"Phản kích?" Sở Sơ Nhan ngẩn người, "Ngươi đem đánh bạc gọi là phản kích?"
"Đúng vậy," Tổ An vẻ mặt đương nhiên, "Vốn ta cho rằng bằng mượn quyền thế Sở gia các ngươi, giải quyết một cái hắc bang nhỏ nhoi là chuyện cực kỳ đơn giản, ai ngờ các ngươi chỉ được cái mã bề ngoài. Vậy cũng chỉ có thể tự ta ra tay. Các ngươi không thể giúp ta ra mặt, lẽ nào còn cấm ta tự mình động thủ?"
"Vậy ngươi dự định ra mặt thế nào?" Sở Sơ Nhan hỏi.
"Đương nhiên là thắng sạch tất cả tiền của bọn chúng," Tổ An nghiêm mặt nói.
Tuyết Nhi bên cạnh cười lạnh: "Còn nói không phải đánh bạc?"
Tổ An đáp: "Có thua có thắng mới gọi đánh bạc, chỉ thắng không thua thì không gọi đánh bạc, mà là lấy tiền. Chưởng môn Sở gia trước đây sở dĩ quyết định quy củ này, suy cho cùng cũng là sợ con cháu đời sau giẫm lên vết xe đổ, cho nên mới không cho phép đánh bạc. Nếu hắn biết đời sau của mình sẽ tìm được một Đổ Thần chỉ thắng không thua như ta làm hôn phu, khẳng định sẽ đồng ý."
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng: "Trên đời này dân cờ bạc đều cho rằng mình sẽ thắng nhiều thua ít, nhưng lại không biết bao nhiêu kẻ thất bại đến táng gia bại sản."
Tổ An từ trong ngực móc ra ngân lượng trước đó lấy được: "Yên tâm đi, ta không dùng tiền Sở gia. Đây là ta trước đó lấy được từ chỗ Mai Hoa Thập Tam, nếu thật thua coi như vật quy nguyên chủ, thế nào?"
Thấy nàng vẫn trầm mặc, Tổ An nhìn nàng sâu sắc: "Thân là thê tử, ngươi cần phải tin tưởng trượng phu mình."
Sở Sơ Nhan ngẩn người. Trong khoảnh khắc, khí chất đối phương dường như có chút khác lạ. A, tại sao ta lại có cảm giác hoang đường như vậy?
Đúng lúc này, Tuyết Nhi nhón chân lên ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, gia hỏa này chắc chắn quyết tâm muốn đi đánh bạc. Dù bây giờ ngươi không đồng ý, hắn sau này cũng sẽ tự mình đến. Chi bằng để hắn dưới sự giám thị của ngươi thua sạch số tiền kia, miễn cho hắn lại có ý định mua phòng ốc dưỡng thiếp thất mỹ tỳ ở bên ngoài."
Sở Sơ Nhan khẽ gật đầu. Lời của đối phương đã nói trúng điểm quan trọng trong lòng nàng, đặc biệt là khi gia hỏa này có chút tiền trong tay thì đắc ý đến mức muốn mua phòng ở bên ngoài, còn muốn mua cô nương xinh đẹp. Thật làm vậy, mặt mũi Sở gia chúng ta để đâu?
Khó trách nương thường nói, nam nhân có tiền trong tay dễ sinh hư.
"Tốt thôi, nhất ngôn vi định. Thua hết số đó rồi đi, bằng không đừng trách ta dùng vũ lực," Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói.
Tổ An vẻ mặt ngượng ngùng: "Thực ra nàng không cần dùng vũ lực với ta, nàng tùy thời đến đều được, ta không biết phản kháng."
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, gia hỏa này luôn lỗ mãng như vậy.
Đang muốn vào cửa, Tuyết Nhi bỗng ôm bụng kêu một tiếng. Sở Sơ Nhan quay đầu lại hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tuyết Nhi đỏ mặt tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu. Sở Sơ Nhan gật đầu: "Ngươi tự đi đi, lát nữa đến bên trong tìm chúng ta."
"Vâng, đa tạ tiểu thư."
Thấy nàng vội vã rời đi, Tổ An hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Sở Sơ Nhan tức giận liếc hắn một cái: "Chuyện của nữ nhi, ngươi bớt tò mò."
"Không hỏi không hỏi," Tổ An mỉm cười, dường như sự tình càng ngày càng rõ ràng.
Hai người vào cửa, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người, dĩ nhiên chủ yếu là do ngoại hình Sở Sơ Nhan quá xuất chúng. Dung nhan tuyệt mỹ không tì vết, dáng người cao gầy thướt tha, khí chất lãnh diễm không thể bắt bẻ, tất cả không phù hợp với khung cảnh khí thế ngất trời trong sòng bạc.
Trong sòng bạc, kẻ cờ bạc chẳng mấy ai là người lương thiện. Thấy đại mỹ nữ tuyệt thế như Sở Sơ Nhan, rất nhiều nam nhân rục rịch trong lòng, thậm chí có kẻ không nhịn được huýt sáo thô lỗ.
Nhưng vẫn có người nhận ra thân phận nàng, vội kéo lại đồng bạn:
"Muốn chết à, đây là Đại tiểu thư Sở gia!"
"Oa, khó trách xinh đẹp như vậy. A, gia hỏa đắc ý bên cạnh Sở đại tiểu thư là ai?"
"Chắc là trượng phu Sở đại tiểu thư, tên phế vật kia."
"Gia hỏa này trông cũng thường thường thôi, sao có thể được đại tiểu thư Sở gia ưu ái?"
"Đúng vậy, bình thường quá, chỉ được cái mặt mũi trắng trẻo, đâu có nam tính bằng chúng ta."
"Mẹ nó!"
...
Tồn tại tâm thái này không ít. Tổ An thấy hậu trường thu được một đống lớn phẫn nộ giá trị thì vui vẻ nở hoa, thầm nghĩ sau này rảnh rỗi sẽ đưa tiện nghi lão bà ra tản bộ, khỏi lo phẫn nộ giá trị.
Nếu Sở Sơ Nhan biết ý nghĩ này của hắn, e rằng dù tâm thái tốt đến đâu cũng không nhịn được đánh hắn thành đầu heo.
"Sở đại tiểu thư, gió nào đưa ngài đến đây?" Quản sự sòng bạc là Mai Hoa Thất, vừa nhận được tin báo, vội vàng từ trong phòng chạy ra nghênh đón Sở Sơ Nhan với nụ cười chuyên nghiệp hóa, đồng thời kinh nghi bất định trong lòng. Sở tiểu thư đến đây làm gì?
Chẳng lẽ tìm Mai Hoa Bang gây phiền phức? Vừa phái người báo tin cho bang chủ, không biết hắn có đến kịp không.
Hắn không cho rằng mình có bản lĩnh ngăn được cao thủ tu vi ngũ phẩm, huống chi người ta còn là Đại tiểu thư Sở gia. Không thể đánh, không thể mắng, căn bản không phải việc hắn có thể xử lý.
Sở Sơ Nhan hiển nhiên không quen lắm với hoàn cảnh ô trọc này, khẽ phẩy tay trước mũi, vừa nói: "Ngươi không cần quản ta, ta đi cùng hắn."
Mai Hoa Thất lúc này mới chú ý tới Tổ An bên cạnh. Trước dung mạo tuyệt sắc thế này, ai cũng vô ý thức xem nhẹ gã thường thường kia.
"Há, ra là Tổ công tử. Không biết Tổ công tử đến đây có việc gì?" Mai Hoa Thất tuy cười tươi trên mặt, nhưng trong lòng thầm mắng. Gã này trước kia là kẻ vô dụng nổi tiếng ở Minh Nguyệt Thành, ỷ có cái túi da tốt mà trèo cao.
Trước đây thấy loại người này, hắn còn chẳng thèm để ý. Bây giờ lại phải cười làm lành với hắn, mẹ nó, làm đến ta cũng muốn ăn bám.
Đến từ Mai Hoa Thất, phẫn nộ giá trị +200!
Nhìn hậu trường thu nhập, Tổ An cười nói: "Có phải ngươi đang thầm mắng ta không?"
Mai Hoa Thất giật mình trong lòng, vội phủ nhận: "Đâu có đâu có, ngài là rể Sở gia, tiểu nhân nào dám." Ý cũng rất rõ ràng, nếu không phải rể Sở gia, ai coi ngươi ra gì.
"Tổ công tử định làm gì?" Thấy đối phương nhìn đông ngó tây, Mai Hoa Thất hỏi dò.
"Đến chỗ các ngươi không đánh bạc, lẽ nào xem kịch?" Tổ An tức giận nói.
Mai Hoa Thất không khỏi thầm mắng, thằng nhãi ranh vô dụng này đúng là đắc chí thì vênh váo. Trước kia ngươi dám nói với lão tử như vậy?
Đến từ Mai Hoa Thất, phẫn nộ giá trị +300!
Chờ đã, đánh bạc?
Mai Hoa Thất bỗng tỉnh táo lại, không dám tin nhìn Sở Sơ Nhan. Ta không nghe lầm chứ? Người Sở gia lại đến đánh bạc, còn mang theo Sở tiểu thư cùng.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói: "Ta đã nói là ta chỉ đi cùng hắn, đừng nhìn ta."
Mai Hoa Thất nhịn không được lần nữa xác nhận với Tổ An: "Ngài vừa nói là đến đánh bạc?"
"Ngươi điếc à, nhất định phải ta nhắc lại lần nữa?" Tổ An khinh bỉ liếc hắn một cái, "Sao, không chào đón?"
Đến từ Mai Hoa Thất, phẫn nộ giá trị +99!
Nhưng lửa giận của Mai Hoa Thất nhanh chóng bị cuồng hỉ thay thế: "Hoan nghênh, dĩ nhiên hoan nghênh! Người đâu, mời Tổ công tử lên lầu thượng quý phòng."
Hắn cũng nghe nói chuyện bang chủ muốn đối phó Tổ An. Vốn Mai Hoa Thập Tam không sơ hở nào, ai ngờ hôm nay không chỉ bị lừa mất giấy nợ mà còn bị đánh gãy hai chân. Nhưng vì Lỗ Đức của học viện Minh Nguyệt ra tay, bọn họ cũng không thể đòi lại danh dự.
Bây giờ Tổ An không chỉ là rể Sở gia mà còn là học sinh học viện Minh Nguyệt, cả hai bên Mai Hoa Bang đều không đắc tội nổi. Đang lo không có cách nào đối phó gã này, ai ngờ hắn lại tự đưa tới cửa!
Đến đánh bạc?
Đổ phường là nơi nào? Dù ngươi vạn kim gia tài, cũng có thể thua sạch trong một đêm!
Ai không biết nhà Sở kiêng kỵ nhất con cháu đánh bạc. Hôm nay tuy không biết Sở tiểu thư vì sao ở đây, nhưng trong sòng bạc này có đầy cách để họ Tổ thua sạch bách.
Đến lúc đó phái người loan tin khắp thành, mặt mũi học viện Minh Nguyệt để đâu? Gã rể Sở gia này coi như xong đời, mà nội quy trường học học viện Minh Nguyệt hình như cũng có điều khoản cấm đánh bạc.
Không có Sở gia và học viện che chở, lão tử nhất định phải băm vằm gia hỏa này cho chó ăn!
Không đúng, đến lúc đó có lẽ không đến lượt mình, Thập Tam đệ chắc chắn sẽ tranh làm việc này.
Biết vậy vừa rồi đã không phái người báo tin cho bang chủ, mà là đợi gã này thua vài vạn lượng rồi đi báo tin vui cho bang chủ chẳng phải đắc ý hơn sao?
Tổ An xua tay: "Không cần, ta thích không khí náo nhiệt ở dưới này hơn." Kế hoạch lát nữa của hắn không thể thiếu người, tự nhiên không muốn đến phòng VIP vắng vẻ.
Lúc này, tại tổng đàn Mai Hoa Bang, Mai Siêu Phong khiến người người khiếp sợ lại đang cười làm lành trước một thiếu nữ áo xanh: "Kiều cô nương sao hôm nay bỗng dưng đến đây?"
Nếu Tổ An ở đây, chắc chắn nhận ra thiếu nữ áo xanh chính là Tuyết Nhi ngày ngày khắc khẩu với hắn.
Tuyết Nhi ghét bỏ nhìn đám nữ nhân cuống quýt che đậy thân thể, lạnh lùng nói: "Ngươi chơi gái cũng phải có chừng mực. Giết chồng người ta còn giữ người ta bên cạnh, không sợ bị trả thù à?"
Nữ nhân kia chính là vợ của Đàm Uy bị Mai Hoa Thập Nhị dụ giết ngoài thành trước đó.
Mai Siêu Phong cười ha hả: "Cho qua đi Kiều cô nương, ta đã chinh phục ả ta từ thể xác đến tâm hồn."
Nữ nhân kia cầm quần áo che trước ngực, cúi đầu e thẹn.
Tuyết Nhi nhíu đôi mày thanh tú, hiển nhiên không muốn thảo luận loại đề tài này: "Ta đến để nhắc nhở ngươi, Tổ An đã đến đổ phường Ngân Câu."
Mai Siêu Phong ngẩn người: "Hắn đến đổ phường làm gì?"
"Ngươi chơi gái đến ngu cả đầu rồi à," Tuyết Nhi khinh bỉ liếc hắn, "Hắn đến đổ phường dĩ nhiên là đánh bạc."
Bị nàng mắng vậy, Mai Siêu Phong thầm giận, thầm nghĩ nếu ngươi không phải hồng nhân trước mặt công tử, tay cầm An Dương lệnh của công tử, dám nói chuyện với ta vậy, ta có thể chơi đến banh xác!
Dĩ nhiên hắn nghĩ vậy trong lòng chứ không dám lộ ra mảy may trên mặt: "Cái thằng Tổ An đó ngốc à, lần trước thua một ngàn lượng rồi, lần này lại đến?"
Tuyết Nhi lắc đầu: "Ngươi đừng khinh thường hắn. Ta nghe trong lời hắn có ý, lần này đến rất tự tin, theo hắn nói là đến lấy tiền."
"Ha ha ha ha ~" Mai Siêu Phong ngửa mặt lên trời cười lớn, chấn động đến ngói nóc nhà rung rẩy, "Hắn coi đổ phường Ngân Câu là nơi nào? Dù có gia nghiệp lớn đến đâu, ta cũng có thể cho hắn thua sạch."
Tuyết Nhi hiển nhiên có chút không hài lòng với tâm tính này của hắn: "Cẩn thận vẫn hơn. Ta cùng Sở Sơ Nhan đi nơi khác mấy ngày, lần này trở về chợt thấy hắn có chút khác, không nói rõ được khác ở đâu. Nhưng hắn dám khoe khoang trước mặt Sở Sơ Nhan, hẳn là không phải không có cơ sở."
Mai Siêu Phong khoát tay: "Kiều cô nương cô không hiểu những mánh khóe trong sòng bạc đâu. Những dân cờ bạc thua đến đỏ mắt đều có một ảo giác—— 'Ta có thể phản sát', chỉ tiếc là cuối cùng đến cả vợ cũng thua sạch."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Độ Lữ Xã
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
Thể loại tương tự khó lắm mới kiếm được đây: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Snow Kuribo
Trả lời3 tuần trước
Chap 2738 lộn r ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
Ok truyện này giờ ít nguồn cập nhật chuẩn quá.
Kugiant
Trả lời3 tuần trước
Truyện này ngừng ra chap rồi à ad
Slamdrug
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay. Nhưng cảm giác tình cảm về sau gượng ép, nhạt nhẽo vãi. Mấy gái ban đầu trải qua đủ thứ mới yêu. Mấy gái về sau quanh quanh vài câu, đánh 1 trận yêu sâu đậm cmnr??? Tác giả viết tham hậu cung quá
Kugiant
Trả lời1 tháng trước
Hóng ngày trở về 1 đêm chơi 2 vị sư phụ quá
Tử Thần Hades
Trả lời1 tháng trước
Chap 2687 sao không có nội dung vậy ad?
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok fix rồi bạn.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Ohh mấy chương gần đây nguồn raw bị lỗi, đợi mình đổi nguồn mới rồi cập nhật lại nhé mọi người.
Snow Kuribo
Trả lời1 tháng trước
Truyện lục địa kiện tiên từ chap 2643-2644 bị nhảy chap thiếu chap. Tập 2656 trở đi bị lộn sang truyện khác. Ad xem lại giùm
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Ok bạn để mình coi lại.
Đấu Đế
Trả lời3 tháng trước
Đớp từ con đến mẹ. Đớp từ bạn vợ đến e dì. Đớp luôn bạn học lẫn cô giáo... Tu tiên clg thế này :))))
stlinh2k1
1 tháng trước
đớp cả mẹ vợ á t mới đọc có chổ bị dính xuân dược mà chưa đớp đc còn sau này có đớp hay ko thì chưa biết hihi
duc anh
Trả lời3 tháng trước
Truyện này đh nào dịch không mất phí thế có tâm hồn mấy Bọn đi copy bản dịch rồi cho mất phí