(Đạp Tuyết Ô Chuy: Ngựa đen đạp trên tuyết)
Triệu Trường Hà bị tiểu cô nương lừa gạt như thế, trong lòng đầy bi phẫn và không hiểu chuyện gì xảy ra. Hiện tại hắn chỉ muốn đến từ đường Thôi gia triệu tập mọi người và tuyên bố: "Là ta ngu ngốc." Thật không ngờ Ương Ương lại ngây thơ như vậy! May mà hắn không tiếp tục truy vấn, bởi vì khuôn mặt nàng đã đỏ bừng lên, nếu còn trêu chọc thêm chắc không chịu nổi, nàng nép vào ngực hắn, ngại ngùng rụt rè, tiếp theo cũng chẳng thể làm gì nữa.
Chung quy vẫn chỉ là một tiểu cô nương, tuy đã thức tỉnh kỹ năng nhưng chưa biết cách dùng. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở có phần hỗn loạn, ánh mắt nhìn nhau đều lẩn tránh.
Ngươi muốn tặng ta... cái gì vậy? Trong lòng người nam phải thừa nhận, thật sự có suy nghĩ như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, hắn rất muốn cắn một cái, hôn một cái, nhất là biết rõ nàng sẽ không chống lại. Nhưng... Triệu Trường Hà cắn răng, tự nhủ trốn khỏi cái rắm này!
Cuối cùng, hắn không còn né tránh ánh mắt Ương Ương, hơi khom lưng, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương và nói:"Ương Ương."
"A..." Thôi Nguyên Ương vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, tim đập nhanh như muốn bật ra khỏi lồng ngực... Triệu đại ca có phải lần đầu tiên thân mật với mình như vậy đâu? Dù vẫn luôn như thế với muội muội, khó tránh khiến nàng cảm thấy rằng Triệu đại ca không hề có ý tứ gì với mình, chỉ là cưỡi hổ khó xuống, ba năm sau khi có danh vọng chắc sẽ khác. Nhưng hôm nay...
Dù hành động này cũng giống với cách hắn đối xử với muội muội, lại còn do khoảng cách chiều cao chênh lệch, hắn khom lưng nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng làm cho tình cảnh thêm phần hài hước. Nhưng muội muội như vậy, không phải muội muội ruột, là tình muội muội, bình thường sẽ không đối xử như thế...
Triệu Trường Hà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giọng nhẹ nhàng nói:"Ương Ương, ta biết trong lòng ngươi đang lo lắng điều gì. Nhưng Triệu đại ca rất thích ngươi."
Thôi Nguyên Ương xấu hổ tới mức sắp không chịu nổi, mắt nàng ánh lên tia sáng lấp lánh.
"Nhưng Ương Ương còn quá nhỏ." Triệu Trường Hà tiếp tục xoa mặt nàng, như đang nhào bột:"Chúng ta ước hẹn ba năm, vậy thì ba năm. Nhân bảng thôi mà, có gì đặc biệt? Chờ ta bước lên nhân bảng, nở mày nở mặt đến Thôi gia, đường đường chính chính gặp Ương Ương được không?"
Thôi Nguyên Ương trong lòng rõ ràng nghe được rất phấn khích, nhưng miệng lại lẩm bẩm:"Lừa đảo, rõ ràng nói thích Ương Ương như vậy, không cần lớn lên."
Triệu Trường Hà cười nói:"Đầu óc đừng lớn lên, những chỗ khác lớn là được rồi."
"A. Ngươi không phải người tốt!" Tiểu bạch thỏ oán hận dậm chân một cái, tránh ra khỏi tay hắn, ôm mặt quay người chạy khỏi thư phòng:"Điển tịch Kỷ Nguyên trước trên giá sách, ngươi tự tìm đọc đi."
Triệu Trường Hà thở dài, đứng thẳng lưng. Kỳ thật mọi chuyện đơn giản vậy, tại sao phải xoắn xuýt đến thế? Nhìn bóng lưng tiểu cô nương bối rối chạy mất, tự nhủ mình đang âm thầm cười. Chẳng lẽ như vậy không hay sao?
Tâm tình thoải mái, hắn tự rót cho mình một chén trà, thản nhiên tìm sách trên giá sách nhà Thôi Văn Cảnh. Thôi Văn Cảnh nói chỉ là đại lược tình hình, nhiều chi tiết lịch sử không nhân lúc này xem thì khi nào mới xem được? Đây chính là tàng thư của gia chủ Thôi gia, một gia tộc đỉnh cấp suốt bao năm qua thăm dò nghiên cứu, giờ phút này được trao cho mình ý nghĩa còn trọng đại hơn cả đạt được Long Tước Đại Hạ.
Uống trà, đọc sách, trêu chọc tiểu cô nương đỏ mặt, cuộc sống còn gì vui hơn thế này?
...........
"Sáng sớm hôm sau, Triệu đại ca, Triệu đại ca!"
Triệu Trường Hà từ khách sạn bật dậy, theo lệ thường đuổi hết thị nữ cố gắng hầu hạ mình rửa mặt ra ngoài, bắt đầu luyện đao.
Luyện chưa được nửa canh giờ, Thôi Nguyên Ương ngày hôm qua còn hoảng hốt chạy trốn, hôm nay đã hưng phấn tìm đến:"Lại luyện đao à?"
"Đúng vậy. À, phụ thân ngươi nói sai người làm chút cải tiến cho Long Tước Đại Hạ, đã qua một đêm không biết xong chưa?" Triệu Trường Hà trả lời tùy ý, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương, thiếu chút nữa bị vặn cổ:"Sao ngươi lại hóa thành thỏ rồi?"
Bởi vì tiểu cô nương đã thay váy lụa dài màu xanh nhạt thành trang phục tai thỏ nhung, khí chất tiểu thư khuê các vốn có cũng không thấy đâu, lại trở về hình ảnh tiểu ngốc nghếch đáng yêu. Ngày hôm qua còn ăn mặc thục nữ, giờ thì nhảy nhót chạy tới cười hì hì.
"Triệu đại ca rõ ràng thích Ương Ương như vậy, mỗi lần thấy ta như thế, ánh mắt đều cong cong."
"Khụ khụ." Triệu Trường Hà ho khan, nói:"Đều thích, đều thích. Nhưng mùa xuân sắp qua, vẫn mặc như vậy không sợ nóng chết ngươi sao?"
"Thanh Minh còn chưa qua, bây giờ vẫn rét tháng ba đấy! Thôi Nguyên Ương ríu rít kéo tay hắn ra ngoài:"Đi một chút, tới trường đua ngựa kia, nghe người ta nói mới có mấy con khoái mã, ta còn chưa xem qua, dẫn Triệu đại ca cùng đi xem một chút."
Triệu Trường Hà thu đao, bị tiểu bạch thỏ kéo đi, ngay cả hắn cũng không tự giác bắt chước nhảy nhót theo, sức hấp dẫn của nàng thật khủng khiếp...
Trường đua ngựa ở rất xa, muốn ra khỏi thành cũng lâu, có thể nhìn thấy một con sông lớn, thuyền phiêu đãng trên sông. Bờ sông là đồng cỏ mênh mông, vài người đang thúc ngựa phi nước đại, xa xa gió thổi cỏ lay động, nhiều ngựa đang rong chơi gặm cỏ.
"Đây là trại ngựa của ta!" Thôi Nguyên Ương kéo hắn lên sân cỏ:"Hôm nay vắng vẻ một chút, vì chuyện tối qua. Bằng không giờ này đều ồn ào người tụ tập đua ngựa, rất náo nhiệt!"
Triệu Trường Hà hít sâu, bỗng nhớ tới một câu nàng nói:"Nhà ta có sông."
Đây không chỉ là có một con sông bên cạnh nhà, mà là thật sự nhà nàng có một con sông. Cũng dễ hiểu vì sao Thôi Nguyên Ương cưỡi ngựa rất giỏi, cuộc sống hàng ngày của nàng dường như chỉ có hai việc: chọi gà đua ngựa, điều đó sao nàng cưỡi ngựa không giỏi được...
"Vương bá, Vương bá!" Thôi Nguyên Ương kéo một lão giả bên sân cỏ:"Hắc Mẫu Đơn của ta thế nào rồi? Ta rất nhớ nó."
Vương bá cười nói:"Cách đây mấy ngày đã mua được mấy con ngựa Tây Vực rất tốt, bọn chúng đang cân nhắc phối giống cho Hắc Mẫu Đơn."
Thôi Nguyên Ương mở to mắt:"Phối giống sao? Hắc Mẫu Đơn của ta còn nhỏ mà!"
Vương bá liếc mắt nhìn Triệu Trường Hà, không nói gì thêm. Tiểu thư ngươi có biết cha ngươi cũng nghĩ vậy hay không?
Hai tiểu nam nữ nhìn nhau hiểu ánh mắt của lão giả, trên mặt hoảng sợ, Thôi Nguyên Ương dậm chân nói:"Dẫn ta đi xem thử con ngựa nào dám đòi phối với Hắc Mẫu Đơn nhà ta, ta nghe vậy sao cũng không chịu nổi!"
"Vâng, phụ thân ngươi cũng nghĩ vậy." Lão giả không dám nói nhiều, dẫn hai người đi xem ngựa.
Triệu Trường Hà tưởng rằng tiểu bạch thỏ như Thôi Nguyên Ương sẽ thích bạch mã, không ngờ nàng lại gọi con ngựa trắng là Hắc Mẫu Đơn. Khi đến nơi, nhìn thấy con bạch mã toàn thân tuyết trắng như kỳ lân, nó hí vang chào đón nàng, nàng cũng rất vui ôm chầm cổ ngựa:"Hắc Mẫu Đơn của ta, ta rất nhớ ngươi!"
Triệu Trường Hà ngơ ngác: "?"
Ngươi gọi con bạch mã trắng toát là Hắc Mẫu Đơn, sao không gọi là Trân Châu Đen? Thật biết cách chơi đó!
Thôi Nguyên Ương quay lại cười hì hì nói:"Triệu đại ca sao lại co giật?!""Tại sao ngươi không đặt tên cho nó là Bạch Mã?""Chính vì muốn nhìn thấy người khác biểu cảm thế này đó, ha ha ha..."
Triệu Trường Hà thở dài:"Đồ ngốc..."
Đang định nói gì đó, phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa lộn xộn, có người hô hoán:"Tiểu thư cẩn thận, con ngựa này còn dã tính chưa hết, chúng tôi đang thuần hóa, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện!"
Thôi Nguyên Ương tò mò quay đầu, ánh mắt liền sáng lên. Một con tuấn mã toàn thân đen bóng với bốn vó trắng như tuyết, như đang đạp trên tuyết lao nhanh về phía hai người. Phía sau đuổi theo nó là mấy người cưỡi ngựa hô hào, cố bắt con ngựa kia.
Thôi Nguyên Ương kéo Triệu Trường Hà:"A a, Triệu đại ca thích không?"
Triệu Trường Hà nói:"Chỉ nhìn bên ngoài vậy, đây có phải là Đạp Tuyết Ô Chuy không?"
"Đạp Tuyết Ô Chuy, tên hay đấy." Vương bá cười nói:"Con ngựa này chưa có tên."
"Vậy từ nay gọi là Đạp Tuyết Ô Chuy đi!" Thôi Nguyên Ương kéo Triệu Trường Hà:"Ta mang ngươi đi thuần mã!"
"A a a! Thuần mã gì chứ, ta còn không biết cưỡi ngựa mà!"
"Rất đơn giản!" Thôi Nguyên Ương nhảy phốc lên lưng tuấn mã, động tác vô cùng lưu loát, vững chãi. Những người cưỡi ngựa phía sau đều khen ngợi:"Đẹp quá! Thân thủ tiểu thư tiến bộ vùn vụt!"
Trong lúc trò chuyện, con ngựa ấy đã vụt qua bên Triệu Trường Hà, Thôi Nguyên Ương ghé sát người, tay giữ chặt hắn, Triệu Trường Hà thuận theo xoay người, ngồi sau lưng nàng. Tuấn mã mất cương lao đi nhanh như bay.
Những người cưỡi ngựa phía sau nhìn nhau, chậm dần tốc độ, không dám tiến lên. Nam nhân ôm eo tiểu thư cưỡi ngựa như vậy trước mặt mọi người... Tiểu thư đỏ mặt, đặc biệt vui sướng. Thời thế hiểu biết vẫn là đừng đến gần, tiểu thư thuần mã bay bướm mà không thành vấn đề...
"Cái này thuần hóa thế nào?" Triệu Trường Hà ôm eo tiểu cô nương, thật sự không muốn ôm nàng trước bao người, nhưng lần này ngựa không như lần trước, qua lại lộn tung, nếu không tu luyện đến cảnh giới hiện tại, chân đã bị ngựa đá bay từ lâu rồi.
Thôi Nguyên Ương vốn phụ trách thuần mã, giờ lại mềm nhũn trong ngực hắn, gần như bất lực:"Triệu, Triệu đại ca, ngươi ôm ta đi, ta không còn sức..."
Triệu Trường Hà: "?"
Hí hí hí! Chân trước con tuấn mã nâng lên, ngửa ra sau, ý đồ hất hai người xuống.
Triệu Trường Hà tức giận, nắm tay tấn công thẳng vào đầu ngựa:"Người ta chở muội tử đi dạo, ta cũng chở muội tử, sao ngươi không nể mặt? Nhảy lên cái rắm, ngoan ngoãn chút!"
Thôi Nguyên Ương: "..."
Đầu con ngựa bị quyền nện đến choáng, nó nhảy khắp nơi. Triệu Trường Hà kẹp chặt bụng ngựa, ôm cả người nàng vào trong ngực, hai tay nắm chặt cổ ngựa. Không phải nam tử thường thường có thể so sánh với hắn được rồi...
Con ngựa dù có mạnh thế nào cũng không thể chống lại khí lực hắn.
"Còn nhảy!" Triệu Trường Hà lại một quyền:"Nhảy nữa ta đánh tiếp!"
Con ngựa nước mắt sắp rơi, nhảy thêm một hồi nữa thì chịu thua, chậm rãi chạy thong thả bên bờ sông.
Có vẻ đã thuần được? Triệu Trường Hà thở hổn hển nhìn tiểu cô nương trong ngực:"Này, có phải vậy là được chưa?"
Thôi Nguyên Ương ngẩng đầu nhìn hắn, mắt lóe sáng:"Triệu đại ca nói mình không biết cưỡi ngựa, thế ra trời sinh đã biết thuần mã... Nhìn ngươi thuần hóa rất thành thục đó."
Triệu Trường Hà: "..."
Ngươi nói về con ngựa hay nói về ngươi là ngựa?
Ừm, Đạp Tuyết Ô Chuy là ngựa, hay ngươi mới là ngựa của ta? (Ý nói khi cưỡi ngựa cũng như đang đè lên Nguyên Ương, đùa nàng là con ngựa bị ta kìm hãm vậy đó.)
Thôi Nguyên Ương nhìn quanh, tuấn mã chạy một hồi người đi hết, bên bờ sông gió mát phả qua, tiếng sóng rì rào. Xa xa có bóng cánh buồm lờ mờ.
Khi đó sát khí vượt sông, hóa thành gió xuân ấm áp như bây giờ. Tình thế nguy hiểm thúc giục ngựa chạy trốn ngày trước, giờ đây đã thành những bước rong chơi phấp phới.
Thôi Nguyên Ương ngồi trên ngựa, mắt dần mê ly, nhẹ giọng nói trong lòng anh:"Triệu đại ca, đại ca sắp phải đi rồi... Vậy đại ca có thể... hôn ta một cái không?"
Triệu Trường Hà không khách khí, không quá phận. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đỏ bừng của tiểu bạch thỏ, giọng thấp nói:"Vốn nên đóng dấu trước... chờ ta."
Đề xuất Tiên Hiệp: Cao Võ Kỷ Nguyên