- Chắc không sao đâu Hoàng. Bà Băm chỉ nói vậy thôi chứ bả hiền lắm.
Từ trong gian trong, tiếng bà Băm vọng ra:
- Nó đã giẫm nát tâm huyết của tao đấy! – tiếng bà đanh thép, vẫn chứa đầy nỗi phẫn nộ.
- Thôi kệ, phải cứu Đức đã. Tao không sợ cái thứ đó đâu.
Tôi lôi trong ba lô ra mấy cái bánh mì sandwich, và mấy cái phô mai. Chắc cũng phải 10-11h rồi, chúng tôi phải ăn trưa đã, như thói quen, tôi rút điện thoại ra xem giờ:
- Chết, điện thoại của tao hết sạch pin rồi. Qua giờ mất sóng, tao vẫn chưa liên lạc được với mẹ thằng Đức cũng như anh Trần nữa.
- Điện thoại tao cũng hết pin từ tối qua rồi. Ấu quá, đây lại không có điện mà sạc. Để tao xem thằng Đức có để điện thoại trong túi không.
Tôi quay qua nhìn đồng hồ trên bàn của bà Băm, đã 12h trưa, bà Băm làm gì mà trưa nào cũng lịch kịch ở gian trong mà không ra ngoài? Bụng bỗng nhiên sủi cồn cào, từ hôm qua tới giờ, ba thằng chúng tôi toàn ăn sandwich với phô mai mang theo trong ba lô.
Rồi tôi chợt cảm nhận có điều gì đó khác thường về bà Băm, tôi cố gắng nói thật khẽ, chỉ vừa đủ để Hoàng có thể nghe thấy:
- Sao hôm nào, bà Băm cũng ở gian trong cả buổi vậy? Bả làm cái gì trong đó?
- Tao không biết, đừng hỏi tao. Mày hỏi bà Băm ý – Hoàng cũng cố gắng nói khẽ hết mức có thể, cái bộ não chậm chạp của nó cũng đã hiểu ra một điều: đừng nói những điều vớ vẩn mà để cho bà Băm nghe được, sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp cho mấy đứa tôi. Dẫu sao thì chúng tôi hoàn toàn chưa biết gì về bà Băm cả.
- Còn một điều nữa, tao hơi thắc mắc…
Tôi kéo Hoàng ra ngoài cửa, tránh để bà Băm nghe thấy:
- Tại sao…không bao giờ thấy bà Băm……ăn?
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY