"Thỉnh ngải cũng như đặt cược tính mạng vậy. Những ai muốn có ngải hiếm, ngải mạnh phải bỏ ra rất nhiều công sức, có người còn bỏ mạng giữa rừng vì ngải không "chịu" chủ. Đau xót thay! Tao dùng ngải để cứu người, nhưng cũng phải trả cái giá rất đắt. Thằng con trai duy nhất của tao..." Bà bỏ lửng câu nói, giọng nghẹn ngào.
Rồi bà chợt liếc lên đồng hồ, đã 10 giờ tối:
"Thôi, tao phải đi. Tao phải hoàn thành xong một việc trong đêm nay." Bà nói với vẻ quyết tâm. "Tụi mày ở nhà, trông chừng thằng kia cho kĩ. Cứ 2 tiếng thì tụi mày giã nát cái túm lá trên bàn kia, rồi hòa nước cho nó uống một lần. Uống xong nó có ói ra cái gì thì cũng đừng hoảng, rạng sáng mai là tao về thôi."
Bà lụi cụi xách chiếu giỏ vải lên lưng, bước ra khỏi cửa, không quên với lại dặn dò:
"Cấm hai đứa mày vào căn phòng trong, cũng không được bước vào mảnh vườn sau nhà." – mặt bà đầy vẻ hăm dọa, và dù bà không hăm dọa, chúng tôi cũng không dám dại dột mà bước vào đấy.
Sau khi bà băm vào rừng, tôi và Hoàng chỉ biết ngồi lặng im nhìn nhau. Nỗi sợ khiến chúng tôi không dám bước ra khỏi nhà. Buồn thay! Đến tận bây giờ, tôi mới có dịp nhìn kĩ ngôi nhà đơn sơ của bà: nhà chỉ có hai gian, gian sau thì được khép lại bằng cánh cửa gỗ.
Gian trước chỉ có một cái bàn thờ nhỏ như bàn thờ ông địa, nhưng không thờ bất cứ ai cả, mà chỉ có một chậu sành nhỏ, được tráng men rất đẹp. Thật xấu hổ! Cái chậu sành nhìn khá cũ, lớp men cũng hơi phai, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra những hoa văn kì quái được vẽ trên đó.
Phía dưới chậu, có vẽ hình một con rắn nhe nanh nhìn muốn nổi da gà. Rất đáng sợ! Trong chậu có trồng một bụi cây, nhìn giống như cây hành, nhưng lá bóng hơn, những gân lá thì…đỏ tươi như màu máu. Giống như những lá cây đang hút từng ngụm máu lên từ đất. Kinh hãi! Theo những gì tôi biết, thì chắc chắn đó là cây ngải…
Bất ngờ lúc đó, tôi nghe thấy tiếng lịch kịch phát ra từ sau nhà, cộng với tiếng gió bất ngờ thổi réo lên, nghe như là ai đó đang…huýt sáo. Thật đáng sợ! Một lúc sau, tiếng một đứa bé cứ âm ỉ đằng sau vườn. Tôi và Hoàng nhìn nhau, mồ hôi túa ra, trân người ra không biết phải làm gì. Với cái tính liều lĩnh của mình, Hoàng chạy ngay ra cửa:
"Để tao ra sau coi xem thế nào."
Sợ rằng đó là do ngải của bà băm trồng phát ra, để dụ dỗ người thường, tôi vội vàng ngăn Hoàng:
"Không được, lần này nghe lời tao. Những thứ này đều không nằm trong tầm hiểu biết của tao và mày, đừng liều lĩnh. Đáng sợ lắm! Mày không nhớ lời bà băm à?"
Hoàng không nghe, mở đèn pin điện thoại lên, rồi chạy ra sau vườn. Tôi lo lắng cho Hoàng, tuy sợ hãi đến tột độ, tôi vẫn cố gắng chạy theo giúp bạn mình... Mắt phải tôi nháy liên tục. Kinh hãi! Tôi biết là sẽ có chuyện chẳng lành…
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY