Logo
Trang chủ

Chương 57: Hắn không phải người như thế

Đọc to

"Ngươi năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Trong phòng, Triệu Trường Hà phân phó cho tiểu nhị đun nước nóng, nhân lúc vắng người, lặng lẽ hỏi Thôi Nguyên Ương. Luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không đúng lắm, Thôi Nguyên Ương đỏ mặt, thấp giọng đáp: "Mười sáu rồi!"

"Ngươi bộ dạng này đâu giống mười sáu tuổi?" Triệu Trường Hà cười nói.

"Ngươi nói đâu vậy? Ta đã cao hơn năm thước rồi!" (một thước khoảng 33cm)

"Không phải cũng chỉ cao hơn 1m50 sao? Đầu ngươi cũng chỉ ngang vai ta mà?"

Thôi Nguyên Ương không phục, liền kề vai hắn, khoa tay múa chân: "Ta rõ ràng cao hơn vai ngươi..."

Triệu Trường Hà vội vàng một tay giữ chặt đầu nàng: "Quên đi, mặt ta nói! Điều này quá mềm, em bé béo cũng không tiêu tan được, viên phấn phấn! Tuổi mụ của ta chính là mười sáu! Được rồi, hóa ra là mười lăm. Luật pháp Đại Hạ nói như thế nào? Luật pháp hay không luật pháp gì, thời kỳ thịnh thế đều hơn mười bốn tuổi là được kết hôn rồi, huống chi loạn thế như hiện tại? Ai quan tâm!"

"‘Kẹt kẹt’—tiếng cửa phòng vang lên, tiểu nhị mang nước tiến vào, ánh mắt nhìn hai người lại càng thêm cổ quái. Hai người ngậm miệng lại, lúc này mới tỉnh ngộ, biết mình đàm luận đề tài này lại rơi vào trong mắt người khác, cũng không phải chuyện bình thường."

"Thật ra, ngươi mấy tuổi liên quan gì đến ta?" Thôi Nguyên Ương nói.

Chờ đến khi tiểu nhị thần sắc cổ quái rời đi, Triệu Trường Hà mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi mau tắm rửa thay quần áo, đừng để bị bệnh. Ta ở phòng bên cạnh, có gì sẽ nói sau."

"Chờ, chờ một chút..." Cô bé cúi đầu nói, "Ta… ta không mang theo quần áo."

"?" Triệu Trường Hà trợn to hai mắt: "Ngươi không phải mang theo bọc đồ đấy sao? Bọc đồ nhỏ như vậy, lẽ nào chỉ đem theo chút ngân lượng đan dược, không có cách nào mang theo quần áo mùa đông à?"

Thôi Nguyên Ương ánh mắt nhìn Triệu Trường Hà có chút hoang mang, như đang hỏi: "Cái này không có kinh nghiệm giang hồ, đến cùng là ngươi hay là ta?"

"Thảo," Triệu Trường Hà thật sự bất đắc dĩ: "Ngươi đợi một chút, ta sẽ đi ra ngoài xem có cửa hàng quần áo may sẵn không, tiện thể mua cho ngươi một bộ."

Nhìn dáng vẻ Triệu Trường Hà lần thứ hai đội mưa ra khỏi cửa, ánh mắt Thôi Nguyên Ương lại lóe lên. Trời mưa to như vậy, nếu là ca ca sẽ chỉ mắng ta một câu, rồi gọi người giúp việc đi mua. Thật kỳ quái, người này đừng nói không giống sơn phỉ, có đôi khi quả thực không giống người kiếp này, không biết người khác có cảm giác như vậy không...

Ở bên kia, Triệu Trường Hà thật sự bất đắc dĩ muốn chết. Hắn thật sự không có hứng thú với tiểu cô nương cao 1m50, ngực chỉ A Cup, thậm chí chưa phát triển đầy đủ. So với người ta như Hạ Trì Trì, Nhạc Hồng Linh, dáng người cao gầy, yểu điệu thục nữ, thân thể đàn hồi... Ừ, đáng yêu thì đáng yêu, phiền cũng thật phiền.

Nhưng tiểu nãi nãi Thôi gia, đánh không được, mắng không xong, đuổi đi đều sợ nàng bị người ta làm hỏng. Lần này nể mặt Thôi Nguyên Ương đưa nàng về nhà, coi như hiện thế giúp bạn học chiếu cố tiểu muội muội một chút.

Cửa hàng quần áo trên đường phố là có, nhưng đã đóng cửa từ lâu. Triệu Trường Hà bất đắc dĩ trèo tường vào, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ đời này lần đầu làm đầu trộm đuôi cướp lại là để trộm quần áo nữ nhân! Nếu truyền ra ngoài, phong bình gì cũng rơi xuống đáy cốc... Tuy rằng hiện tại phong bình cũng không tốt lắm, tốt xấu gì cũng không đến mức này đâu.

Triệu Trường Hà tay nhanh mắt nhanh nắm lấy một bộ quần áo nhung, dáng người nhìn như cùng Thôi Nguyên Ương giống nhau, vừa định rời đi thì nhìn thấy nội y, sắc mặt ửng đỏ, nhìn lướt qua bộ nội y, sắc mặt càng đỏ, hắn nắm lấy cái yếm, hỏa tốc bỏ lại một khối bạc, chạy trốn như bay.

Thời đại này nữ nhân đồ lót là thế nào chứ? Không biết. Nhạc Hồng Linh cũng chưa từng thấy qua. Lúc đó Hạ Trì Trì giả bộ nam nhân, dùng vải bọc ngực. Ai nha, dù sao trong tiểu thuyết đều là yếm, chắc chắn không sai.

Một lát sau, Thôi Nguyên Ương rụt vào bên cạnh chậu than, giật mình nhìn Triệu Trường Hà nghiêm mặt đưa tới đồ chơi, mặt nàng đỏ lên như quả đào.

"Ngươi mua quần áo thì mua quần áo thôi, đồ lót nhiều loại như vậy, còn mua cái yếm này làm gì, thêu cả uyên ương nữa... Tay ngươi chạm vào yếm, sau đó ta mặc vào... Ai nha... Nam nữ ở chung thật sự bất tiện đến vậy sao? Thật kỳ quái, Nhạc Hồng Linh sao có thể ở cùng hắn cả nửa tháng? Bọn hắn không thực sự là mối quan hệ đó chứ?"

Triệu Trường Hà nào bận tâm đến việc tiểu ngốc này đang nghĩ gì, hắn vừa lạnh vừa mệt, đã sớm quay về phòng, chui vào thùng nước tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày luyện cơ bản đều không luyện... thật là xui xẻo.

---

Một đêm mưa rào và gió thổi, tiểu cô nương một mình đi theo một nam nhân vốn nên có chút hoảng hốt, không ngủ được. Kết quả Thôi Nguyên Ương ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, cảm giác ở nhà cũng chưa từng thoải mái như vậy... Tất nhiên đó chỉ là ảo giác, bởi nàng đã quá mệt mỏi.

Nếu không phải Triệu Trường Hà đuổi nàng đi tắm nước nóng, rất có thể thật sự nàng sẽ bệnh nặng một hồi.

Buổi sáng ỉu xìu tỉnh lại, Thôi Nguyên Ương còn cảm thấy có chút mệt mỏi, lười biếng duỗi cánh tay, cúi đầu nhìn cái yếm kia lại đỏ mặt.

Hắn nói sẽ bày ra bộ dáng mười tám, thật sự không có gì làm, bộ dạng mặc yếm này nhìn được chứ?

Đang nghĩ vậy, liền nghe tiếng động ngoài cửa sổ vang lên, tiếng đao gào thét cùng bước chân di chuyển. Thôi Nguyên Ương rón rén xuống giường, ghé vào mép cửa sổ, vụng trộm nhìn ra ngoài.

Triệu Trường Hà đang luyện đao trong viện. Buổi sáng không mưa to, vẫn chỉ là chút mưa nhỏ bay lả tả. Triệu Trường Hà ngại quần áo ướt, nên dứt khoát cởi áo, mặc cho mưa rơi trên người. Một thanh đao múa đến hổ hổ sinh uy, cơ bắp rõ ràng, múi nào ra múi đấy.

Thôi Nguyên Ương thấy tim đập nhanh hơn, rất nhanh rụt đầu vào, không dám nhìn nữa. Hắn rất cố gắng, nhìn bộ dáng này là đã luyện thật lâu, không phải vừa mới bắt đầu.

Đây chẳng qua chỉ là ở một khách điếm mà thôi, cũng phải khổ công như vậy sao? Huynh trưởng trong nhà lúc nhỏ bị các trưởng bối roi da đốc thúc, cũng không khổ công như vậy. Có ai cầm roi đánh hắn sao?

Thôi Nguyên Ương tu vi không tệ, nhưng gia học sâu xa, thấy cũng nhiều, nhãn lực vẫn rất tốt. Nàng nhìn ra được Triệu Trường Hà lúc này luyện đao có ý thức kết hợp với Bát Quái bộ pháp khiêu chiến ngày hôm qua để điều chỉnh lại bộ pháp của mình.

Nhưng nói thế nào đây... Bộ pháp người khác là một hệ thống, lúc đối địch căn cứ vào tình huống triển khai, trộm học như vậy có thể trộm được cái gì?

Thôi Nguyên Ương có chút đồng tình, mình bên này thực sự muốn gì có đó, lại không chăm chỉ học tập. Điều kiện của Triệu Trường Hà thực sự rất kém, Huyết Thần giáo chút rác rưởi võ học còn hổng lỗ chỗ làm hắn rất vui, xem như bảo vật.

Nhạc Hồng Linh sao lại không dạy hắn?

Đang nghĩ vậy, ánh mắt nàng dần thay đổi. Có thể nhìn ra được bộ pháp vừa rồi của Triệu Trường Hà còn rất khó hiểu, sau khi được điều chỉnh càng ngày càng thuận lợi.

Hắn không phải trộm học Bát Quái bộ của người ta, mà là hấp thu ưu điểm của người khác, thử điều chỉnh bộ pháp của mình để cải tiến.

Trách sao Nhạc Hồng Linh không dạy hắn, trong bộ pháp hắn đã hấp thu dinh dưỡng của Nhạc Hồng Linh, nó sớm đã không thuần túy là bộ pháp của Huyết Sát đao pháp nữa.

Tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ là bộ pháp duy nhất của hắn.

Đây là kết quả một người mới tập học bốn tháng cố gắng đạt được? Thật là đại nghị lực.

Thôi Nguyên Ương bỗng cảm thấy suốt mười lăm năm nay mình sống thật lãng phí.

"Khách, khách quan," tiểu nhị bên ngoài cửa viện thăm dò nói, "Ngài muốn thịt băm cùng cháo Bát Bảo sao?"

"A, cứ để đó trước đi."

Triệu Trường Hà dừng luyện công, lau mồ hôi và nước mưa trên người, đi về phòng Thôi Nguyên Ương:

"Ta đi xem con heo kia đã tỉnh chưa?"

Thôi Nguyên Ương trở mình một cái vọt về giường:

"Chờ một chút! Ta vẫn chưa mặc quần áo!"

Triệu Trường Hà: "..."

Tiểu nhị: "......"

"Biểu tình của ngươi là sao vậy?"

Lúc ăn cơm, Thôi Nguyên Ương rất kỳ quái hỏi Triệu Trường Hà:

"Vừa rồi tiểu nhị ca kia sao lại chảy máu mũi, là ngươi đánh hắn à?"

"Không, là ngươi đánh." Triệu Trường Hà lẩm bẩm, mặt không chút thay đổi uống cháo: "Đừng nói hắn, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi đánh chảy máu. Cũng may năng lực não bổ của ta tương đối yếu."

"Ta chưa từng luyện cách không đả thương người."

"Không cần luyện, đây là thiên phú."

Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giật giật khóe miệng rồi lại cúi đầu húp cháo.

Tối qua tùy tiện lấy quần áo, không chú ý, trên mũ còn có tai thỏ. Đến mức này thật dễ khiến người ta nghĩ lệch lạc.

Thôi Nguyên Ương thì không cảm thấy chuyện này có gì ngạc nhiên, bởi trong nhà nàng cũng đã quen mặc loại đồ này.

Nàng cúi đầu húp cháo, thấp giọng nói:

"Chính ngươi gian nan mò mẫm, vô luận đao pháp hay bộ pháp... vì sao không hỏi ta bí tịch, Thôi gia võ học rất lợi hại... Ta thấy ngươi thậm chí còn không nghĩ tới chuyện đó."

Triệu Trường Hà thản nhiên cười:

"Ngươi cũng cho không được bí mật bất truyền. Tất nhiên chỉ có thể cho chút hàng bình thường thôi. Trừ phi ta thực sự nguyện ý tự tuyệt chính đạo, hiện tại trực tiếp đem ngươi cướp đi."

Thôi Nguyên Ương không nghe rõ nửa câu sau, thấp giọng nói:

"Ân. Những bí pháp đó chắc chắn không tiết lộ, trừ khi ngươi... Ách, dù sao coi như ta có thể cho ngươi công pháp bình thường, vậy cũng tốt hơn nhiều so với Bát Quái bộ pháp này."

"Không cần."

"Tại sao?"

"Tiểu cô nương, ngươi ngây thơ, nhưng người nhà ngươi không ngây thơ như vậy. Ta vô ý nợ nhân tình Thôi gia, càng không muốn ràng buộc sâu với Thôi gia. Ở nơi này bị hạn chế."

"Nhưng... nhưng kinh nghiệm kiến thức của ngươi lúc này thật không đủ để giúp ngươi dung hợp võ học của mình, còn quá sớm."

"Ta cũng không nghĩ lúc này liền dung hợp được võ học bản thân, còn đang bắt đầu tích lũy kinh nghiệm. Nói thật, Thôi gia võ học có thể rất tốt, nhưng đồ chơi này không hơn biệt lắm đã đủ rồi, vẫn phải xem ai dùng. Ca ca ngươi học tuyệt đối hơn Nhạc Hồng Linh, nhưng vẫn thua nàng nửa bậc. Đây chính là minh chứng rõ nét nhất."

Thôi Nguyên Ương im lặng không nói nữa. Cảm giác hắn không giống người kiếp này lại lần nữa nổi lên trong lòng. Đạo lý tuy hình như không sai, nhưng đời này ai lại thật sự tin tất cả như vậy? Công pháp tốt mang đến lực lượng tăng lên liệu có trực quan hơn ngươi liều mạng mò mẫm tăng lên sao? Dù biết sẽ mang phiền toái cũng khó lòng bình tĩnh như vậy, dù là Nhạc Hồng Linh cũng thế.

Triệu Trường Hà nói: "Ta ngược lại cảm thấy, nếu người Thôi gia vẫn chìm đắm trong vinh quang võ học nhà mình lợi hại thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ giống như Đại Hạ này, hướng về sụp đổ."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Nguyên Ương có chút không phục, Triệu Trường Hà không nói nhiều nữa, đứng dậy:

"Đi thôi. Hành tẩu giang hồ chưa chắc tất cả đều là đối phó với yêu ma quỷ quái, nói không chừng còn muốn giữa đường gặp bất bình rút đao tương trợ. Ta chỉ hy vọng lần này đến Thanh Hà, nhìn thấy bất bình, không phải từ nhà của ngươi."

Đề xuất Bí Ẩn: Ác Mộng Kinh Tập
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN