Sáng sớm hôm sau, Triệu Trường Hà nhìn bánh ngô nướng do tạp dịch mang tới, u oán chửi thầm: “Điểm tâm chỉ có thế này thôi à? Còn chẳng bằng đồ ăn ở khách điếm ven đường.”
Lạc Thất định nói gì đó rồi lại thôi. Tên này tối qua sau khi chém gió xong lại đứng trung bình tấn gần nửa canh giờ, đến khi mệt lả mới chịu đi ngủ. Vừa gục xuống bàn đã ngáy vang trời, hại hắn cả đêm mất ngủ. Nhưng cái sự nhiệt huyết cố gắng của hắn lại rất đáng khen. Lạc Thất cũng chẳng biết nên cười hắn không biết tự lượng sức mình hay nên cổ vũ hắn nữa, chỉ lẳng lặng gặm bánh ngô, nói: “Đã vào đông rồi, có cái ăn là tốt lắm. Đêm qua hai chúng ta còn có đùi gà, ngươi có biết bao nhiêu kẻ thèm rỏ dãi không?”
Triệu Trường Hà chợt tỉnh ngộ. Bất luận thế giới này trọng văn hay trọng võ thì cũng thế cả, chung quy vẫn là khuôn mẫu của thế giới cổ đại. Với năng suất thời cổ đại, đến địa chủ còn chưa chắc bữa nào cũng có thịt mà ăn, huống hồ đây còn là “loạn thế”, vô số người ăn không đủ no. Có được bữa sáng chắc bụng thế này đã là đãi ngộ không tồi… Nghĩ đến đây, hắn lại có chút lo lắng. Huyết Sát Công này đòi hỏi dinh dưỡng không hề ít, chỉ dựa vào bánh ngô nướng thì không đủ, không biết hoàn thành nhiệm vụ có được thưởng thêm không. Chẳng lẽ phải đi cướp bóc?
Bất tiện không chỉ có mỗi cái bánh ngô nướng, mà còn đủ thứ khác nữa. Ví như phía sau sơn trại có một thác nước đổ xuống tạo thành hồ, sau đó chia thành nhiều dòng suối chảy xuống núi, phong cảnh thực ra rất đẹp. Thường ngày, tạp dịch cũng đến đây lấy nước sinh hoạt… nhưng họ gánh nước về là để uống, chứ không phải cho ngươi tắm giặt. Tiết trời này sao có thể nhảy vào hồ mà tắm? Thế này thì sống sao nổi…
Lạc Thất gãi gãi người, cũng phàn nàn: “Lão tử chưa bao giờ phải nhịn tắm nhiều ngày như vậy… Cái nơi chó má này. Điều kiện của Lạc gia ta, bao kẻ cầu còn không được, thế mà ngươi hay rồi, lại tự biến mình thành một tên tội phạm bị truy nã.”
Triệu Trường Hà “hừ” một tiếng: “Lại muốn gây sự à…”
Lạc Thất quay đầu đi không thèm để ý, hắn biết mình đang cố tình gây sự, chuyện này trách Triệu Trường Hà cũng vô lý. Thực ra bản thân Triệu Trường Hà cũng vậy, đã quen với cuộc sống hiện đại, giờ lại rơi vào cái tình cảnh khốn khổ này, nên hắn vô cùng thấu hiểu lý do Lạc Thất ca thán. Nếu bây giờ mụ thầy bói kia lại xuất hiện, Triệu Trường Hà đoán chừng mình có lẽ đã cho mụ một bạt tai rồi.
Không biết các sơn đại vương khác hưởng thụ cuộc sống nơi sơn trại này thế nào… Nhưng hắn biết, dù sảng khoái đến đâu, cũng chỉ có sơn đại vương được hưởng, tiểu tốt thì đừng hòng.
“Không cãi với ngươi nữa, ta đi luyện công.” Triệu Trường Hà không nói nhiều, vừa gặm bánh ngô vừa đi thẳng đến diễn võ trường trong trại.
Là một kẻ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với võ học, chỉ đọc “bí tịch” thì không thể học nổi thứ này, phải có người giải đáp thắc mắc, nếu không ngay cả thuật ngữ cũng có nhiều chỗ không hiểu nổi. Con đường của Lạc Thất và Huyết Thần Giáo hoàn toàn khác nhau, hỏi hắn cũng vô ích. Phương Bất Bình đường đường là phân đà chủ, nào có thời gian dạy dỗ ở đây, đã có giáo tập phụ trách truyền thụ, cứ đến đó học là được.
Hôm nay trời không có tuyết. Lúc tới diễn võ trường, đã có không ít người đang luyện võ, Triệu Trường Hà phát hiện họ cũng đang luyện đao.
Giọng của giáo tập truyền thụ võ công vang vọng khắp sân: “Đao tuy dễ dùng, nhưng không phải để chém loạn xạ! Nhìn cái động tác xoay người chém đơn giản này xem, lão tử đã nói bao nhiêu lần rồi? Vung đao không được quá rộng, nếu không sẽ sơ hở trăm bề, không kịp phòng thủ. Trương Toàn! Ngươi xem cái tướng xoay eo của ngươi kìa, ngươi tưởng đang múa may quay cuồng chắc?”
Triệu Trường Hà nhìn kỹ về phía Trương Toàn mà giáo tập đang chỉ. Trương Toàn xoay người chém ra một đao cực nhanh, nhưng quả thực nếu có người đánh lén từ sau lưng thì hắn đã bị chém thành hai mảnh rồi, nên bị giáo tập mắng cho không ngóc đầu lên được.
Giáo tập truyền thụ giật lấy đao của Trương Toàn: “Lão tử làm mẫu lại một lần, nhìn cho kỹ đây!”
Chỉ thấy hai chân lão hơi chùng xuống, bộ pháp khẽ lệch, phối hợp với xoay eo. Triệu Trường Hà chỉ thấy một vệt đao lóe lên, rồi vững vàng dừng lại ở một góc chín mươi độ sau lưng giáo tập. Một đao này rõ ràng nhanh hơn của Trương Toàn lúc nãy, nhưng lại dừng lại cực kỳ vững vàng, không hề chệch đi nửa phần, phảng phất như có một bức tường vô hình đã chặn đứng nhát đao đó.
Giáo tập lớn tiếng nói: “Không dùng hết toàn lực thì mới có thể tùy cơ ứng biến. Giống như nhát đao này, dù có trúng đích hay không, ngươi chưa dốc toàn lực thì vẫn có thể biến chiêu!”
Thì ra là thế, thì ra là thế. Trong mộng lúc đó, mình chính vì khuyết điểm này nên mới bị miểu sát? Võ học dù đơn giản đến đâu cũng có môn đạo của nó, nếu lúc trước mình từng luyện qua chiêu này, dù chỉ là cơ bản, nói không chừng kết cục đã khác… Ý nghĩa ban đầu của việc “nhập mộng” chính là để học những thứ này sao? Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng có thể bắt đầu… Dù rất có thể đã sớm thoát khỏi sự sắp đặt ban đầu của mụ thầy bói, nhưng biết đâu đây lại là chuyện tốt…
Lại nghe Trương Toàn nói: “Nhưng mà giáo tập, con cũng đâu có định dùng nhiều sức như vậy, nhưng chiêu này yêu cầu phải xuất đao thật nhanh, mà đã nhanh thì khó thu lại được ạ…”
“Cái đó cần phải luyện! Chỉ một chiêu xoay người chém này thôi, dùng bao nhiêu lực, mạnh yếu ra sao, dừng ở vị trí nào, mỗi ngày luyện một ngàn lần, tự khắc ngươi sẽ biết!” Tôn giáo tập vẫn nói rất to: “Ngoài ra, lúc nãy ta phối hợp eo và chân để phát lực, các ngươi có nhìn rõ không? Bảo các ngươi tập trung bình tấn cho tốt, các ngươi lại lười biếng!”
“A?” Trương Toàn gãi đầu: “Chưa thấy rõ ạ, giáo tập có thể làm lại lần nữa không…”
“Hử?” Tôn giáo tập trừng mắt.
Trương Toàn cười làm lành. Các giáo chúng khác cũng nhao nhao lên: “Mọi người đều không thấy rõ, giáo tập biểu diễn lại đi ạ…”
Tôn giáo tập lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Bởi vì đây không phải lần đầu lão phải dạy đi dạy lại thế này, đứa nào đứa nấy vụng về như trâu, hôm qua vừa học hôm nay đã quên sạch, vậy mà còn mặt dày nói không thấy rõ. Lão đảo mắt nhìn quanh, muốn xem có ai hiểu được không, lại bắt gặp Triệu Trường Hà đang đứng xa xa với vẻ mặt đăm chiêu.
“Kia, Triệu Trường Hà phải không?” Tôn giáo tập gọi: “Ngươi có biểu cảm gì thế? Nhìn hiểu rồi à?”
“A…” Triệu Trường Hà hoàn hồn, do dự bước lên: “Cho ta mượn đao thử một chút được không?”
Tôn giáo tập ném thẳng thanh đao qua, tiện thể bồi thêm một câu: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực! Nói to lên! Nói năng lí nhí như thế thì làm lục lâm thảo khấu cái đếch gì? Ngươi đi thi tú tài à?”
Triệu Trường Hà giật giật gò má: “Ta vào Ma giáo đâu phải vì ta là kẻ tà ác…”
“Mẹ kiếp, còn ra vẻ ta đây à! Ngươi còn chưa chính thức nhập giáo, bây giờ chỉ là… Haizz, thôi bỏ đi.” Tôn giáo tập định nói gì đó rồi lại thôi, khoát tay: “Tóm lại lần sau nói to lên, chưa ăn cơm chắc?”
Triệu Trường Hà lớn tiếng nói: “Đưa đao cho lão tử thử xem!”
Tôn giáo tập rất hài lòng, ném đao qua.
Triệu Trường Hà: “…”
Cái gì thế này.
Thanh đao này vào tay cảm giác nhẹ hều, chỉ chừng hai ba cân… Đây là loại đơn đao thông thường, giống loại hắn dùng để đâm chết Lạc Chấn Vũ, chứ không phải loại trường đao nặng mấy chục cân trong mộng. Thực tế làm gì có loại trường đao đó. Khi vung trường đao, hắn phải dồn hết toàn lực mới vung ra sau được, căn bản không thể khống chế điểm dừng, nhưng loại đơn đao này thì có vẻ được.
Triệu Trường Hà hồi tưởng lại động tác của Tôn giáo tập, khom người xuống tấn, xoay người. “Vụt” một tiếng, đơn đao nhanh chóng chém ra sau lưng, nhắm đúng vị trí mà Tôn giáo tập đã dừng lại, động tác trông y hệt.
Tôn giáo tập lộ vẻ kinh ngạc: “Ngộ tính không tồi! Ngộ tính thế này, căn cốt thân thể cũng tốt, sao bây giờ mới bắt đầu học võ, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Triệu Trường Hà trả thanh đao lại, ôm quyền nói: “Xin giáo tập chỉ điểm.”
“Tay không đủ vững, tư thế cũng chưa chuẩn, vẫn cần phải luyện thêm… Chỗ này…” Tôn giáo tập kéo tay Triệu Trường Hà, chỉnh lại đúng vị trí: “Nhớ kỹ cảm giác của tư thế này, chăm chỉ luyện tập vào. Cứ vung đao như vậy mỗi ngày, luyện càng nhiều càng tốt, sau này vung đao mới càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vững. Đây cũng chính là cái gốc của mọi loại võ học trong thiên hạ!”
Triệu Trường Hà thở ra một hơi, thành tâm nói: “Đa tạ giáo tập.”
Tôn giáo tập nhìn hắn một hồi, rồi bỗng quay đầu quát đám người trên diễn võ trường: “Tất cả còn ngẩn ra đó làm gì, tự mình luyện đi! Nhìn Triệu Trường Hà kìa! Người ta mới học lần đầu đấy, các ngươi còn mặt mũi không? Ai mà còn chém vớ vẩn, hôm nay khỏi ăn cơm!”
Một đám người phóng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng.
“Nhìn Triệu Trường Hà kìa”, mới ngày đầu tiên nhập môn đã đắc tội với hết đồng môn rồi?
Đề xuất Giới Thiệu: Lục Địa Linh Võ