Logo
Trang chủ
Chương 17

Chương 17

Đọc to

Đi được một lúc thì thấy T đi chậm hẳn hình như quá đuối vì chạy giỡn từ sáng tới giờ. Tôi cũng đi chậm chậm đợi T tới gần rồi khẽ cốc đầu: "Bướng này! Mệt thì bảo. Sao cứ thích giả bộ. Nào lên đây cõng cho nhanh"

- T đỏ mặt cúi đầu: Không không! Em chỉ hơi mệt với lại mới quen... ai lại thế!

- Tôi hừ mũi: Còn thích bướng giờ có lên không? Nhanh không bỏ lại à nha!

- T thỏ thẻ: "Dạ" rồi cô ấy nhẹ nhàng trèo lên sau lưng tôi.

- Tôi vừa cõng vừa nói giọng âu yếm: Đấy ít ra ngoan vậy. Người ta thương hơn không. Lần sau mệt thì bảo? Đừng ráng hiểu không?

- T: Vâng (kiểu con gái đang ngượng ngùng)

Đi thêm một lúc nữa thấy T đột nhiên run run nhẹ nhè. Quay đầu lại thì thấy T đang rớt nước mắt, hoảng quá tôi tưởng làm gì sai đành vội vã quay đầu nhìn T

- Tôi hỏi: Có gì không ổn hả em?

- T nghẹn ngào: Anh...anh... sao anh dối em?

- Tôi cũng hoảng: Dối gì cơ? Nãy giờ anh có dối em gì đâu!

- T xòe tay còn ướt máu lẫn mồ hôi từ lưng tôi: Anh xem đây là cái gì. Máu ở đâu nhiều thế cho em xuống mau!

- Tôi: Lạ nhỉ nãy giờ anh thấy mát mát lưng lại xót xót tưởng em phá gì đó.

- T vừa bực nên sẵn giọng: Giờ còn giỡn. Lưng áo anh rách vết dài kìa!

- Tôi vẫn đùa: Áo anh rách sáng giờ tại em không thấy đó. Vợ anh không có, mẹ già chưa khâu. Để mai anh đưa áo em vá giùm nhé.

- T gằn giọng: Đi ra đây, còn giỡn hoài. Đưa lưng ra cho em xem!

- Tôi hỏi: Chỗ đông người không thấy kì hả?

- T nghiêm mặt: Nhanh. Sao bắt người ta nói nhiều quá!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trong Tông Môn Trừ Ta Ra Tất Cả Đều Là Gián Điệp
Quay lại truyện Lý Do & Lời Hứa
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện