Nơ-ron thần kinh đang chạy trong đầu tôi nhanh gấp ba lần bình thường. Quả thật, với cái giọng nửa đùa nửa thật, thêm chút khiêu khích kia, khiến tôi không khỏi bối rối và phân vân, liệu cô gái này đang giỡn chơi hay nói thật?
Nhìn vẻ mặt có vẻ khổ sở của tôi, em phá lên cười rộn cả một góc phố. Tôi giật mình ngó xung quanh, sợ người ta chạy ra hô hoán công an phường đến bắt kẻ điên :surrender:. Tôi đâm dỗi thiệt :nosebleed:
- Em cười vậy, người ta dậy vác gậy đuổi cả anh và em đi đấy.
Sau một hồi miệng bị banh ra, em xoa xoa má:
- Cơ hội của anh đã hết rồi nhá, anh về đi, em không sao đâu, khách sạn này em quen thuộc lắm rồi. Còn điện thoại, nếu có duyên với nhau, em sẽ hỏi xin anh số điện thoại nhé!
Rồi em chìa tay ra bắt tay tôi:
- Hôm nay, gặp anh em thấy rất vui. Lâu lâu mới có người khiến em cười vỡ bụng như vậy. Bye!
Nói xong, em nháy mắt với tôi rồi biến mất vào cánh cửa kính mờ ảo… Còn tôi vẫn ngẩn ngơ với cơ hội mà em vừa nói là tôi để mất trong mười giây đần mặt, để rồi đêm về nằm trong chăn, tiếc đến độ đạp chăn gối ra khỏi giường, và tự sỉ vả mình ngu như heo ấy…:gach:
Tôi lại trở về với công việc hàng ngày của mình, bận rộn và khô khan. Đôi lúc bất chợt hình ảnh em hiện ra trong tâm trí, một tiếng thở dài, tự hỏi bản thân vậy em và tôi có duyên với nhau không? Tôi vẫn giữ thói quen ngồi thềm bậc Nhà Hát Lớn, nhâm nhi cốc trà, và lắng mình trong cái ồn ã và tiếng nói cười rộn ràng của nơi công cộng, chỉ khác nỗi, tôi còn thêm cả việc ngồi ngóng trông cái dáng cao gầy nhỏ bé dưới cái lạnh cuối thu… Hi vọng chữ DUYÊN sẽ đến với tôi và em…:pudency:
Em thật lạ, từ cách ăn mặc cho đến lời nói, đến cả những hành động lúc ngây ngô, lúc lại già dặn, đôi khi rất tinh quái… Tôi thèm được gặp lại em, để hiểu thêm chút nữa, con người ấy…
Nhưng có vẻ một tuần ngồi mài mông trên Nhà Hát Lớn, hoặc chạy vòng vòng quanh khu khách sạn, tôi không đủ kiên nhẫn để tìm, chờ đợi em nữa. Tôi tặc lưỡi và… quên. Lại tiếp tục lang thang trà đá, thi thoảng lôi mấy thằng bạn thân đi nhậu, có khi lại đi gặp gỡ một cô gái được người quen giới thiệu. Tôi đưa em vào kí ức của mình, để mỗi khi bắt gặp một mùi hương quen thuộc, đôi giày đỏ, cùng với nụ cười xinh lại nhạt nhòa trong kí ức…:sosad:
Tự dưng trời mưa, không thể ngồi ở Nhà Hát Lớn, có quá nhiều người trú tại đó, tôi đành lê gót lên hiệu sách Đinh Lễ, định bụng sẽ nạp thêm vài cuốn hay ho vào tủ sách của mình, vừa giết thời gian, vừa chờ mưa tạnh. Tôi lên tầng hai, ngó dọc ngó ngang những tầng những lớp truyện, sách. Sững lại khi bắt gặp chiếc khăn len ba màu đen - đỏ - cam nổi bật, chiếc váy ngắn màu xanh sẫm khiến cặp đùi em hiện ra trắng muốt. :shame:
Em đang say sưa với cuốn "Bên cạnh thiên đường" của Quản Ngai, và tôi dám chắc rằng, lông mi em dài không kém gì nhân vật Lông Mi trong truyện, thi thoảng khẽ chớp, giống cánh bướm đang dập dờn trước gió.
Tôi ngây dại ngắm nhìn em, như nuốt lấy nỗi nhớ mà tôi cứ cố chôn thật kĩ… Lạ thật, tôi mới chỉ gặp em có một lần, mà cái dáng vẻ cô độc ấy khiến tôi muốn ôm em, muốn để em núp kĩ vào lòng mình, mái tóc khẽ xoăn khiến tôi muốn vuốt thật nhẹ nhàng những lọn tóc lòa xòa…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Gặp em