Thang máy đã lên tới tầng ba, tôi vội vàng xách bịch đồ lỉnh kỉnh dưới chân dùm Thi:
- Tối nay anh rảnh không? Bữa nay thấy anh không mặc đồ công sở, chắc lại “cúp cua” hở?
- Hì. Mai anh nộp đơn xin thôi việc rồi. Chính thức thất nghiệp nên rảnh lắm! – Tôi cười hì hì.
- Ấy. Sao lại thôi việc?
- Hì. Không có gì đâu, tại anh muốn đổi môi trường làm việc thôi. Anh tính xin vào một công ty nước ngoài. Mà em hỏi anh rảnh làm gì?
- À, tối em tính nấu lẩu nấm, rồi mời mọi người qua ăn. Anh qua chơi nhé, có cả anh Tiến nữa đấy.
- Mời anh qua chơi thế có cho anh ăn ké không? – Tôi đùa – Mà Tiến nào? – Tôi cố nhớ, sục sạo khắp cái đống bạn trong não. Cái mớ bạn bè quan hệ dở dở ương ương thì tôi có đến cả một mớ. Đa phần chỉ là quan hệ xã giao bắt buộc, người thì bạn đồng nghiệp, người thì quen biết giúp đỡ qua lại bên các công ty khác…
- Anh Tiến học chung với anh hồi đại học ấy! Giờ ảnh đang làm phó phòng bên em – Hình ảnh cái thằng Tiến khù khù khờ khờ, mắt đeo cặp mắt kiếng dày cộm như đít chai hiện lên. Tôi bùi ngùi, cái thằng đấy vậy mà giờ làm phó phòng bên tổng đài, còn tôi thì vẫn cứ phải chật vật với đủ thứ chuyện. Sắp tới lại chuẩn bị xin thôi việc nữa chứ!
- À. Anh nhớ rồi!
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY