Tôi lưỡng lự, không muốn bác Tư biết, sợ bác ta sẽ làm rối hết mọi chuyện lên.
- Cũng không có gì, chuyện cũng qua rồi. Cháu chỉ muốn tìm hiểu chút thôi. Bác có biết gì về cô ta không? Số điện thoại, hay địa chỉ gì đó.
- À, tôi có số điện thoại. Nhưng mấy năm rồi, không biết cô ta có còn xài số này không. Cậu lấy giấy bút ra, tôi đọc cho… - giọng bác Tư đã bớt lo lắng hơn.
Tôi vớ lấy quyển sổ trên bàn, rồi chăm chú nghe bác Tư đọc:
- Rồi, bác đọc đi.
- 090xxxxxxx… Rồi đấy, tôi không còn biết gì nữa đâu.
- Cám ơn bác, cháu sẽ không làm phiền nữa.
Tôi cúp máy, bấm thử số bác Tư vừa đọc:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
- Chẳng lẽ cô ta không xài số này nữa sao? Giờ phải làm sao để tìm cô ta đây? – Tôi lầm bầm. Nhất thiết người tên Linh ấy có liên quan tới cái chết của Đức, không thể để mất dấu cô ta được. Nhất định tôi phải tìm ra con người đó.
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY