- Em biết rồi, người anh xấu hoắc, chắc chắn không đẹp nên không tự tin như Quản Ngai mà, em hiểu, em hiểu.
Tôi ra khỏi giường, giữ nguyên bộ dạng thời nguyên thủy, đi pha cho em ly café, cảm giác sượng sùng xấu hổ trước ánh nhìn tinh nghịch của em. Lúc này, lòng đâm ra ghét cái lão Quản Ngai, tự dưng cho cái chi tiết dở hơi này vào truyện, để rồi em bắt tôi làm theo y như thế.
- Hà nội ơi, người anh cũng chuẩn lắm, bụng vẫn còn múi, chứ chưa lặn mất đâu. Em khúc khích cười khi tôi đưa ly café cho em.
Được em khen ngợi, tôi hếch mặt đầy vẻ tự hào.
- Chuyện! Anh vẫn tập tành thường xuyên mà.
Như đã hứa với bà, tôi dắt em về gặp bà. Đúng như tôi nghĩ, bà thích cháu dâu lắm, cứ nắm tay em nói chuyện mãi về tôi không ngớt. Em ôm bà vào lòng, khóc ngon lành, vừa khóc vừa kể, cứ nghĩ tôi đang lụi hụi dưới bếp đun nước, nên mặc cho nước mắt nước mũi tèm lem:
- Bà ơi! Bà lên HN ở với cháu, mẹ cháu mất sớm, cháu cũng chẳng còn ông bà, cháu thèm lắm, được một lần được ông bà ôm.
Bà ngoại tôi cũng mau nước mắt không kém gì em, cứ ôm lấy đứa cháu gái mà luôn miệng thở dài:
- Tội nghiệp cháu quá! Tội nghiệp quá!
Tôi đứng ở sân nhìn vào, cảm động vô cùng.
Tôi được thăng chức trưởng phòng sau sáu năm nỗ lực làm việc miệt mài, còn em cũng đang học lại, để ôn thi đại học. Em bảo, bây giờ tranh thủ đi học lấy cái bằng, sau này nhỡ tôi không nuôi nổi em, em có thể tự đi kiếm tiền nuôi mình và con. Tôi và bố em đều nhất trí sẽ tạo điều kiện tốt nhất để em ôn thi, nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi với em ít gặp nhau hơn, ban ngày hai đứa bận đi làm, buổi tối em tranh thủ đến lớp học ôn, nếu như trước kia ngày nào cũng gặp nhau vào buổi tối, thì nay một tuần chỉ có một buổi. Nhưng em vẫn sắp xếp vào dịp cuối tuần, lại về thăm ngoại tôi một chuyến, em bảo nhớ bà, cũng thấy Hà Nội bí bách, muốn về quê vào dịp cuối tuần để hít thở không khí trong lành. Có tuần tôi đưa em về, có tuần tôi bận, em cũng tự về được. Tôi ít nhiều cũng thấy yên tâm, thằng cháu trai trước giờ vô tâm, ít về, nay có cháu dâu thi thoảng về chăm sóc bà, cho bà đỡ buồn, ôm em thật chặt và luôn miệng cảm ơn. Em véo mũi tôi nguýt dài:
- Bà em thì em về thăm, chả phải vì anh. Xì, tưởng bở.
Nhưng cô bé của tôi cũng rất quái tính. Em thi thoảng nhắn tin cho tôi vẫn là những tin nhắn ẩm ương giời ơi đất hỡi.
“Hà Nội ơi! Bận quá! Không có thời gian bên anh, nếu có “bí” quá, anh tìm chỗ giải quyết nhé! Nhưng nhớ là mang theo “áo mưa” đấy”.
“No comment! Học bài đi, dặn thừa rồi”.
“Thì em lo cho anh, em thương anh, em mới cho anh đi như thế”.
“Cô nương ơi! Tha cho tôi đi, toàn nói chuyện không đâu.”