Liền Hồng Bào quân Sở gia đều ào ào liếc nhìn nhau, cô gia nhà mình thật đúng là có chút vô sỉ.
"Nào có chuyện vừa vay tiền đã thu lợi tức, ít nhất cũng phải đợi một năm sau đi chứ!" Mai Siêu Phong cả giận nói.
Đến từ Mai Siêu Phong, phẫn nộ giá trị +200!
"A, không có à?" Tổ An hết nhìn đông tới nhìn tây, một bộ dáng vẻ không quen thuộc với quy củ nơi này.
Sở Sơ Nhan có xúc động muốn lấy tay xoa trán, mình làm sao chọn tới chọn đi lại chọn trúng một gã vô lại như vậy: "Bình thường đúng là một năm sau mới thu lợi tức, bất quá Mai bang chủ dưới trướng thường ngày cho vay tiền, khắp nơi đều tuân theo nguyên tắc 'chín ra mười ba về', cho nên sớm thu bảy trăm năm mươi ngàn lượng cũng nói được."
Cái gọi là "chín ra mười ba về" là hình thức cho vay nặng lãi, trên danh nghĩa mượn ngươi mười khối tiền, mỗi tháng lợi tức một khối, nhưng thực tế chỉ cho ngươi chín khối, sau ba tháng phải trả lại mười ba khối, cho nên trên đời rất nhiều người khắp nơi bị vay nặng lãi đến táng gia bại sản.
So với việc Mai Hoa Bang ngày thường mỗi tháng thu một phần lợi, bây giờ bọn họ một năm mới thu một phần lợi đã là tương đối khai ân, nếu không phải số tiền bảy triệu rưỡi lượng thực sự quá lớn, nàng cũng không thể đồng ý phương thức trả khoản như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng nhìn ra Mai Siêu Phong đang tính chuyện quỵt nợ, dù sao bảy triệu rưỡi lượng dù đem toàn bộ Mai Hoa Bang bán đi cũng không có, cho nên bây giờ có thể thu được một chút nào hay chút ấy, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Mai Siêu Phong khẽ cắn môi, hắn biết hôm nay không bỏ chút huyết chắc không xong, liền phất tay với thủ hạ: "Người đâu, đi lấy một trăm ngàn lượng ngân phiếu tới!"
Sau đó hắn nói với Sở Sơ Nhan: "Mong Sở tiểu thư thứ lỗi, vội vàng quá nên chúng ta không có nhiều bạc thật như vậy, bây giờ lấy trước một trăm ngàn lượng gọi là thành ý, số lợi còn lại cuối năm sẽ trả, không biết ý Sở tiểu thư thế nào?"
Lần này hắn căn bản không hỏi Tổ An, trời mới biết cái tên lưu manh vô lại kia lại bày ra trò gì, dù sao người thật sự làm chủ ở đây là Sở Sơ Nhan.
Sở Sơ Nhan do dự một chút, cuối cùng gật đầu, một trăm ngàn lượng cũng xấp xỉ số lớn nhất bọn họ có thể lấy ra vội vàng được, ép quá gấp cũng không tiện.
Tâm phúc Mai Hoa Bang mang ngân phiếu tới, Mai Siêu Phong vốn muốn giao cho Sở Sơ Nhan, nhưng nghĩ lại không đúng, lập tức đổi thành đưa cho Tổ An: "Công tử có muốn xem qua chút không?"
Dù sao bạc vào tay Sở Sơ Nhan rồi muốn đòi lại thì khó, nhưng ở trong tay Tổ An... hừ hừ, thế nào cũng có biện pháp khiến tiểu tử thối này nhả ra.
"Muốn, đương nhiên muốn." Tổ An nhận lấy ngân phiếu, đầu ngón tay chấm chấm nước bọt, sau đó đếm từng tờ từng tờ, một trăm lượng một tấm, khoảng chừng một ngàn tấm đây.
Hô hấp Mai Siêu Phong cứng lại, thầm nghĩ lão tử chỉ khách khí nói một chút, ai lại thật xem trọng chút tiền này chứ?
Đến từ Mai Siêu Phong, phẫn nộ giá trị +111!
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Tổ An, Tang Thiên nhíu mày, thầm nghĩ tiên nữ như Sở tiểu thư sao lại tìm một gã vô dụng như vậy làm hôn phu, quả nhiên là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, ta chỗ nào không hơn hắn gấp trăm lần?
Xung quanh cũng không ít người có chung suy nghĩ, thậm chí không ít võ sĩ Sở gia cũng đồng cảm, cùng nhau cống hiến một đợt phẫn nộ giá trị.
"A, sao lại thiếu một tờ?" Đúng lúc này, Tổ An bỗng nhiên hô to gọi nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người về phía hắn.
Mặt Mai Siêu Phong đen lại: "Sao có thể, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm thế kia, sao lại thiếu được!"
Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Tổ An nhún vai: "Ta chỉ tiện miệng nói thôi mà, xem ngươi có gạt ta không."
Mai Siêu Phong: "..."
Cảm tình ngươi đến lừa ta à?
Đến từ Mai Siêu Phong, phẫn nộ giá trị +211!
Tang Thiên rốt cuộc không chịu được màn kịch này: "Được rồi được rồi, vấn đề đã giải quyết viên mãn, mọi người ai về nhà nấy đi."
Hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, nhìn một kẻ vô dụng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà đắc ý vênh váo, hắn lại không làm được gì, cảm giác đó thật bực bội.
Bàng Xuân cũng tươi cười hớn hở: "Không tệ không tệ, mọi việc giải quyết là tốt rồi, mọi người giải tán đi, giải tán đi."
Vừa rồi tim hắn như treo trên cổ họng, lỡ quân đội Sở gia và doanh phòng lũ ở đây xảy ra xung đột, hoặc Mai Hoa Bang cá chết lưới rách, sơ sẩy gây ra đại họa thì cái mũ ô sa huyện úy của hắn cũng không giữ được.
Hai vị lão đại giữa sân lên tiếng, đám dân cờ bạc xem náo nhiệt như được đại xá, ào ào chạy ra ngoài, ai biết ở lại đây có bị vạ lây không.
Tạ Tú vẫy tay với Tổ An: "Tổ huynh hôm nay khiến ta phải lau mắt mà nhìn, hôm nào ta mời huynh uống rượu, có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo huynh."
Tổ An cũng cười rất vui vẻ: "Ta cũng có không ít chuyện muốn thỉnh giáo Tạ huynh, ví dụ như làm thế nào để lưu luyến chốn hoa thơm mà không dính chút bụi trần nào."
"Để sau rồi nói ~" Chú ý tới sắc mặt âm trầm của Sở Sơ Nhan, Tạ Tú ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ ngươi cũng quá trâu, dám trước mặt vợ nói những lời này.
Hắn lo lắng bị vạ lây, vội vàng ứng phó vài câu rồi chuồn mất.
Nhìn mọi người chạy ra ngoài, Tổ An có chút chưa thỏa mãn, phẫn nộ giá trị vẫn chưa kiếm đủ mà, sau đó hắn quay đầu nhìn Mai Siêu Phong: "Mai bang chủ, sau này sòng bạc của các ngươi còn mở không? Ta có thể đến chơi tiếp không?"
Mai Siêu Phong: "..."
Mẹ kiếp ngươi còn dám tới, lão tử lột da ngươi ra!
Đến từ Mai Siêu Phong, phẫn nộ giá trị +267!
Sở Sơ Nhan không nhìn nổi nữa: "Đi thôi." Dù nàng tính tình xưa nay thanh lãnh, cũng chịu không nổi việc đối phương thỉnh thoảng bày ra trò quái đản.
Nhạc Sơn trực tiếp tới lôi Tổ An ra ngoài, hiển nhiên đã phục vụ Sở gia nhiều năm như vậy, quen các loại lễ nghi quý tộc, thật sự không chịu được hành vi vô lại của hắn.
Ánh mắt âm trầm Mai Siêu Phong nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, nắm tay bóp kêu răng rắc.
"Bang chủ, chúng ta thật sự phải trả cho hắn bảy triệu rưỡi lượng à?" Một gã thủ hạ mù lòa lo lắng hỏi.
"Trả cái mẹ nhà ngươi!" Mai Siêu Phong tát hắn ngã nhào xuống đất không dậy nổi.
Hắn mặt mày âm trầm trở về phòng riêng trong sòng bạc, một bóng dáng đáng yêu động lòng người đã đợi sẵn ở đó.
"Kiều cô nương, việc cô để ta viết giấy nợ khoản tiền lớn này, cô định giải quyết hậu quả thế nào?" Mai Siêu Phong đóng cửa lại, ngữ khí đã không tốt chút nào.
"Lúc đó tình huống ngươi cũng biết mà, không viết thì có thể thuận lợi qua mặt được sao?" Thiếu nữ kia chính là Tuyết Nhi, thấy da mặt Mai Siêu Phong run rẩy, liền an ủi: "Yên tâm đi, giấy nợ đang trong tay phế vật Tổ An, muốn lấy lại rất dễ dàng."
Mai Siêu Phong nhíu mày: "Chỉ sợ hắn đưa giấy nợ cho Sở gia."
Tuyết Nhi lắc đầu: "Không cần lo lắng, Sở Sơ Nhan trước nay thanh cao, chắc chắn không cầm tiền của Tổ An; còn Sở Trung Thiên thì ngay thẳng, Sở gia lại cấm đánh bạc, ông ta càng không muốn khoản tiền này, hơn nữa lần này trở về, Tổ An không những không được khen thưởng, ngược lại còn bị Sở gia trách phạt nặng nề, dù sao hắn đã phạm phải hành vi cấm đoán nghiêm ngặt của Sở gia."
"Có phạt nữa cũng chỉ là gia pháp, lẽ nào họ lại đuổi Tổ An ra khỏi Sở gia à?" Mai Siêu Phong hậm hực nói.
Tuyết Nhi thở dài: "Bảy triệu rưỡi lượng tuy nhiều, nhưng nếu thành công khiến Tổ An bị đuổi khỏi Sở gia, thì cũng không phải là không thể chấp nhận."
Mai Siêu Phong: "..."
Hắn cạn lời, thầm nghĩ không phải tiền của ngươi nên ngươi không xót đúng không, ngươi có biết bảy triệu rưỡi lượng là cái gì không, mời sát thủ còn chưa biết mời được bao nhiêu, thậm chí trực tiếp trừ khử gia chủ Sở gia cũng chưa chắc không được, đối phó với một tên củi mục mà tốn nhiều tiền vậy sao?
May mắn câu nói tiếp theo của Tuyết Nhi khiến hắn nguôi giận: "Yên tâm đi, tối nay ta sẽ đích thân ra tay, không chỉ giúp ngươi cướp lại giấy nợ, mà còn giết tên tiểu tử thối kia, triệt để trừ hậu họa."
Mai Siêu Phong không khỏi mừng rỡ: "Đa tạ Kiều cô nương." Với tu vi của hắn, giết Tổ An còn dễ hơn bóp chết một con kiến, nhưng Tổ An hoặc ở Phủ thành chủ hoặc ở Sở gia, hắn căn bản không có cách nào ra tay, bây giờ Tuyết Nhi từ nội bộ Sở gia ra tay, việc giải quyết Tổ An dễ dàng hơn hắn nhiều.
Lúc này, cách Ngân Câu đổ phường không xa, tại Trịnh gia, một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang đang pha trà, khuôn mặt trắng nõn tú lệ, đường nét mềm mại như tranh vẽ, thần sắc vô cùng chuyên chú, đôi mắt trong veo như suối đá trên núi, phối hợp với làn da trắng ngọc, quả là mắt sáng da tuyết, xinh đẹp tuyệt luân.
"Tang công tử sao vậy, bộ dạng tức tối thế kia." Nữ tử xinh đẹp dâng một ly trà lên trước mặt một người nam tử đối diện, động tác vô cùng ưu nhã, toát lên vẻ đẹp cổ điển.
Người đối diện nàng đương nhiên là Tang Thiên vừa từ Ngân Câu đổ phường đi ra.
"Trịnh tiểu thư quả nhiên pha trà rất khéo." Cảm nhận được khí chất dịu dàng của đối phương, Tang Thiên thấy tâm tình bồn chồn cũng dịu đi phần nào.
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười: "Đợi thành thân rồi, ta có thể pha cho chàng uống mỗi ngày."
Hóa ra nữ tử xinh đẹp này là Trịnh Đán, thiên kim tiểu thư của Trịnh gia, một trong tứ đại hào tộc của Minh Nguyệt Thành. Trịnh gia đã định hôn ước với Tang gia, nàng bây giờ là vị hôn thê của Tang Thiên.
Dù không phải lần đầu nhìn thấy, trong mắt Tang Thiên vẫn lóe lên một tia kinh diễm, ban đầu nghe phụ thân muốn hắn kết thông gia với một thương nhân chi nữ ở Minh Nguyệt Thành, hắn còn không tình nguyện, vì việc này hắn đã cãi nhau với phụ thân không ít, nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Đán, mọi kháng cự và chần chờ của hắn đều tan biến, bởi vì thương nhân chi nữ mà hắn xem thường này thật sự quá đẹp, cưới một nữ tử như vậy dường như cũng không quá thiệt thòi.
"Đa tạ Trịnh tiểu thư." Lúc Tang Thiên nhận chén trà, cố ý thừa cơ chạm vào tay nàng, nhưng bị nàng khéo léo tránh đi.
Trịnh Đán khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Sau khi thành thân, chàng muốn làm gì với ta, ta tự nhiên nghe theo chàng, nhưng bây giờ..." Ý nàng rất rõ ràng, không muốn hắn có hành động vượt quá giới hạn trước khi thành thân.
Trong mắt Tang Thiên lóe lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng che giấu, đối phương càng như vậy, càng khiến lòng hắn ngứa ngáy như mèo cào, hắn cảm thấy đàn ông chẳng phải rất tiện hay sao, những thứ dễ có được thì không trân trọng, càng khó có được thì càng mong nhớ ngày đêm.
"Vừa rồi ở Ngân Câu đổ phường xảy ra một số chuyện..." Để che giấu sự xấu hổ trong lòng, Tang Thiên kể lại đại khái những gì vừa xảy ra.
Trên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của Trịnh Đán lộ ra một tia kinh ngạc: "A, Ngân Câu đổ phường lại để Tổ An thắng bảy triệu rưỡi lượng? Nghe nói gã cô gia Sở gia này là một tên vô dụng, xem ra lời đồn không thể tin được."
Nghe giọng điệu của nàng tràn đầy khen ngợi với người đàn ông khác, Tang Thiên cảm thấy trong lòng không thoải mái: "Hừ, chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, hắn cũng chỉ đánh bạc vài ván, không biết thế nào lại gặp may."
Trịnh Đán khẽ cười, đôi môi đỏ thắm vẽ ra đường nét tuyệt đẹp, nàng đoán được tâm tư của đối phương, không nói gì thêm để kích thích hắn.
Tang Thiên nói tiếp: "À, lần này đến là có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay."
Đề xuất Bí Ẩn: Mộ Hoàng Bì Tử - Ma Thổi Đèn
Hà Nguyễn
Trả lời4 ngày trước
Sao chap2696 -2697 rối thế không ăn khớp í cuối 2696 là ở tương Dương thành chỗ đồ Long đao sang chap kia thì gần xong thử thách rồi ad xem lại sửa đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 ngày trước
ủa bạn có báo nhầm chương không?
Phách Thiên
Trả lời3 tuần trước
Truyện hay mà lão tác ra chương rề rề quá
Kugiant
3 tuần trước
Nghe audio trên youtube nó vượt hơn chắc 1,2 chap ở đây rồi
Tử Thần Hades
1 tuần trước
kugiant, audio kênh nào vượt chương ở đây vậy, tìm ko thấy.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời4 tuần trước
Sorry ae. Truyện này không có nguồn raw luôn, tìm được 1 nguồn thì suốt ngày nó chơi đăng raw sai xong cập nhật lại. Mình mới sửa hết lại các chương lỗi rồi nhé.
Tử Thần Hades
Trả lời4 tuần trước
Lại đăng cái gì nữa!
Kugiant
Trả lời1 tháng trước
Alo Ad ơi cập nhật sai truyện rồi kìa
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
à chương chuẩn nhất là đến 2766. tìm được nguồn chuẩn mình sửa lại tiếp.
Tử Thần Hades
Trả lời1 tháng trước
Ủa sao nó thành cái truyện gì kỳ vậy???
Kugiant
Trả lời1 tháng trước
Đăng lộn sang truyện nào thế ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời2 tháng trước
Thể loại tương tự khó lắm mới kiếm được đây: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Snow Kuribo
Trả lời2 tháng trước
Chap 2738 lộn r ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Ok truyện này giờ ít nguồn cập nhật chuẩn quá.
Kugiant
Trả lời2 tháng trước
Truyện này ngừng ra chap rồi à ad