Logo
Trang chủ

Chương 117: Tuổi thơ bóng mờ

Đọc to

"Cùng ngươi ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cái tật xấu mạnh miệng này phải sửa, phải sửa!" Tần Vãn Như vốn dĩ vì tiền đồ Sở gia chưa biết mà có chút bực bội, giờ nghe những lời Tổ An nói càng thêm đổ thêm dầu vào lửa, nếu không phải nhiều người ở đây, nàng sợ rằng sớm đã triệt để bộc phát, "Hiện tại không rảnh nghe ngươi nói nhảm, trở về sẽ từ từ tính sổ với ngươi!"

Đến từ Tần Vãn Như phẫn nộ giá trị +999!

Nói xong kéo Sở Hoàn Chiêu rời đi, Sở Trung Thiên cũng lộ vẻ không vui, có điều hắn cũng không nói gì thêm, cũng theo sau rời đi dặn dò nữ nhi.

Tổ An một mặt phiền muộn, thầm nghĩ cái thói đời này làm sao, ta nói dối từng cái tin ngoan ngoãn, nói thật ra ngược lại không ai tin?

Nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!

Còn có nhạc phụ đại nhân, người không góp sức a, Tần Vãn Như cả ngày hỏa khí lớn như vậy, người buổi tối vẫn nên gắng sức thêm chút nữa thường xuyên giúp nàng xả bớt hỏa a, bằng không mỗi lần đều là ta gặp nạn.

Lúc này, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Sở Sơ Nhan ghé vào tai hắn vang lên: "Ta biết ngươi không cam tâm với hiện tại, muốn làm ra một phen sự tình chứng minh bản thân, muốn cho phụ thân mẫu thân nhìn ngươi bằng con mắt khác, nhưng thật không cần phải như vậy, rất nhiều chuyện nên liệu sức mà làm, ngươi như vậy ngược lại sẽ phản tác dụng."

Nàng nói tuy uyển chuyển, nhưng ý tứ bên trong cũng tương đối minh bạch, hiển nhiên cũng cảm thấy hắn đang mạnh miệng.

"À." Tổ An lười giải thích, dù sao giải thích cũng không ai tin.

"Vừa rồi sao ngươi biết người kia tên là Ngô Địch?" Sở Sơ Nhan nhịn không được hỏi.

"Đoán." Tổ An nhún vai.

"Đoán?" Đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan nhíu lại, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.

"Đúng vậy, ta cảm thấy tên Địch Vô kia có chút kỳ quái, lại nghĩ đến Ngô gia đứng sau lưng Viên gia, trong lòng khẽ động liền nghĩ người kia có thể gọi Ngô Địch, thử hô một tiếng, ai ngờ thật đoán trúng." Tổ An không thể đem chuyện phẫn nộ giá trị của bàn phím nói cho nàng biết được, chỉ có thể tìm lý do lừa gạt.

Ai ngờ Sở Sơ Nhan gật gật đầu: "Thì ra là thế, không ngờ ngươi đánh bậy đánh bạ lại giúp được việc lớn."

Tổ An lúc này đã vô lực phản bác, mỗi lần mình nói thật các ngươi cả đám đều không tin, tùy tiện bịa ra cái cớ ngược lại dễ dàng tin.

"Khụ khụ ~" Bỗng nhiên Sở Sơ Nhan ho khan, lấy ra một chiếc khăn tay che nơi khóe miệng.

Tổ An mắt sắc, chú ý tới trên khăn tay nàng có một mảng ân hồng, không khỏi kinh hãi: "Ngươi bị thương?"

Sở Sơ Nhan đưa tay ngăn hắn nói tiếp: "Không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, đừng làm ầm ĩ."

Nhìn sắc mặt nàng so với ngày thường còn trắng xám hơn ba phần, Tổ An rõ ràng đây không phải là chút vết thương nhỏ đơn giản như vậy, nhịn không được giận dữ nói: "Viên gia Ngô gia này lại dám khi dễ lão bà ta, lát nữa ta sẽ cho bọn chúng đẹp mặt!"

Sở Sơ Nhan: ". . ."

Nàng cũng không biết nên nói gì, dứt khoát dời sự chú ý lên đài, xem tình hình tỷ thí của muội muội.

Đối thủ của Sở Hoàn Chiêu là Viên Văn Cực, đường đệ của Viên Văn Đống, tu vi tuy không bằng ca ca, nhưng cũng có thực lực trong phạm vi tam phẩm, trên lý thuyết mà nói hy vọng thắng lợi của Sở Hoàn Chiêu không lớn, bất quá Sở Hoàn Chiêu có roi Kêu Rên, lại thêm vừa rồi phụ thân tự mình chỉ điểm, chưa hẳn không có cơ hội.

So với Sở gia khẩn trương, lúc này Viên Văn Đống đối diện lại tỏ vẻ nhẹ nhõm, vốn cho rằng tám trận trước phe mình có thể chiếm ưu thế, cho nên trận này dự định thua, rốt cuộc vì để trận cuối cùng đúng hẹn diễn ra, không thể để trước đó đã phân ra thắng bại.

Ai ngờ Ngô Địch xảy ra ngoài ý muốn, vậy mà bại bởi Sở Sơ Nhan, hừ, đường đường lục phẩm vậy mà bại bởi một kẻ ngũ phẩm, quả thực là phế vật, còn có mặt mũi gọi là Ngô Địch.

Ngô Địch đã thua, hiện tại Viên gia 3-4 rớt lại phía sau, vậy trận này nhất định phải thắng, như vậy mới có thể bất phân thắng bại tiến vào trận cuối cùng.

Liếc nhìn Tổ An đối diện, trong lòng hắn thầm cười lạnh, cái tên này giấu tài lâu như vậy, nhất định là nghĩ hôm nay gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, đáng tiếc, ngươi đụng phải ta, lát nữa sẽ cho tất cả mọi người thấy, phế vật vĩnh viễn là phế vật, ngươi cuối cùng sẽ hối hận vì sao hết lần này đến lần khác chọc giận ta.

Lúc này, mọi người trong giáo trường nhìn hai người trên lôi đài, nhịn không được xôn xao bàn tán:

"Không ngờ Nhị tiểu thư Sở gia cũng xinh đẹp như vậy."

"Đương nhiên rồi, tỷ tỷ đều xinh đẹp như thế, muội muội sao có thể không xinh đẹp?"

"Nghe nói Nhị tiểu thư Sở gia xếp thứ chín trong Thập Đại Mỹ Nhân của học viện đấy!"

"Theo ta thấy vẫn là do tuổi còn quá nhỏ, qua vài năm nữa trưởng thành chắc chắn càng xinh đẹp."

"Ta lại cảm thấy tuổi này rất tốt, nếu nhỏ thêm chút nữa thì càng tốt."

"Ngươi cái tên biến thái chết tiệt, tránh xa chúng ta ra."

. . .

Nghe những tiếng bàn tán thoang thoảng xung quanh, Viên Văn Cực trên đài thầm cười lạnh, chỉ có hắn rõ nhất, dưới vẻ ngoài xinh đẹp của thiếu nữ này là một con ác ma.

Trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh khi còn bé bị nàng ức hiếp: Bị nàng cướp tiền tiêu vặt, bị nàng đánh, thậm chí có một lần còn bị nàng dẫn theo một đám người hầu lột quần, đối phương hai tay chống nạnh ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn với nụ cười ma tính kia, khiến hắn bao lần nửa đêm gặp ác mộng bừng tỉnh. . .

Trước kia vì đối phương là con gái Công Tước nên hắn không dám trả thù, nhưng giờ có Ngô gia chống lưng, hắn đã không còn những cố kỵ kia, đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay trên lôi đài, hắn có thể quang minh chính đại đánh trả.

"Nhị tiểu thư Sở gia, lại gặp mặt." Viên Văn Cực cười đắc ý, những năm này hắn luôn cố gắng tránh mặt đối phương, trong lòng luôn có một niềm tin báo thù, cho nên luôn kiên trì khổ luyện, chỉ tiếc tư chất có hạn, thành tựu của hắn đã định trước không cao, nhưng dùng để đối phó với kẻ này, chắc là dư xài.

"Ngươi là ai nha?" Sở Hoàn Chiêu ngơ ngác.

Viên Văn Cực hô hấp cứng lại, trong lòng không khỏi giận dữ, người phụ nữ này vậy mà không nhớ ra ta, khi còn bé ta bị nàng ức hiếp thảm như vậy, nàng vậy mà không nhớ ra ta!

Hắn vốn muốn nói ra tất cả, nhưng lý trí vẫn khiến hắn từ bỏ, dù sao lát nữa còn muốn mượn cơ hội trả thù, nếu để người khác mượn cớ thì không tốt.

Thực ra hắn có nói cũng không sao, Sở Hoàn Chiêu khi còn bé ức hiếp người nhiều, đâu còn nhớ hắn. . .

Sở Hoàn Chiêu vốn còn định hỏi lại, bên tai lại truyền đến tiếng phụ thân nhắc nhở nàng ngưng thần tĩnh khí, sau đó nắm chặt roi Kêu Rên trong tay, vừa lúc quan viên tuyên bố bắt đầu, nàng cổ tay rung lên, roi Kêu Rên đánh ra một tiếng âm bạo quất về phía đối phương.

Sở Sơ Nhan nhìn thấy âm thầm gật đầu, muội muội tuy tu vi không cao, nhưng những năm này cầm roi Kêu Rên khắp nơi. . . khắp nơi ức hiếp nam phách nữ, cho nên công phu trên roi này vẫn rất không tệ.

Viên Văn Cực lại đã sớm chuẩn bị, một cái xoay người liền tránh thoát, sau đó thẳng tiến lên đối phương, đối phó với loại binh khí dài như roi, tự nhiên phải chọn cận chiến.

Sở Hoàn Chiêu sớm đã được phụ thân nhắc nhở, từng bước một lùi về sau, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách giữa hai người.

Viên Văn Cực di chuyển né tránh, cuối cùng có một roi không tránh được, không cẩn thận bị quất trúng cánh tay.

"Ngao ô ~"

Viên Văn Cực cả người đau đớn nhảy dựng lên, cái đau đớn kia thật không phải người có thể chịu được, hắn dường như cảm giác được có người cầm một cái dùi đang đục mạnh vào xương cốt hắn.

Mọi người Sở gia ào ào vui mừng, đều rõ uy lực roi Kêu Rên, nếu trúng thêm vài roi, đoán chừng không cần so nữa, địch nhân đau cũng sẽ đau ngất đi.

Nghe tiếng phụ thân nhắc nhở, tay Sở Hoàn Chiêu không ngừng nghỉ, từng cái roi quất về phía đối phương.

"Tưởng ta không chuẩn bị à?" Chỉ thấy Viên Văn Cực bỗng nhiên lấy ra một tấm thuẫn bài từ sau lưng, ban đầu nhìn không lớn lắm, nhưng không biết hắn thao tác thế nào, thuần thục biến thành một tấm thuẫn bài cao ngang người chắn trước mặt.

Sở Trung Thiên ngồi thẳng dậy, trong miệng lẩm bẩm: "Khó trách trước đó Viên gia làm chất lượng binh khí tăng lên rất nhiều, xem ra bọn họ quả nhiên tìm được một Phù Văn Sư lợi hại."

Tấm thuẫn bài này hẳn là kiệt tác của Phù Văn Sư, có thể tự do co vào xếp chồng.

Lúc này trên trận, Sở Hoàn Chiêu nhất thời rơi vào nguy cơ, nàng roi dài có lợi hại đến đâu, nhưng người ta lấy bất biến ứng vạn biến, trực tiếp dùng thuẫn bài bảo vệ trước mặt, sau đó từng bước một tiến gần nàng, nàng không có nửa điểm biện pháp.

Tần Vãn Như lo lắng nắm lấy tay trượng phu: "Đối phương dường như đã sớm chuẩn bị."

Sở Trung Thiên trầm mặt gật đầu: "Không sai, trước đó ta đã nghi ngờ, hiện tại xác định Sở gia quả nhiên có nội gián, tiết lộ thứ tự xuất trận của chúng ta, đối phương mới có thể nhắm vào như vậy, ngay cả roi Kêu Rên của Tiểu Chiêu cũng đã nghĩ ra cách đối phó."

"Rốt cuộc là ai!" Tần Vãn Như nhìn về phía phe mình, lúc này trong lòng nàng đầy nghi ngờ, nhìn ai cũng giống.

"Chúng ta trở về sẽ từ từ tra," Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, "Hôm nay chúng ta thua chắc rồi, nhưng như vậy cũng tốt, để chúng ta triệt để tỉnh táo."

"Nhưng cái giá này có phải quá lớn không," Tần Vãn Như biết việc mất đi thị trường binh khí ảnh hưởng đến Sở gia, "Hay là cứ để Tiểu Chiêu kiên trì thêm chút đi, biết đâu lại có chuyển cơ."

Sở Trung Thiên lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, rốt cuộc ông cũng không muốn Sở gia mất đi thị trường binh khí đã lũng đoạn mấy trăm năm.

Lúc này trên lôi đài, Viên Văn Cực đã rút ngắn đủ khoảng cách, bỗng nhiên trong mắt hắn tinh quang lóe lên, trực tiếp lăn một vòng sát đất, sau đó nhanh chóng lấn vào trong vòng ba thước của đối thủ.

Sở Hoàn Chiêu kinh hãi, vội vàng huy quyền tấn công, chỉ là tu vi của nàng vốn không bằng đối phương, một tay lại cầm roi không thể vận dụng, đâu phải đối thủ của hắn?

Rất nhanh đã bị đối phương chống đỡ tay trái, sau đó nguyên lực đột nhiên bộc phát!

Sở Hoàn Chiêu kêu thảm một tiếng, tay trái trực tiếp trật khớp.

Sở Trung Thiên kinh hãi, lập tức đứng lên: "Ván này chúng ta nhận thua!"

Ngay lúc ông nói, Viên Văn Cực đã vận đủ công lực, mang theo nhiều năm oán khí tích lũy, nặng nề đánh vào bụng Sở Hoàn Chiêu.

Phốc!

Sở Hoàn Chiêu phun ra một ngụm máu tươi bay ngược về sau.

Thân hình Sở Trung Thiên lóe lên đã đỡ lấy con gái, vội vàng khẩn cấp xử lý vết thương cho nàng, không kịp để ý đến bản thân.

Một đám người vây quanh nàng, Tổ An không chen vào được, liền quay đầu lạnh lùng nhìn Viên Văn Cực: "Chúng ta đã nhận thua, sao ngươi còn ra tay nặng như vậy?"

Viên Văn Cực ban đầu cũng hơi hoảng, bị khí thế của hắn trấn nhiếp, nhất thời ấp úng không nói nên lời.

Lúc này Viên Văn Đống lại lên tiếng: "Ngươi một người bình thường không biết giao đấu giữa người tu hành cũng không trách ngươi được, chiến đấu giữa người tu hành thắng bại chỉ ở một đường tơ mành, huống chi vừa chứng kiến phong thái vượt cấp chiến thắng cao thủ lục phẩm của đại tiểu thư Sở gia, biết đâu nhị tiểu thư cũng có kỹ năng áp đáy hòm chưa dùng ra. Đường đệ ta lo lắng nhất thời xuất thủ không có chừng mực cũng là bình thường. Ai ngờ nhị tiểu thư Sở gia lại yếu ớt như vậy, haizz, kém xa tỷ tỷ nàng."

Lúc này Viên Văn Cực cũng lấy lại tinh thần: "Không sai, vừa rồi ta chỉ là cầu thắng mà nóng vội, lại vì quá nhập tâm mà không nghe thấy Minh Nguyệt Công nhận thua."

"Không nghe thấy?" Sở Trung Thiên tức giận đến bật cười, đến nước này ông đã xác định nhị nữ nhi không nguy hiểm đến tính mạng, ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên lôi đài, "Ngươi đang chất vấn tu vi bát phẩm của ta phát ra âm thanh mà ngươi không nghe thấy?"

Một cỗ khí tràng vô hình tỏa ra, Viên Văn Cực nuốt nước miếng, toàn thân run rẩy, vô thức lùi về sau một bước.

"Bát phẩm ghê gớm lắm sao," Lúc này Ngô Uy cũng bất giác đi đến trước người hắn, "Chuyện của hậu bối nên để hậu bối tự mình giải quyết, ngươi ức hiếp vãn bối có ý gì?"

Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Thú Mê Thành (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hà Nguyễn

Trả lời

1 tuần trước

Sao chap2696 -2697 rối thế không ăn khớp í cuối 2696 là ở tương Dương thành chỗ đồ Long đao sang chap kia thì gần xong thử thách rồi ad xem lại sửa đi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 ngày trước

ủa bạn có báo nhầm chương không?

Ẩn danh

Phách Thiên

Trả lời

3 tuần trước

Truyện hay mà lão tác ra chương rề rề quá

Ẩn danh

Kugiant

3 tuần trước

Nghe audio trên youtube nó vượt hơn chắc 1,2 chap ở đây rồi

Ẩn danh

Tử Thần Hades

1 tuần trước

kugiant, audio kênh nào vượt chương ở đây vậy, tìm ko thấy.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 tuần trước

Sorry ae. Truyện này không có nguồn raw luôn, tìm được 1 nguồn thì suốt ngày nó chơi đăng raw sai xong cập nhật lại. Mình mới sửa hết lại các chương lỗi rồi nhé.

Ẩn danh

Tử Thần Hades

Trả lời

1 tháng trước

Lại đăng cái gì nữa!

Ẩn danh

Kugiant

Trả lời

1 tháng trước

Alo Ad ơi cập nhật sai truyện rồi kìa

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

à chương chuẩn nhất là đến 2766. tìm được nguồn chuẩn mình sửa lại tiếp.

Ẩn danh

Tử Thần Hades

Trả lời

1 tháng trước

Ủa sao nó thành cái truyện gì kỳ vậy???

Ẩn danh

Kugiant

Trả lời

1 tháng trước

Đăng lộn sang truyện nào thế ad

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

2 tháng trước

Thể loại tương tự khó lắm mới kiếm được đây: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu

Ẩn danh

Snow Kuribo

Trả lời

2 tháng trước

Chap 2738 lộn r ad

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Ok truyện này giờ ít nguồn cập nhật chuẩn quá.

Ẩn danh

Kugiant

Trả lời

2 tháng trước

Truyện này ngừng ra chap rồi à ad