Dù là ai đi nữa, trong vòng năm tháng ngắn ngủi mà liên tiếp lên Loạn Thế Bảng tận ba lần, điều đó thật sự đủ khiến thiên hạ chấn động. Trước đây có ai làm được như vậy chưa? Ngay cả lúc Hạ Long Uyên xuất hiện cũng không từng có tần suất như thế! Triệu Trường Hà rốt cuộc là con trai thiên tử sao? Huống chi lúc này còn liên lụy đến quý nữ của những thế gia; một quận hắc đạo, nghìn dặm phá vây, máu thấm y bào – đề tài này quả thật tràn đầy tính truyền kỳ.
Đối với phần lớn thế nhân mà nói, Triệu Trường Hà lần này đúng là kiếm được rất nhiều! Đây chính là bán thiên đại nhân tình cho Thôi gia! Từ nay về sau, ai còn dám dễ dàng động đến hắn chứ? Lệnh truy nã rách nát của triều đình kia làm sao có thể lớn hơn thanh danh của Thôi gia? Thôi gia dám tuyên bố bảo vệ tên tội phạm truy nã này, thì đường Thủ Tọa bên kia cũng phải bán chút mặt mũi. Huống hồ đây không chỉ đơn thuần là chuyện danh dự, mà còn là khả năng hắn sẽ trở thành cô gia...
Hắn đã vượt bao chông gai để hộ tống tiểu cô nương nhà người ta. Dù từ đầu chỉ là nghĩa khí, nhưng một đoạn đường dài qua phong sương tuyết vũ, cô nam quả nữ bên nhau nắm tay đi qua từng bước, một người đang tuổi dậy thì, một người huyết khí phương cương, có thể nói họ không có chút tình cảm gì sao? Thật đấy,连 chó cũng không tin. Nếu như tiểu nam nữ thực sự tự định chung thân, cũng có thể sẽ bị bổng đánh uyên ương, nhưng hiện tại khắp thiên hạ ai cũng biết... ít nhất Ương Ương chắc chắn không có cơ hội được nghị hôn với gia tộc môn đăng hộ đối khác. Ai mà nguyện ý lấy một nữ nhân khi lên cửa còn chưa cưới đã bị thiên hạ biết được, trên đầu đội cái nón xanh lè kia chứ?
Còn nhà trai lần này, có thể nói là nghĩa bạc vân thiên. Đám người bình thường nhìn vào, ai mà chẳng giơ ngón tay cái khen rối rít, hỏi Thôi gia có dám trở mặt không nhận người? Sợ rằng cũng không làm được, còn muốn giữ thể diện sao? Tám chín phần mười lần này thật sự là muốn làm cô gia, khó có lựa chọn khác. Trong mắt một bộ phận người có tâm, hướng đi này thật sự rất đáng chờ mong...
Ở kinh sư xa xôi, Đường Vãn Trang vào đêm khuya, ngồi một mình trên lầu cao, dựa lưng lên cửa, lặng lẽ ngắm ánh trăng trên trời, sau hồi lâu thở dài nhẹ: "Thật không thể tin nổi..." Thiếu niên vốn chưa từng học qua võ công nào, đứng tại trước mặt nàng cầm đao chỉ thẳng, hô lớn: "Sát nhân, Triệu Trường Hà!" Hình ảnh đó lại hiện lên trong lòng nàng, lúc ấy ai có thể nghĩ rằng chỉ chưa đến nửa năm sau, thiếu niên đao xuất Bắc Mang này sẽ vang danh thiên hạ!
"Thôi gia..." Đường Vãn Trang thầm lẩm bẩm, bỗng nhiên ho khan. Thị nữ bên cạnh vội khoác áo cho nàng nói: "Tiểu thư, đêm khuya sương dày, ngươi nên nghỉ ngơi sớm một chút đi..." Đường Vãn Trang thì thầm: "Phân phó xuống, lệnh truy nã có thể danh chính ngôn thuận rút đi."
"... Vâng."
Ở quận thành nơi Triệu Trường Hà từng trộm quần áo giúp Thôi Nguyên Ương, Thôi Nguyên Ung vừa mới tới đây, đang nóng lòng truy vấn các loại tin tức từ quan viên địa phương. "Triệu Trường Hà? Quả thật từng lui tới chỗ này, còn trộm quần áo. Có ai bên cạnh hắn không? À, có một nữ nhân bên ngoài trông đáng yêu đi theo..." Lời chưa dứt thì kim quang trên trời hiện lên. Quan viên trợn mắt há hốc miệng nhìn một lát, khóe miệng co giật không nói được lời nào. Thôi Nguyên Ung cũng ngẩng đầu nhìn, áp lực trong lòng như tan biến, quay lại hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
"À, lúc Triệu công tử ra khỏi thành, khí độ lẫm liệt. Ta đã nói vị cô nương bên cạnh hắn sao có thể đáng yêu thế, là thiên kim nhà ai vậy, thì ra là Thôi tiểu thư! Vậy trách sao không được! Ta sớm phải biết, hoa đẹp bậc nhất này, tinh khiết thanh khiết cũng chỉ có danh môn như Thôi gia mới có thể dưỡng ra!" Hạ Trì Trì vừa đi vừa lệch cước, suýt ngã nhào.
"Thánh nữ làm sao vậy?"
"Ta bỗng thấy hối hận, lúc nãy đáng ra phải đi giết phản đồ đó, giờ chúng ta còn kịp trở về không..."
"... Loạn Thế Thư động, chứng tỏ Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương đã chạy thoát. Đây đương nhiên là Thôi Văn Cảnh đã tới. Thánh nữ ngài nên nghỉ ngơi đi."
"Ta biết Loạn Thế Thư động! Ta tức là vì quyển Loạn Thế Thư này! Ai viết ra quyển sách thần kinh như vậy chứ, đừng viết nữa được không!"
Mọi người không hiểu vì sao thánh nữ tức giận, phải chăng là vì lúc đó ngài lên bảng không đẹp? Chẳng đến mức đó chứ? Ngài cũng rất lợi hại, lại là hạng thập tam, hơn hẳn bọn hắn, trong khi đây mới thứ 213 mà thôi.
Cách đó vạn dặm, Giang Nam. Nhạc Hồng Linh ngồi một mình trên mái hiên, cầm túi rượu ung dung thưởng thức, lời văn hiện lên trên không trung. Nhạc Hồng Linh ngửa mặt lên trời như đang nhắm rượu: "Tàn rượu, vụn vỡ chữ nghĩa, đang lúc như thế, đâu có tí tác dụng nào!" Bỗng đứng dậy, xoa lưng: "Ừm... Nữ nhân nào tiếp xúc với ngươi, có vẻ như đều dính chút phong bình..."
...
Ngụy huyện, nội viện phủ đệ huyện lệnh.
"Triệu công tử, thật sự không cần nô gia giúp ngài tắm rửa sao?"
"Lão tử nói không cần chính là không cần!"
"Thôi lão gia nói, biết ngài có thể hiểu lầm, nhưng đây không phải khảo nghiệm..."
"Hắn khảo nghiệm hay không gì ta liên quan? Ta cho là đúng! Tắm rửa thì lão tử chà xát hai ba cái là xong. Còn muốn ở đây giày vò bao lâu, không thấy phiền sao? Đi đi, giúp ta tìm một bộ quần áo là đủ, còn tắm thì ta tự làm!"
Thị nữ che miệng cười duyên rồi rời đi. Triệu công tử này thật thô lỗ, không những thô lỗ, còn không hiểu chuyện phong tình chút nào. Thôi tiểu thư thật sự đi theo loại người này, nhìn thế nào cũng không hợp.
Dù sao ngay cả thị nữ cũng biết, vị này tám chín phần mười định làm cô gia Thôi gia rồi. Thôi gia sắp đặt thị nữ hầu hạ đúng là không phải khảo nghiệm; những thế gia đại tộc vốn đã như thế. Để Thôi Nguyên Ương tự sắp xếp hơn phân nửa cũng chính vì vậy. Triệu đại ca thật là muốn chơi với thị nữ thôi. Ý thức của hắn chính là vậy.
Chỉ là Triệu Trường Hà hiện giờ quá mệt mỏi, không có chút tâm tình nào. Giờ chỉ cần tắm rửa sạch sẽ rồi ngon giấc, không thì sợ sẽ đột tử. Các ngươi có phải nô gia hay không thì đừng làm ta mất ngủ.
Đuổi các thị nữ ra, Triệu Trường Hà cuối cùng mới được thảnh thơi ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn thong thả.
Hắn hiểu rõ giờ phút này Thôi gia đang đau đầu như thế nào. Bản thân hắn cũng không muốn Loạn Thế Thư miệng pháo oang oang khắp thiên hạ như vậy. Nếu Hạ Trì Trì biết được, nàng sẽ nghĩ sao đây? Hơn nữa, ràng buộc quá sâu với Thôi gia vốn không phải điều hắn mong muốn.
Nói thật, Ương Ương đối với hắn có tình yêu hay không thì hắn chẳng hay biết, bởi Triệu Trường Hà chưa từng có ý niệm lệch lạc nào trong đầu. Lý do đơn giản là dọc đường cùng đi, ở chung chưa lâu với tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu đó, có lúc hắn còn chê nàng phiền. Đến khi giao tình sâu hơn, hắn cảm thấy nàng chẳng đến nỗi nào, tuy bẩn thỉu như tiểu khất cái, nhưng thần nhân nào có thể nảy sinh tình ý với một tên ăn mày chứ?
Do đó, từ góc nhìn Triệu Trường Hà, đây là quang phong tất nguyệt, tấm lòng rộng mở, thuần túy làm chuyện nên làm. Lẽ ra đây phải là một đoạn kinh nghiệm rung động tâm can, sao lại thành thế này?
Loạn Thế Thư không do hắn viết, ai ngăn được quyển sách rách nát kia nói linh tinh? Quả thực rất đau lòng.
Dẫu sao tốt xấu gì lần này nói hắn đúng thật rất đẹp trai. Thứ hạng "loạn thất bát tao" cũng bị Ương Ương giữ mất rồi, chẳng còn là Nhị Bách Ngũ hay 91 Triệu tiên sinh nữa, bát thập bát – con số tốt đến mức người ta còn phải bỏ tiền mới mua được!
Giờ Ương Ương thành Nhị Thập Tam...
(Nghe có vẻ kỳ lạ khi nói từ 91 Triệu tiên sinh nhảy lên Nhị Thập Tam này, lão Cơ chơi chữ hơi khó hiểu, không rõ ý tứ, ai hiểu thì comment để bổ sung nhé :3)
Nói về thứ hạng, lần này làm Triệu Trường Hà khá bất ngờ. Kỳ thực không có khiêu chiến vượt cấp nào cả, gần như mọi kẻ bị giết là binh tôm tướng cá cùng cấp hoặc thấp hơn. Kỳ Bất Tất có thể tính là vượt cấp, nhưng nếu không có Ương Ương đánh lén thì Kỳ Bất Tất chắc chắn có thể chạy thoát được; sau đó trốn trong tối mai phục, có khi chết được chính là mình. Nếu chỉ có mình, hơn phân nửa sẽ thua.
Loạn Thế Thư đánh giá đây là "cùng trảm", không phải Ương Ương nhặt công lao. Kết luận này cũng có đạo lý.
Nhưng thế thì dựa vào thứ gì để tăng thứ hạng đây? Hay là do thời điểm trạng thái rất kém này vẫn có thể hóa giải đối phương? Loạn Thế Thư cảm thấy so với chém giết Phương Bất Bình, hàm lượng còn cao hơn một chút.
Cuối cùng, thích khách Thính Tuyết Lâu kia cũng chỉ liều mạng chạy trốn, bắn tên chỉ để giãn thời gian chờ viện binh, căn bản không dám đánh. Hơn nữa "chiến tích" của Ương Ương cũng không nhiều, vậy mà vẫn lên bảng, thậm chí còn cao hơn vị trí 250 trước kia.
Lão Triệu đúng là có phần không phục, cũng sâu sắc cảm nhận được cảm giác muốn khiêu chiến của người khác...
Cuối cùng chỉ có thể kết luận một điều: Loạn Thế Thư đánh giá chiến tích không chỉ dựa vào solo mà còn tính đến sự phối hợp. Triệu Trường Hà có thể hộ tống tiểu cô nương vượt khỏi mọi âm mưu vây đuổi giết chóc, đấy chính là chiến tích rất ưu tú.
Ngay cả Ương Ương cũng được mài giũa từ chuyện này. Nàng chiến đấu không gây phiền hà, ngược lại phối hợp rất tốt. Với một tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng có chút kinh nghiệm thực chiến, nhìn kỹ lại quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Lấy một vạn nữ sinh tại trường ra so, có ai đạt được biểu hiện như thế đâu?
Loạn Thế Thư cho rằng đó là tiềm lực, có thể mài giũa thêm, thật sự là một khối ngọc bích.
Dù sao Tiềm Long bảng chính là nhìn vào tiềm lực, chứ không phải sức chiến đấu bộc phát.
Trong khi đầu óc vẫn đang xoay quanh những ý niệm ấy, Triệu Trường Hà ngâm mình trong bồn nước nóng, mơ màng lờ đờ, bất giác đã thiếp đi.
Trong giấc mơ, hắn lại thấy khuôn mặt quen thuộc – nữ tử xem bói ấy lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời đêm thăm thẳm, nhắm mắt lại...
Đề xuất Tiên Hiệp: Mục Thần Ký [Dịch]