Logo
Trang chủ

Chương 28

Đọc to

Em chống cằm nhìn tôi khích lệ, tôi đành kể lể đôi chút về cuộc đời mình. :sweat:

Hồi đại học năm cuối, sau khi chia tay Hân, tôi đã ôm hận mà lao đầu vào thương trường, vì cái tôi tự ái quá cao của một thằng con nhà nghèo, không cha không mẹ. Tôi vay nóng 200 triệu, trả lãi 1000 đồng/triệu/ngày, hùn vốn với một anh để mở công ty kinh doanh thiết bị điện tử. Nhưng kinh nghiệm còn non, và quá nóng vội, nên thất bại toàn tập (không muốn nói nhiều vì thấy mình ngu quá, dễ tin người, dễ bị lừa phỉnh). Tôi ngập trong đống nợ, lãi mẹ đẻ lãi con, làm thế nào cũng không cách gì trả hết được. Tôi khi ấy như thằng điên, mất tiền mất tình, chìm ngập trong men say, lúc nào tỉnh được là chạy xe khắp nơi nhờ cậy, vay tiền trả lãi, nhưng một thằng thân cô thế cô nơi đất khách này, ngoài một nhúm bạn chí cốt đã giúp mình quá nhiều, tôi còn có ai có thể giúp đâu. Rồi thằng Trung kéo tôi khỏi đống chai lọ và bãi nôn, hắn chẳng nói nhiều, vứt tôi vào nhà tắm, rồi kì cọ đống phế thải trên người, tránh những cái đạp và những cái hất tay của tôi, nghe tôi lèm bèm chửi rủa bằng lời xúc xiểm nhất. Xong xuôi hắn đưa tôi ra quán café gần nhà, từ tốn nói:

- Mày muốn ngóc đầu lên khỏi vũng bùn này thì dẹp tự ái đi. Tao có một đề nghị, mày nghe thấy hợp lý thì đồng ý, không thì tao kệ mày, cho mày chết.

Tôi im lặng chẳng phản ứng, cốt chờ cho hắn nói ra cái gì hay ho chút.

- Tao sẽ trả nợ cho mày, còn mày lo tìm việc làm rồi làm trả nợ tao sau. Ô kê?

Tôi nhếch mép cười gằn:

- Mày thương hại tao à thằng cờ hó? Cướp Hân của tao rồi lại còn ra vẻ nghĩa hiệp giúp tao, toan tính gì?

- Mày đánh mất Hân đấy chứ. Có trách thì trách mày đi. Giờ nhìn mày khác éo gì thằng ăn mày, tao thương hại mày lắm.

Tôi định đấm nó một trận, nhưng nhiều ngày ngập trong men, nên cái chân cái tay nó mềm oặt, chạm vào nó cứ như gãi ngứa, cái thằng cũng chẳng nể nang gì, đâm luôn vào mặt tôi một cú trời giáng xém thấy ông bà ông vải, hoa hết cả mắt.

- Tao đã bảo mày rồi, tao cho mày mượn tiền chứ đếch cho mày tiền nhé, tao éo phải ngân hàng. Muốn khá lên thì đứng dậy làm lại từ đầu mà trả tiền cho tao.

Sau một hồi chửi nhau chán chê, nó đánh vào tự ái tôi một lần nữa, tôi chấp nhận cho nó trả nợ thay mình, thoát khỏi cảnh trốn nợ, rượu chè bê tha (thím nào đã từng vay nóng sẽ hiểu hoàn cảnh của nhân vật nam:look_down:). Tôi lấy lại phong độ và xin được vào công ty hiện tại, và cứ 6 tháng trả nó tiền một lần theo đúng giao kèo, và hiện tại của tôi bây giờ cũng một phần lớn nhờ công nó.

Đề xuất Voz: Vị tình đầu
Quay lại truyện Ma nữ
BÌNH LUẬN