Chương 511: Trứng côn trùng màu trắng

Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, ánh kiếm đỏ dần mờ đi, kích thước bị áp chế chỉ còn dài hơn một xích, buộc Liễu Minh phải liên tiếp lùi về sau. Hắn khẽ thở dài, một tay vung lên thu hồi phi kiếm, đối diện với kiếm ảnh đang lao tới. Liễu Minh giũ ống tay áo, từng điểm kim quang xoay tròn bay nhanh ra, phát ra tiếng "Phốc", hóa thành một tầng màn cát màu vàng nhạt. Tiếp đó, hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, liên tiếp bắn ra vài đạo pháp quyết, lập tức chui vào trong màn cát.

Tiếng "Oanh" trầm đục vang lên, cát bụi màu vàng cuộn mình dựng đứng, hóa thành tầng tầng phòng ngự che chắn trước người Liễu Minh. Thanh niên cẩm bào thấy vậy, khóe mắt ánh lên nụ cười lạnh lùng, quát lớn một tiếng. Mười ngón tay hắn chuyển động như bánh xe, trong chốc lát không biết đã đánh ra bao nhiêu đạo pháp quyết. Thanh kiếm quang màu xanh chợt lóe lên rồi bùng phát dữ dội, giây lát sau hóa thành một con cự mãng màu xanh dài gần mười trượng.

Đây chính là thần thông chân chính của một Kiếm tu, khiến phi kiếm trực tiếp hóa hình. Cự mãng màu xanh quất đuôi, tạo thành liên tiếp hư ảnh màu xanh đâm thẳng vào tầng tầng màn cát Lạc Kim Sa. Tiếng "Phanh" vang lên! Ánh sáng xanh đi đến đâu, kim quang trên bề mặt màn cát liền bị cuốn đi, biến thành vô số hạt cát văng tung tóe, hoàn toàn không thể ngăn cản dù chỉ một chút. Liên tiếp vài tiếng giòn vang truyền ra. Cự mãng màu xanh nhanh chóng đánh tan mấy tầng phòng ngự, ngay lập tức đã nhào tới trước mặt Liễu Minh, há cái miệng rộng, hung hãn cắn xuống.

Từ xa, Kim Ngọc Hoàn thấy cảnh này, không kìm được thốt lên tiếng kinh hô. Sa Thông Thiên trên khuôn mặt dài và hẹp ánh lên vẻ lạnh lùng, một ngón tay mạnh mẽ chỉ thẳng về phía trước, không hề có ý niệm lưu tình. Thế nhưng, Liễu Minh chỉ khẽ lắc vai, thân hình chợt mờ ảo, xoay tròn một vòng trong cát bụi rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Cự mãng màu xanh hung hãn tấn công, nhưng lại chỉ chụp vào khoảng không. Thanh niên cẩm bào thấy vậy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, từ trong màn cát vỡ tan phía trên cự mãng, một đạo nhân ảnh chợt lóe, tiếng rồng ngâm hổ gầm đồng thời vang lên. Liễu Minh, toàn thân bị hắc khí cuồn cuộn bao phủ, xuất hiện từ đó. Lợi dụng lúc thanh niên cẩm bào còn đang ngẩn người, hắn tung ra một quyền đầy uy lực, nắm đấm phủ đầy vảy đỏ thẫm hung hăng giáng xuống đỉnh đầu cự mãng màu xanh.

Cự mãng gào thét một tiếng, bị đánh bay ngược ra xa, ánh sáng xanh quanh thân tan rã, biến trở lại thành hình dạng thanh phi kiếm màu xanh rồi bật ngược về. "Long Hổ Minh Ngục Công! Đây là công pháp nội môn, sao ngươi lại có được công pháp này!" Sa Thông Thiên vừa thấy hắc khí trên người Liễu Minh thì ngây người, nhưng lập tức nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đại biến quát hỏi. Hắn vung tay triệu hồi phi kiếm, cúi đầu nhìn. Thanh phi kiếm màu xanh kia hào quang có vẻ bất ổn, mũi kiếm có vài vết rạn, linh tính bị tổn thương không ít. Thanh niên cẩm bào nhìn thấy, ánh mắt lập tức ngưng trọng.

"Công pháp này đương nhiên là do tông môn ban tặng. Ngược lại, các hạ còn muốn tiếp tục giao đấu không?" Liễu Minh thản nhiên nói, thu lại hắc khí kình lực trên người. Đồng thời, hắn đánh ra một đạo pháp quyết, màn cát đầy trời cuộn lại, hóa thành một luồng kim quang chui vào ống tay áo. Sa Thông Thiên quả thực là một kình địch mạnh mẽ. Lực phòng ngự của Lạc Kim Sa, ngoại trừ Hỏa Linh Vương, đây là lần thứ hai bị một tu sĩ Ngưng Dịch cảnh công phá. Tuy nhiên, cú đấm vừa rồi của hắn cũng khiến đối phương chịu thiệt không nhỏ.

"Ngươi tên là gì, trước đây đệ tử ngoại môn không có người nào như ngươi, ngươi là đệ tử mới nhập môn sao?" Ánh mắt thanh niên cẩm bào lóe lên, hắn đánh giá lại Liễu Minh một lần nữa, lạnh lùng hỏi. "Tại hạ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, dù có nói tên, e rằng sư huynh cũng không biết." Liễu Minh cười ha ha.

"Tốt, ta đã nhớ mặt ngươi. Ngươi đã nhất quyết giúp đỡ nha đầu kia, vậy tùy ý ngươi. Nhưng nếu lần sau ngươi còn dám cản đường ta, chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu." Sa Thông Thiên nói xong với hàn quang lóe lên trong mắt, lập tức xoay người, không chút do dự phá không bay đi về phía xa. Liễu Minh thấy vậy, thoáng ngẩn người, sau đó ánh mắt chớp động, tự mình cân nhắc.

"Thật không ngờ, thực lực của Liễu huynh lại cao cường đến mức có thể bức lui người này." Kim Ngọc Hoàn hiển nhiên không suy nghĩ quá nhiều, vừa thấy thanh niên cẩm bào đã bay đi xa, lập tức phi thân đáp xuống bên cạnh Liễu Minh, nét mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"Kim cô nương quá lời rồi, chỉ là may mắn thôi. Người này là đệ tử nội môn, chắc chắn còn che giấu không ít thủ đoạn, tại hạ chỉ có thể làm được đến mức này. Chẳng qua, tại hạ có chút tò mò. Trước đây tại phường thị tông môn, ta từng nghe nói người này luôn dây dưa cô nương không dứt. Hôm nay, hắn lại vượt đường xa xôi tìm đến tận chốn núi sâu này, không biết có nguyên nhân đặc biệt gì?" Liễu Minh cười ha hả, đột nhiên chuyển lời hỏi.

"Chuyện này..." Thần sắc Kim Ngọc Hoàn cứng lại. "Nếu Kim cô nương có điều khó nói, cứ xem như tại hạ chưa từng hỏi." Liễu Minh mỉm cười, thản nhiên nói.

"Liễu sư huynh nói quá lời. Hôm nay có thể bức lui người này, tất cả đều nhờ vào thần thông của huynh. Tiểu muội sao dám che giấu? Thật ra, Sa gia bọn họ vẫn luôn mưu đồ bảo vật tổ tiên Kim gia ta để lại, cho nên mới liên tục gây khó dễ với ta." Kim Ngọc Hoàn thần sắc biến đổi liên hồi, nói ra một cách mơ hồ.

"Thật vậy sao?" Liễu Minh lộ ra vẻ mặt nửa cười nửa không. Kim Ngọc Hoàn bị hắn liếc nhìn một cái, cảm thấy lòng dạ bất an, theo bản năng tránh đi ánh mắt, cúi đầu xuống. "Đã như vậy, chúng ta nên mau chóng lấy ra vật tổ truyền của cô nương, tránh để đêm dài lắm mộng." Liễu Minh mỉm cười, quay người bước vào sâu bên trong huyệt động.

Lời nói của nàng ta mập mờ, chắc chắn đã che giấu không ít chuyện. Tuy nhiên, hắn cũng không có hứng thú truy hỏi. Chuyến đi này, hắn hoàn toàn chỉ vì đạo Thông Mạch Linh Phù kia mà thôi. Thấy Liễu Minh không tiếp tục hỏi, Kim Ngọc Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía chân trời xa xăm một cái, rồi mới quay người đi vào động quật.

"Tuy Sa Thông Thiên đã rời đi, nhưng không đảm bảo hắn sẽ không quay lại. Nơi đây lại không có người canh giữ, nếu có kẻ đột nhiên xâm nhập sẽ rất phiền phức. Để đảm bảo an toàn... chúng ta vẫn nên bố trí một trận pháp ở đây." Liễu Minh đi được hai bước bỗng dừng lại, quay người nói. Kim Ngọc Hoàn suy nghĩ một lát, cũng thấy lời đó có lý.

Nàng ta có vẻ đã chuẩn bị rất đầy đủ, bên mình mang theo hai bộ Pháp Khí bố trận. Hai người bận rộn tại lối vào động quật trong thời gian một nén nhang, bố trí xong một trận pháp phòng ngự và một trận pháp cảm ứng, rồi mới tiếp tục đi sâu vào trong động quật.

Lần nữa tiến vào gần hàn đàm, Kim Ngọc Hoàn lấy ra một kiện giáp da màu đỏ sậm và một quả Ngọc Phù màu trắng đưa cho Liễu Minh, bản thân nàng cũng giữ lại những thứ tương tự. "Tịch Hàn Giáp này được luyện chế từ tơ nhện Hỏa Chu ngàn năm, mặc vào người có thể chống lại hàn khí xâm nhập ở một mức độ nhất định. Ngay cả khi tiến vào trong hàn đàm cũng có thể bảo vệ an toàn cho cả hai chúng ta. Tuy nhiên, nó cần tiêu hao Pháp lực của bản thân mới có thể phát huy toàn bộ công hiệu." Kim Ngọc Hoàn giải thích ngay mà không cần Liễu Minh hỏi.

Liễu Minh nghe vậy, thần thức quét qua chiếc giáp da trong tay, cảm thấy một luồng nóng nhẹ truyền đến. Hắn lập tức mặc giáp vào người, rồi rót một ít Pháp lực lên đó. Ngay lập tức, bề mặt giáp da lóe lên hào quang đỏ sậm, một cảm giác nóng rực bao trùm lấy Liễu Minh. Trong khoảnh khắc, thân hình hắn như đang đứng giữa một khối kiêu dương, hàn khí xung quanh dường như biến mất hoàn toàn.

"Băng Tằm Yêu Trùng kia vô cùng xảo quyệt, một thân Hàn Băng thần thông cũng cực kỳ lợi hại. Nếu giao chiến với nó trong hàn đàm sẽ quá nguy hiểm, chúng ta cần tìm cách dẫn dụ nó ra khỏi mặt nước." Kim Ngọc Hoàn cũng mặc giáp da vào, đưa ngón tay trắng nõn sửa lại lọn tóc rủ xuống thái dương, thận trọng nói.

"Điều này là đương nhiên. Kim cô nương trấn định như vậy, chắc hẳn đã có kế sách, tại hạ xin lắng nghe." Liễu Minh mỉm cười nói. Kim Ngọc Hoàn nghe vậy, khiêm tốn cười vài câu, rồi trầm ngâm nói tiếp: "Con Yêu Trùng đó ngày thường đều trốn dưới đáy hàn đàm, sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhưng việc này không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị một món mồi nhử đặc biệt, đảm bảo có thể dẫn nó đến gần hàn đàm. Ngọc Phù màu trắng này là Ẩn Nấp Phù, có thể tạm thời che giấu khí tức của cả hai ta. Đợi khi nó vừa ra khỏi mặt nước, hai người chúng ta sẽ đồng loạt ra tay. Một người chặn lối vào hàn đàm, người còn lại dốc toàn lực nhanh chóng đánh chết nó."

"Nếu muốn vây khốn con Trùng này, chi bằng bố trí một trận pháp vây khốn gần đầm nước? Như vậy chẳng phải nắm chắc sẽ lớn hơn sao?" Liễu Minh đề nghị. "Tuyệt đối không thể. Băng Tằm này cực kỳ mẫn cảm với lực lượng cấm chế. Nếu chúng ta bố trí trận pháp lúc này, e rằng con Băng Tằm kia sẽ không dám ra khỏi hàn đàm nữa." Kim Ngọc Hoàn vội vàng đáp.

"Thì ra là vậy, vậy cứ làm theo kế hoạch của sư muội đi." Liễu Minh gật đầu, không nói thêm gì. Nàng ta hiểu rõ về con Băng Tằm trong đầm này đến vậy, xem ra đã nghiên cứu từ lâu rồi. Điều này rất tốt, sự sắp xếp cẩn thận như thế, hắn tin rằng có thể thuận lợi tiêu diệt con Băng Tằm kia.

Hai người bàn bạc xong, lập tức hành động. Kim Ngọc Hoàn lấy ra từ bên hông một chiếc hộp gỗ dài nửa xích, trên đó còn dán một tấm Phù Lục màu vàng nhạt. Nàng không chút do dự kéo Phù Lục xuống, rồi mở hộp gỗ. Nắp hộp vừa được nhấc lên, một luồng hàn khí trắng cuồn cuộn tỏa ra. Một quả trứng côn trùng màu trắng to bằng nắm tay chợt hiện ra giữa hàn khí, đồng thời, một mùi tanh hôi nhàn nhạt cũng truyền đến.

Nàng khẽ động cánh tay, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy quả trứng côn trùng. Thân hình nàng loáng một cái, đã đến một góc khuất trong hố quật, nơi xa đầm nước nhất, rồi vùi nửa quả trứng vững vàng vào trong bùn đất. Lúc này, Kim Ngọc Hoàn mới nép mình vào một góc khác gần đầm nước, không nói hai lời bóp vỡ Ngọc Phù trong tay.

Một luồng bạch quang nhàn nhạt vụt qua, thân hình nàng ta dần dần hòa vào không khí. "Đây chính là mồi nhử..." Liễu Minh như có điều suy nghĩ nhìn lướt qua quả trứng côn trùng vô danh kia, rồi năm ngón tay dùng lực, bóp nát Ngọc Phù, ẩn thân ở phía bên kia.

Gần nửa canh giờ trôi qua, mặt nước hàn đàm vốn yên tĩnh bắt đầu sủi bọt ùng ục, nổi lên một trận chấn động. Tiếp đó, một luồng chấn động Linh lực cường đại xen lẫn từng đợt hàn khí truyền ra từ trong đầm. "Quả nhiên có hiệu quả. Quả trứng côn trùng vô danh kia có thể dễ dàng dẫn dụ được Băng Tằm Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ, chắc chắn không phải là trứng côn trùng bình thường." Liễu Minh khẽ động thần sắc, thầm nghĩ trong lòng.

Đề xuất Voz: BÀI THƠ CHO AI ĐÓ YÊU THẦM VÀ BỎ
Quay lại truyện Ma Thiên Ký (Dịch)
BÌNH LUẬN