“Nhóc ơi! Hôm nay học xong đi với anh ra chỗ này nhé, anh cần mua một số thứ, nhờ em tư vấn, có trả công hậu hĩnh”
Định bụng tạo bất ngờ cho em, tôi sẽ lấy lý do bạn nhờ mua nhẫn, và muốn em chọn xem chiếc nào đẹp nhất. Khi đã chọn xong, tôi sẽ quỳ xuống và cầu hôn em, lãng mạn như trong phim Hàn:beauty:, tôi chắc chắn em sẽ không nỡ từ chối tôi. Mỉm cười với trí tưởng tượng bay bổng của mình, tôi chờ đợi tin nhắn của em.
Rất lâu, rất lâu sau mới thấy tin nhắn trả về, tôi chộp điện thoại nhanh như ăn cướp, hăng hái mở tin nhắn.
“Mình chia tay nhau anh nhé!”
Tôi không tin vào mắt mình, cố gắng mở to mắt và đọc lại, nhưng chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu chữ thôi, xem lại người gửi, rõ ràng số máy của em. Tôi gọi điện lại cho em, chỉ để xác minh lại, nhưng tiếng chuông rơi tõm vào khoảng không thinh lặng, tôi gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng cũng chỉ là sự im lặng khiến tim tôi tê buốt.
Có phải em đang đùa tôi? Đây chỉ là một trò đùa trong tất cả những trò em đã áp dụng lên tôi. Tôi kiểm đếm lại thời gian vừa qua, xem mình đã làm gì có lỗi với em không, đã có thái độ quá đáng khiến em ghét bỏ tôi không. Nhưng tuyệt nhiên như đi vào vùng sương mù dày đặc, càng cố nhìn rõ thì càng hư ảo, thật khó mà biết trước mắt mình là cái gì.
Tôi đến nhà em, nhưng em vẫn chưa về. Tôi đứng đợi trước cửa nhà, ít ra tôi muốn gặp trực tiếp để nghe em nói lý do.
Giọng của Kurt vang lên trong đêm tối, từ một ngôi nhà gần đây, nhuốm lên tôi sự cô độc, tâm trạng trở nên trống rỗng… :sosad:
My girl, my girl, don't lie to me
Tell me where did you sleep last night
In the pines, in the pines
Where the sun don't ever shine
I would shiver the whole night through …