Trong lúc Triệu Trường Hà còn đang bóng gió thăm dò tình hình thì Nhạc Hồng Linh đã áo gấm về quê.
Nàng rời Lạc Hà Sơn Trang năm mười lăm tuổi, năm nay đã hăm hai, mấy ngày nữa qua năm mới là hăm ba. Rời nhà bảy tám năm trời, với tính cách phóng khoáng của Nhạc Hồng Linh mà cũng không khỏi có chút bồi hồi của kẻ sắp về đến quê nhà. Từng cành cây ngọn cỏ nơi đây, nhìn qua dường như đều không còn quen thuộc. Càng gần sơn trang, cảm giác lại càng lạ lẫm.
Trước kia, đây chỉ là một trang viên khá nhỏ, đệ tử vỏn vẹn hơn mười người, bốn phía là gạch cũ ngói đất, sư nương cần kiệm quán xuyến, trông chẳng khác nào một nông gia bình thường. Mà bây giờ đi tới, là một dải gạch đỏ ngói xanh san sát, chiếm diện tích mấy chục khoảnh, kéo dài đến tận chân núi, thậm chí còn lấn cả ra đường. Bốn phía người đến người đi, tiếng hô hét luyện võ, tiếng cổ vũ hò reo vang lên không ngớt, xen lẫn vào nhau thành một mảnh, vô cùng náo nhiệt. Thậm chí có cả những gánh hàng rong bán ngay bên ngoài sơn trang, thỉnh thoảng còn có thể thấy quan viên hoặc thân sĩ dáng vẻ sang trọng tới thăm, chủ khách đều vui vẻ. Tất cả cảnh tượng này giống hệt những danh môn đại phái mà nàng từng thấy khi hành tẩu giang hồ những năm qua.
Nhạc Hồng Linh xa xa nhìn tấm biển hiệu "Lạc Hà Sơn Trang" trên cổng, nếu không phải vì tấm biển này vẫn còn đó, nàng gần như không dám nhận đây là nơi mình lớn lên từ thuở nhỏ.
Trước đó nàng từng nghĩ, sẽ lặng lẽ lẻn vào ban đêm, tự mình gặp sư phụ hỏi rõ tình hình là được. Nhưng khi đã đến gần, nỗi lòng trào dâng, Nhạc Hồng Linh bỗng dưng không muốn lén lút nữa. Cả đời này nàng quang minh lỗi lạc, về quê nhà còn phải che che giấu giấu hay sao?
Nghĩ vậy, nàng liền sải bước tiến lên.
"Các hạ là?" Mấy thiếu niên thiếu nữ gác cổng nhìn hồng y tỷ tỷ đang từ xa đi tới, trong lòng chợt nảy ra một cái tên nhưng lại không dám nhận, bèn cẩn thận dò hỏi.
Nhạc Hồng Linh đi đến trước mặt họ, đứng lại rồi mỉm cười: "Trẻ con gặp mặt không quen biết, cười hỏi khách từ đâu tới. Hôm nay thì đã rõ rồi."
Ngược lại, những người qua đường gần đó không do dự như đám đệ tử Lạc Hà Sơn Trang, đã sớm kinh hô ở bên cạnh:
"Nhạc Hồng Linh!"
"Chắc chắn là Nhạc Hồng Linh! Bốn năm trước ta từng may mắn gặp nàng một lần ở Trung Nguyên."
"Người thật còn đẹp hơn trong truyền thuyết... Rốt cuộc là kẻ nào ác ý đồn rằng Nhạc Hồng Linh ngày nào cũng luộm thuộm lôi thôi vậy chứ."
Ở hoàng cung Kinh Sư xa xôi, Hạ Trì Trì hắt hơi một cái.
Cả đám thiếu niên nam nữ đang sững sờ như trời trồng, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
"Nhị sư tỷ về rồi!"
Sau một thoáng im lặng, không khí bỗng vỡ òa, đám thiếu nam thiếu nữ không còn giữ vị trí nữa, tất cả đều chạy vào trong trang viên: "Nhị sư tỷ về rồi!"
Nhạc Hồng Linh về quê!
Tin tức bùng nổ trong nháy mắt, truyền khắp Trường An. Triệu Trường Hà vẫn còn đang ở sòng bạc ba hoa chích chòe với Đới Thanh Ca, mà ngoài cửa đã có con bạc bàn tán chuyện Nhạc Hồng Linh về quê. Ai nấy đều phấn khích khó hiểu, thậm chí có người còn muốn chạy đến tận Hoa Sơn để được thấy mặt nàng.
Dù sao đây cũng là một thiên tài đỉnh cấp mới hăm hai tuổi đã leo lên Địa Bảng. Mấy năm qua, người nổi danh nhất trong thế hệ trẻ chính là Nhạc Hồng Linh và Triệu Trường Hà. Nhưng Triệu Trường Hà phất lên quá nhanh, trong lòng không ít người kỳ thực vẫn cảm thấy không chân thực, lại thêm việc hễ nhắc đến hắn là dính dáng tới thần ma, càng có mấy phần hư ảo; trong khi đó Nhạc Hồng Linh thành danh từ sớm, cảm giác chân thực hơn, gần gũi hơn nhiều. Huống chi nếu loại trừ các thần ma từ các phe phái khác mới xuất hiện gần đây, chỉ tính riêng thế lực Quan Lũng bản địa, thì sau khi Lý Công Tự tử vong, Viên Trừng rời đi, Nhạc Hồng Linh rất có thể chính là Quan Lũng đệ nhất nhân!
Đây là khái niệm gì chứ!
Danh tiếng Lạc Hà Sơn Trang vang xa cũng không phải không có lý do. Hiện giờ biết bao nhiêu đứa trẻ đến tuổi đều muốn gia nhập Lạc Hà Sơn Trang tập võ, mười phần thì cả mười đều là nhờ sức ảnh hưởng của Nhạc Hồng Linh. Mức độ vạn người mê đó không chỉ giới hạn ở trẻ con, mà toàn bộ giang hồ Quan Lũng, người bội phục ngưỡng mộ nàng nhiều như cá diếc sang sông. Lần này nàng trở về quê hương, mức độ oanh động có thể tưởng tượng được.
Nhưng sau cơn phấn khích ban đầu, mọi người rất nhanh đã nghĩ tới một vấn đề.
Quan hệ giữa Nhạc Hồng Linh và Triệu Trường Hà...
Nghe nói từ hồi ở Bắc Mang, Triệu Trường Hà đã cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bắt đầu theo đuổi Nhạc Hồng Linh... Điều khiến người ta tức tối là nghe nói vì năm ngoái cùng kề vai chiến đấu ở Tái Ngoại, hai người họ đã thành đôi thật rồi. Loạn Thế Thư lúc ấy còn bình luận là "Tà dương chiếu Trường Hà" hay gì đó, tướng phu thê đậm nét.
Hiện tại Triệu Trường Hà là Đại Hán Triệu Vương, ai cũng biết vị vương gia này không chỉ đơn thuần là một vị vương khác họ, nói vận mệnh Đại Hán gắn liền với hắn, thậm chí nói hắn chính là hoàng đế Đại Hán cũng không có vấn đề gì. Nếu Nhạc Hồng Linh là "Đại Hán hoàng phi", lần này hồi hương, mọi người phải dùng thái độ gì đây?
Mà nàng lần này trở về... là vì cái gì?
E rằng nàng sẽ là viên đá khổng lồ ném xuống mặt hồ Trường An lúc này, khuấy động lên ngàn cơn sóng.
Đương nhiên lời đồn chỉ là lời đồn. Từ rất sớm đã có người đi hỏi Thôi Nguyên Ung, người đã trải qua và hiểu rõ tình hình từ Bắc Mang đến Nhạn Môn, nhưng câu trả lời nhận được lại là thế này: "Mẹ kiếp, Nhạc Hồng Linh thì có liên quan quái gì đến muội phu của ta, đừng có mà đi rêu rao bậy bạ nữa, nhắc lại lần nữa, Triệu Trường Hà là muội phu của ta! Bắc Mang? Lúc ở Bắc Mang, Nhạc Hồng Linh đang đánh nhau với ta, liên quan gì đến Triệu Trường Hà!"
Lời tuyên bố vì muội muội mà cung đấu của Thôi Nguyên Ung truyền đến Quan Lũng, hình như cũng có mấy phần hiệu quả bác bỏ tin đồn. Dù sao thì người hâm mộ vốn không muốn thừa nhận nữ thần nhà mình bị kẻ khác chiếm mất, có lời chứng của Thôi Nguyên Ung thì còn gì chắc chắn hơn?
Nhưng trong mắt nhiều sĩ tộc Quan Lũng hơn, cái kiểu bác bỏ tin đồn này chẳng khác nào đang tung tin đồn nhảm. Thôi Nguyên Ung đương nhiên phải cắn chết rằng muội muội nhà mình mới là chính thất, ra sức phủi sạch quan hệ với Nhạc Hồng Linh, hỏi hắn thì có ích gì... Em rể ngươi không thể qua lại với nữ nhân khác à? Ngươi có bản lĩnh thì mang lời này đến trước mặt bệ hạ nhà ngươi cùng Đường Thủ Tọa mà lặp lại xem? Tốt nhất là lặp lại thêm lần nữa với Chu Tước Tôn Giả.
Khi Nhạc Hồng Linh sải bước vào chính sảnh của Lạc Hà Sơn Trang, bên trong sảnh đã có sư phụ Nhạc Phong Hoa ngồi sẵn, bên cạnh còn có một trung niên nhân lạ mặt, nhìn y phục gấm vóc của ông ta thì không phú cũng quý.
Cảnh tượng Nhạc Phong Hoa ra tận cửa đón nàng trong tưởng tượng đã không xảy ra. Nhạc Hồng Linh cũng không để tâm, nàng bước nhanh vào sảnh, dứt khoát hành một đại lễ: "Đồ nhi tham kiến sư phụ."
"Tốt, tốt, tốt!" Nhạc Phong Hoa vuốt râu cười lớn: "Thấy Hồng Linh anh tư như vậy, vi sư rất vui mừng."
Nhạc Hồng Linh ngẩng đầu nhìn sư phụ một cái, trong lòng thầm thấy kỳ quái.
Khen anh tư? Sao không bảo ta đứng dậy miễn lễ, cứ để ta quỳ thế này là để thị uy hay sao?
Nhạc Hồng Linh tình nguyện cho rằng sư phụ trong lòng kích động nên nhất thời quên mất. Tóm lại, sư phụ chưa bảo đứng lên, nàng cũng không thể tự dậy, vẫn quỳ một gối ở đó, bình tĩnh đáp: "Thấy sư phụ phong thái hơn xưa, đồ nhi cũng mừng khôn xiết. Không biết sư nương có ở đây không? Đồ nhi muốn đến thăm lão nhân gia."
Nhạc Phong Hoa sắc mặt trầm xuống, khẽ thở dài: "Sư nương của con đã qua đời vì bạo bệnh hai năm trước rồi."
Nhạc Hồng Linh mím chặt môi, không đáp lời.
Bạo bệnh? Sư nương tuy tu hành không đến đâu, chỉ có Huyền Quan tứ ngũ trọng, nhưng năm đó cũng nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi, là một võ giả đang độ tráng niên. Thể chất của một võ giả tráng niên không phải người thường có thể so sánh, nói là chết vì tranh đấu với người khác còn có thể tin, nhưng ở nơi như Trường An, trong lúc sư môn đã có tiền có thế, không thiếu thuốc thang y sĩ thế này, mà lại qua đời vì bạo bệnh?
Đúng lúc này, trung niên nhân ngồi ở ghế khách cười nói: "Nhạc huynh có phải quá phấn khích, quên bảo hiền chất nữ đứng lên nói chuyện rồi không."
Nhạc Phong Hoa như bừng tỉnh, cười nói: "Đúng thế, đúng thế, xem ta hồ đồ chưa. Hồng Linh mau đứng dậy."
Nhạc Hồng Linh đứng lên, thuận thế hỏi: "Vị này là?"
Nhạc Phong Hoa cũng đứng dậy, giới thiệu: "Vị này là Vi gia chi chủ, Trường Minh huynh, xếp thứ mười bảy Nhân Bảng."
"Khụ." Vi Trường Minh đứng dậy chắp tay: "Nhân Bảng mười bảy gì chứ, ở trước mặt Nhạc cô nương thật không dám nhắc tới. Nhạc cô nương mới là ngôi sao rực rỡ nhất của võ lâm Quan Lũng chúng ta."
Nhạc Hồng Linh đối với vị gia chủ của thế gia đối địch này thật sự không có chút hứng thú nào, nghe vậy chỉ lạnh nhạt chắp tay: "Hạnh ngộ."
Nhạc Phong Hoa cười nói: "Vi huynh đã không tính toán sự lỗ mãng năm đó của Hồng Linh, bỏ qua hiềm khích lúc trước, Hồng Linh nên cảm tạ sự rộng lượng của tiên sinh."
Nhạc Hồng Linh thản nhiên nói: "Sự rộng lượng của Vi tiên sinh, Hồng Linh ngược lại rất khâm phục. Không ngờ tiên sinh và gia sư giao tình lại tốt đến vậy, thường xuyên đến đây làm khách."
"Nhạc huynh có thể dạy dỗ được đệ tử như Nhạc cô nương, bản thân tất nhiên là người hiệp nghĩa, kết giao với huynh ấy như được tắm gió xuân. Hiện giờ thượng khách đầy nhà, cũng là do sức hút của chính Nhạc huynh." Vi Trường Minh cười ha hả nói: "Thật không dám giấu, hôm nay ta đến Lạc Hà Sơn Trang, vốn là để bàn chuyện cưới hỏi, không ngờ lại đúng lúc gặp Nhạc cô nương trở về, đúng là niềm vui ngoài ý muốn."
"Ồ? Bàn chuyện cưới hỏi?" Nhạc Hồng Linh hỏi: "Đại sư huynh sắp thành thân sao?"
Đại sư huynh tất nhiên là con trai ruột của Nhạc Phong Hoa, Nhạc Bạch Vũ. Đối với Lạc Hà Sơn Trang mà nói, hắn mới là người thừa kế.
Vi Trường Minh cười nói: "Không sai, chính là bàn chuyện hôn sự của Nhạc hiền chất."
"Chúc mừng, chúc mừng." Nhạc Hồng Linh nói lời chúc mừng, nhưng trong nụ cười lại có mấy phần giễu cợt: "Là tiểu thư nhà Vi tiên sinh sao?"
Vi Trường Minh lắc đầu: "Không phải, ta đến đây bàn chuyện cưới hỏi, đương nhiên là để làm mai."
"Vậy đối phương là ai?"
Vi Trường Minh lại tạm thời không đáp, ngược lại hỏi: "Có thể hỏi Nhạc cô nương một chút, lần này cô nương trở về là đến thăm rồi đi, hay có ý định ở lại lâu dài?"
Nhạc Hồng Linh bật cười: "Vốn là chưa nghĩ ra. Nhưng đã gặp lúc đại sư huynh bàn chuyện cưới hỏi, về tình về lý, xem ra phải đợi uống một chén rượu mừng rồi mới đi được."
Vi Trường Minh gật đầu, lại hỏi: "Vậy có thể hỏi cô nương thêm một câu... Cô nương và Triệu Trường Hà, rốt cuộc là quan hệ thế nào?"
Nhạc Hồng Linh như tùy ý trả lời: "Vốn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng lời đồn giang hồ đã làm hỏng danh dự của ta, nên bây giờ quan hệ đã khác rồi. Lần sau nếu gặp lại, nhất định sẽ làm hắn ngạt thở mà chết."
Nhạc Phong Hoa và Vi Trường Minh đều không nghe ra được thâm ý trong lời này, không hiểu quan hệ đã biến thành dạng gì, tại sao lại chết vì ngạt thở, chỉ cho là nàng thuận miệng nói vậy. Hai người liếc nhau, dường như cũng có chút không dám tin, Nhạc Phong Hoa liền tiếp tục thăm dò: "Nếu đã như thế, vậy lần này Hồng Linh trở về, có phải là để trợ giúp bản trang, chống lại Ngụy triều không?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)