Logo
Trang chủ

Chương 710: Trời đất tạo nên cô dâu mới

Đọc to

Trong phòng, lò sưởi ấm áp, hương trà thoang thoảng. Dưới tác dụng của Hồi Xuân Quyết, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, Nhạc Hồng Linh bất tri bất giác đã gục vào lòng nam nhân thiếp đi.

Triệu Trường Hà nhìn quanh một lượt. Đây là khách điện mà các hòa thượng đặc biệt bố trí để tiếp đón hắn. Bên ngoài là phòng khách, đi vào trong một chút chính là phòng ngủ. Hắn cẩn thận bế bổng Nhạc Hồng Linh lên, đi vào nội đường, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đắp chăn lại.

Thật khó có dịp được thấy "tiểu liệt mã" Nhạc Hồng Linh có dáng vẻ ngủ an bình đến vậy. Chân mày nàng giãn ra, khóe môi khẽ mỉm cười, vẻ buông lỏng hoàn toàn ấy dù đứng xa cũng có thể cảm nhận được.

Triệu Trường Hà nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc trên trán nàng, yên lặng ngắm nhìn một hồi, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn, mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Có lẽ vì để tổ chức lễ hội chùa vào ngày mồng tám tháng chạp, tiết trời Tương Dương hôm nay không có tuyết. Ngoài trời, vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng ấm áp, gió bắc tuy lạnh nhưng lại mang theo vài phần dịu dàng.

Tiếng tụng kinh nhè nhẹ, đều đặn mơ hồ truyền đến từ nơi nào đó. Đó là mấy vị lão tăng đang tụng kinh niệm Phật quanh vị Kim Cương Phật Đà kia để giúp ngài sớm tỉnh lại. Trong khi đó, nhiều hòa thượng khác không có thời gian nghỉ ngơi, đã tiến vào Bí Cảnh để thăm dò.

Theo lời Nhạc Hồng Linh, hẳn là có một tọa độ không gian cực kỳ hiếm gặp để xuyên qua. Nàng nghiên cứu về Không Gian Chi Đạo còn kém, không biết Viên Trừng có thể tìm ra được không. Mong là có thể, nếu không các lão hòa thượng e là phải dọn nhà... Ai cũng đang tất bật vì sự sinh tồn và lý tưởng của riêng mình, đâu chỉ riêng hắn và Nhạc Hồng Linh.

Triệu Trường Hà lấy ra bầu rượu của Hạ Trì Trì, ngắm trăng sao trên trời mà chậm rãi nhấp rượu, lòng có chút xuất thần. Nghĩ lại, đến tận bây giờ, cuộc sống mà hắn yêu thích nhất vẫn là kiểu của Nhạc Hồng Linh... Vai vác trường đao, eo treo bầu rượu ngon, sải bước hiên ngang giữa giang hồ khói lửa, chém hết chuyện bất bình trong thiên hạ.

Nhìn lại xem, đã bao lâu rồi hắn không được cầm bầu rượu lên uống một cách tiêu sái như thế này, rượu trong bầu cũng sắp chua cả rồi. Triệu Trường Hà nhíu mày, có chút ghét bỏ mà dốc cạn bầu rượu, thầm nghĩ phải đến chỗ Ngọc Hư xin một bình khác mới được.

Quên mất là ai đã từng nói, bản thân hắn quen thuộc hơn với việc có một tổ chức... Có lẽ chính vì sự khác biệt này mà con đường của mỗi người có đôi chút khác nhau. Trông thì có vẻ như cái "hiệp" của bản thân lớn hơn một chút, ngay cả Hồng Linh cũng khen, nhưng có trời mới biết hắn lại thích kiểu của nàng hơn. Đây gọi là đôi bên đều ngưỡng mộ dáng vẻ của đối phương chăng?

Thật ra chẳng có ai tốt hơn ai, mỗi ngành nghề đều cần có người làm, huống chi là chuyện này... Dù sao thì Vãn Trang và các nàng cũng sẽ không để hắn phải vất vả vì công văn giấy tờ. Ai cũng thấy, điều phù hợp nhất với hắn vẫn là vác khoác đao, đeo cung tên, đối mặt với sóng gió giang hồ, với chư thiên thần ma.

Và lần này, có Hồng Linh nắm tay.

Dù thế nào cũng không thể để nàng một mình nữa... Bất kể lần này nàng nghĩ sao. Cái kiểu mấy tháng trời không dám ngủ một giấc ngon lành, nghe thì oai phong, nhưng thực chất khổ không tả xiết.

Triệu Trường Hà cất bầu rượu, yên lặng nhập định tu hành. Trước khi rời kinh, Hoàng Phủ Tình đã trả lại Thiên Thư, nói rằng nàng đã có chút sở ngộ về Diệt Thế Chi Viêm, không biết nàng có thể nhân đó mà Phá Ngự được không. Còn bản thân hắn, một đao chém Tuyết Kiêu hôm nay gần như đã khai mở được đao ý cốt lõi trên con đường Phá Ngự. Hắn nhất định phải tiếp tục cảm ngộ, nghiên cứu xem có thể cải tiến chỗ nào không, sau đó... sáng tạo ra đao pháp của riêng mình.

Thời khắc sáng tạo ra tổng cương, chính là lúc hắn đột phá Ngự Cảnh.

Tâm thần hắn chìm vào trong Thiên Thư, hình ảnh thực tế ảo lặp đi lặp lại một đao được làm chậm của hắn, cùng với ánh mắt hung tợn của Tuyết Kiêu khi đột ngột quay đầu lại, và cả cái bóng của Ảm Diệt Sâm La Vạn Tượng.

Ừm, không những nghiên cứu đao của mình, mà còn có thể nghiên cứu kiếm của Tuyết Kiêu, ảnh của Ảm Diệt. Nhất là cái pháp môn né tránh bằng tàn ảnh của Tuyết Kiêu kia quả thực lợi hại, hắn vốn luôn chê tốc độ của mình không đủ, đây chẳng phải là cơ hội đến rồi sao...

Bất tri bất giác, chuyện bản thân từng nhận thức được và được cả Hạ Long Uyên nhắc nhở là nên ít dùng Thiên Thư, đã bị hắn quẳng đi đâu mất...

Cái này không dùng không được... Tình thế bắt buộc. Kẻ nào đó mắt mù đứng ngoài quan sát, e là chẳng lo lắng chút nào chuyện hắn không dùng nó đâu...

Nói lại, trước kia Thiên Thư mỗi khi ghi lại một trận chiến mới thì hình ảnh cũ sẽ bị ghi đè, còn bây giờ nó ngày càng "đa nhân" và "dung lượng lưu trữ cũng được nâng cấp", hắn muốn gọi ra những hình ảnh cũ hơn cũng có thể. Thế là hắn thuận tiện nghiên cứu luôn cả hai trận chiến với Hoang Ương và Phong Ẩn.

Mẹ nó, đằng nào cũng dùng rồi, tiện thể nghiên cứu luôn đồ của hai tên này, dù sao cũng là trình độ Ngự Cảnh, rất đáng để tham khảo. Hiện tại cũng không còn vấn đề tham thì thâm nữa, theo đề nghị của Hoàng Phủ Tình, mỗi phương diện hiểu một chút là được, sẽ có lợi cho ý của bản thân.

Thời gian tu hành luôn trôi qua rất nhanh. Triệu Trường Hà còn chưa cảm thấy mình học được gì thì trong lòng khẽ động, tâm thần như thủy triều rút khỏi Thiên Thư, hắn quay đầu nhìn về phía chiếc giường bên kia.

Nhạc Hồng Linh đang tựa vào đầu giường yên lặng nhìn hắn, gò má vẫn còn ửng hồng của người vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngon, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Tỉnh rồi à?" Triệu Trường Hà xoay người đi ra ngoài, bưng cho nàng một chậu nước.

Nhạc Hồng Linh quay đầu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng mềm nhũn, khẽ nói: "Ngươi ở bên cửa sổ canh cho ta cả đêm."

"Ta cũng đang luyện công mà, một công đôi việc." Triệu Trường Hà bưng nước tới, cười nói: "Bây giờ thời gian để ta an ổn luyện công cũng ít đi rồi."

Nhạc Hồng Linh nhận lấy chiếc khăn mặt đã được vắt khô từ tay hắn, thở dài: "Đã nói lần này tỷ tỷ không đi rồi, còn muốn dùng ôn nhu hương để ăn mòn ta..."

"Chẳng qua là thuận tay thôi mà, giống như lúc trước chăm sóc ngươi bị thương vậy, sao lại thành ôn nhu hương rồi."

Nhạc Hồng Linh mỉm cười: "Lần đầu tiên ta bị ngươi bắt về làm áp trại phu nhân, ngươi cũng đối với ta như vậy, giúp ta trị thương, rồi ở bên ngoài canh giữ."

Triệu Trường Hà ngẩn ra, rồi đột nhiên bật cười: "Lão thái bà, chỉ biết nhớ lại chuyện ngày xưa thôi đúng không."

Nhạc Hồng Linh hừ hừ lau mặt xong, ném khăn mặt đi: "Bây giờ tỷ tỷ tinh thần no đủ, trạng thái cực tốt, muốn làm người nào, nói đi."

"Chơi ta."

"?"

Ngay sau đó, Triệu Trường Hà đã nhào tới, đè xuống rồi gặm: "Mặt đỏ hây hây, cho ta gặm một miếng."

Nhạc Hồng Linh giãy giụa: "Ngươi đây là đang làm ngươi hay là đang chơi ta!"

Lời nói hung hãn như vậy khiến người đang gặm là Triệu Trường Hà cũng phải rùng mình một cái, đôi tân nhân rất nhanh đã vật lộn với nhau.

"Boong!"

Tiếng chuông sớm trong chùa vang lên, làm đôi tân nhân đang tình nồng ý mật giật nảy mình.

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc: "Khụ, Triệu Vương khỏe chứ?"

Nhạc Hồng Linh mặt đỏ bừng, ghé sát vào tai hắn, hận hận lật Triệu Trường Hà một cái, rồi nhảy xuống giường đi ra ngoại điện mở cửa.

Cửa mở, Viên Tính với vẻ mặt đứng đắn đang đứng ở đó, chắp tay hành lễ: "A Di Đà Phật, lão nạp đến mời hai vị dùng bữa."

Nhạc Hồng Linh trừng mắt: "Ngươi nghe thấy gì rồi?"

Viên Tính ngạc nhiên: "A? Lão nạp không nghe thấy gì cả."

Triệu Trường Hà từ sau vai Nhạc Hồng Linh ló đầu ra: "Thời điểm quan trọng như vậy, ăn sáng cái gì!"

Viên Tính thầm nghĩ nếu không ăn sáng, có trời mới biết đôi thổ phỉ các ngươi định làm bao lâu nữa, chi bằng ăn sáng cho rồi. Nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói: "Sư huynh ở trong Bí Cảnh có chút phát hiện, phái lão nạp đến thông báo trước cho Triệu Vương một tiếng."

Triệu Trường Hà chẳng còn tâm tư gì nữa, nghiêm mặt nói: "Nhanh vậy sao? Đi, vừa ăn vừa nói."

Nhạc Hồng Linh lắc đầu bật cười, cũng không nói nhiều, lẳng lặng đi theo bên cạnh hắn. Chuyện vừa rồi, bị nghe thấy thì cứ nghe thấy thôi, có gì to tát đâu, sơn đại vương và áp trại phu nhân chính là như vậy đấy, không phục thì ngươi cũng đi tìm một người đi?

Viên Tính không hơi đâu quản đôi uyên ương đang làm ô uế cửa chùa này, chỉ thở dài: "Không phải chúng ta phát hiện nhanh, mà là thông đạo không gian nối với Côn Lôn rất có thể đã bị hủy bỏ. Sư huynh bay thẳng về hướng tây bắc, không bao lâu đã đụng phải một bức tường không gian vô hình. Lúc Nhạc nữ hiệp tới có cái này không?"

Nhạc Hồng Linh lắc đầu: "Không có là không có, nhưng làm sao các ngươi xác định đó là một bức tường hoàn chỉnh, chứ không phải ở đâu đó có lưu lại một cánh cửa nhỏ mà các ngươi chưa phát hiện? Hoặc là cửa một chiều, bọn họ qua đây thì không có tường chắn, còn các ngươi đi qua thì lại có."

Viên Tính nói: "Sư huynh cũng nghĩ như vậy. Hiện tại có phải là một chiều hay không tạm thời chưa thể phán định, mọi người đang men theo bức tường để tìm xem có cánh cửa nào không, trông giống một đám thạch sùng trọc đầu."

Hai vợ chồng không nhịn được cười phá lên. Xem ra trước đây họ quả thật có thành kiến với Phật Môn, người ta quen biết cũng thú vị phết.

"Tóm lại, mấy việc vặt vãnh này không dám phiền Triệu Vương chỉ đạo, vừa hay dùng bữa sáng, ăn xong rồi qua xem cũng được." Viên Tính dẫn hai người đến một thiện đường bên cạnh, đã có tăng chúng dọn sẵn cơm chay.

Viên Tính mời hai người ngồi xuống, rồi hỏi: "Nhạc nữ hiệp đến từ Côn Lôn là ngoài ý muốn, tạm thời không nhắc tới. Triệu Vương đột nhiên đến đây hẳn phải có nguyên do, trước đó chúng ta chưa hỏi, không biết có việc gì cần chúng ta hỗ trợ không?"

Triệu Trường Hà húp một ngụm cháo loãng, không chút khách khí nói: "Có."

"Triệu Vương mời nói, việc gì chúng ta làm được, tất sẽ dốc toàn lực."

"Không cần thăm dò, chuyện ta muốn các ngươi làm trước đó đã nói xong rồi. Bây giờ ta lại muốn hỏi các ngươi một vấn đề khác..."

Viên Tính liếc nhìn Nhạc Hồng Linh, chắp tay trước ngực nói: "Triệu Vương mời nói."

Triệu Trường Hà cầm một cái bánh bao cắn một miếng lớn, nói không rõ lời: "Các ngươi và Ngọc Hư, quan hệ thế nào? Hoặc là các ngươi có kẻ địch nào, ví dụ như loại Ba Tuần chẳng hạn?"

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN