với đội trọng án thời hiện đại, đương nhiên địa vị bây giờ còn cao hơn rất nhiều, bởi vì đây là một thế giới võ hiệp huyền huyễn. Cái gọi là “trấn ma” này, động một chút là những kẻ trên Loạn Thế Bảng, hơn nữa về cơ bản đều là những tên cầm đầu phản tặc và thủ lĩnh dị tộc. Nhiệm vụ của Đường thủ tọa là đối phó với đám người này, địa vị không chỉ đơn giản là tổ trưởng đội trọng án hay đội trưởng đội đặc nhiệm, mà là trọng thần đứng đầu triều đình, đương triều nhất phẩm.

Một tiểu cô nương ở nhà được nuông chiều từ nhỏ lại đòi đi đối mặt với những trọng phạm lợi hại nhất thiên hạ, thật sự cho nàng gia nhập thì cũng chỉ để trưng cho đẹp thôi, chẳng lẽ thật sự muốn trấn áp ma đồ trong thiên hạ sao?

Nhìn biểu tình của Triệu Trường Hà, Thôi Nguyên Ung liền biết hắn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ thở dài: “Ai cũng biết chuyện này không đáng tin, hơn nữa nói thật, nhà chúng ta cũng không muốn gia nhập loại nha môn này, không hợp với mục tiêu của chúng ta... Mà Đường thủ tọa cũng chưa chắc đã muốn có người của Thôi gia trong Trấn Ma Ty, thật sự vào rồi có khi đầu nàng còn to thêm ba vòng. Vì thế, nàng liền nói, muốn vào Trấn Ma Ty thì ít nhất cũng phải hoàn thành một nhiệm vụ nhập môn, xem tình hình hoàn thành nhiệm vụ để phán đoán có thể nhậm chức hay không.”

Triệu Trường Hà “chậc” một tiếng: “Lời này của nàng quả thật thâm sâu, không hề nói rõ hoàn thành là có thể nhậm chức.”

“Không sai, lời này lúc đó ta nghe xong liền cảm thấy là nói cho có lệ, tùy tiện tìm một nhiệm vụ để tiểu muội biết rằng truy bắt đạo tặc không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa cũng ngầm ăn ý với ta, biết ta sẽ không ra tay giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ.” Thôi Nguyên Ung nói: “Lúc nàng lựa chọn nhiệm vụ, có trò chuyện với ta vài câu, biết được ta muốn đến Bắc Mang... Khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhiên ngây người một chút, nhíu mày trầm tư rất lâu.”

“Vì thế nhiệm vụ liền định là bắt ta?”

“Đường thủ tọa nói, vừa hay mới nhận được tin tức, có một tên tội phạm bị truy nã đang ở Bắc Mang, cứ bắt hắn là được. Sự tình chính là như vậy. Nếu không chúng ta làm sao biết ngươi ở đâu?”

Xem ra, lúc đầu Đường thủ tọa e là không nghĩ đến chuyện này, mà là sau khi biết Thôi Nguyên Ung muốn tới Bắc Mang, không biết nàng đã suy diễn thế nào, thế mà lại đem nhiệm vụ vốn định giao cho có lệ này cho tiểu muội Thôi gia, thuận nước đẩy thuyền biến thành như vậy.

Sắc mặt Triệu Trường Hà dần trở nên cổ quái, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ không đứng đắn — nếu như Đường thủ tọa thật sự chắc chắn Thôi Nguyên Ung sẽ không tùy tiện hạ sát thủ, vậy thì sự sắp xếp này, sao lại có chút ý tứ như đang xem mắt vậy?

Trách không được Thôi Nguyên Ung không hỏi “thân phận của ngươi là gì”, mà lại hỏi “Ngươi và Đường thủ tọa rốt cuộc có quan hệ gì”

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN