Logo
Trang chủ

Chương 1121: Đạo đăng

Đọc to

Khuynh Hồng Nguyệt khẽ giật mình, người hỏi chính là Sư Tôn đang ở phía sau nàng. Nàng không dám thất lễ, vội vàng đáp: "Hồi bẩm Sư Tôn, Tô huynh lực áp quần hùng, đã đoạt được chìa khóa, đệ tử tâm phục khẩu phục."

"Ừ?" Mười hai vị Chí Tôn đều khẽ giật mình, vạn không ngờ tới lại là câu trả lời như thế. Khuynh Hồng Nguyệt cũng xem như một Tinh Chủ thành danh vạn năm, tính cách cao ngạo, Sư Tôn của nàng hiểu rõ nàng nhất, chưa từng phục ai, nhưng giờ phút này lại có thể tâm phục khẩu phục một Tinh Không Cảnh sao?

"Là thua bởi chí bảo sao?" Sư Tôn của Hồng Nguyệt trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng hỏi.

Khuynh Hồng Nguyệt khẽ lắc đầu. Giờ phút này nàng đã đoán được đám Chí Tôn kia đang nghĩ gì, hiển nhiên, đối với việc Tô Bình có thể đoạt được chìa khóa thì họ có chút không phục và không thể nào lý giải. Quả thật, nếu như họ chưa thấy chiến lực đáng sợ và chân diện mục kia của Tô Bình, thì họ cũng không thể nào lý giải nổi.

"Đệ tử cũng không phải thua bởi chí bảo, là tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói." Khuynh Hồng Nguyệt lắc đầu nói.

"Bạc Lai Ân, ngươi cũng như vậy sao?" Một Chí Tôn khác cũng lên tiếng hỏi.

Bạc Lai Ân sắc mặt khẽ biến, cúi đầu nói: "Đúng vậy, Sư Tôn."

Mười hai vị Chí Tôn đều có chút chấn động rồi trầm mặc. Nếu như chỉ có Khuynh Hồng Nguyệt nói như vậy, bọn họ còn cảm thấy có mờ ám, nhưng Bạc Lai Ân cũng là một Tinh Chủ thành danh nhiều năm, ở điểm này thì không cần thiết phải nói dối. Quan trọng nhất là, Tô Bình lại có thể khiến họ thua một cách tâm phục khẩu phục, điều này thật sự quá kỳ lạ!

Thần Tôn ánh mắt lấp lóe, quay đầu nhìn về phía mấy vị Chí Tôn đã lên tiếng chỉ trích trước đó, cười lạnh nói: "Các vị, hiện tại nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ các vị muốn nói ta đã mua chuộc đệ tử của các vị sao?"

Mấy vị Chí Tôn sắc mặt âm trầm, những Chí Tôn khác thì ánh mắt lộ vẻ suy tư, nhất thời không ai đáp lời.

"Im đi!" Thần Tôn bỗng nhiên rống lên một tiếng, toàn bộ hư không chấn động, Đạo văn vờn quanh.

Đông đảo Chí Tôn nhìn thấy Thần Tôn nổi giận, ánh mắt đều tập trung vào người hắn. Mấy vị Chí Tôn đã lên tiếng kia nhìn nhau một cái, một người trong số đó nói: "Việc này kỳ quặc, không thể trách chúng ta hoài nghi, Thần Tôn chớ trách tội."

"Thần Tôn, việc này là do chúng ta lỗ mãng, nhưng ngươi cũng không cần nổi giận như vậy." Một Chí Tôn khác cũng thản nhiên nói.

Thần Tôn cười lạnh, nói: "Lỗ mãng? Các ngươi tùy tiện phỉ báng bản tọa cùng đồ nhi của ta, một câu đơn giản là có thể bỏ qua sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Một vị Chí Tôn cau mày nói.

"Đã làm sai thì đương nhiên là phải nói xin lỗi, bồi tội. Đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết điều này, các ngươi hỏi ta sao?" Thần Tôn lạnh lùng nói.

"Không sai, lúc trước các ngươi phỉ báng Thần Tôn, giờ đây dù sao cũng nên đền bù cho thỏa đáng. Chúng ta đều là Chí Tôn, chấp chưởng vũ trụ, uy nghiêm của Chí Tôn há có thể tùy tiện phỉ báng? Huống hồ, chư vị lúc trước còn không có bằng chứng!" Một người bên cạnh lên tiếng, là người bênh vực Thần Tôn.

Theo người này lên tiếng, mấy vị Chí Tôn khác có quan hệ tốt với Thần Tôn cũng đều nhao nhao lên tiếng.

"Hừ, thấy chìa khóa nằm trong tay đồ đệ Thần Tôn, cứ nghĩ truyền thừa đã nằm chắc trong tay sao?" Mấy vị Chí Tôn đã lên tiếng chỉ trích trước đó sắc mặt âm trầm. Thần Tôn đột nhiên bộc phát tức giận, muốn họ bồi thường, đoán chừng cũng vì nhìn thấy đồ nhi của mình có hy vọng đoạt được truyền thừa. Một khi đoạt được truyền thừa, Hoàng Kim Tinh Khu sẽ có tới hai vị Chí Tôn, mối giao tình sư đồ này đủ để khiến họ liên thủ, công hạ bất kỳ Tinh Khu nào.

"Bản tôn có một quyển cổ Tiên đồ, nghe nói trên đó có bí mật về Tiên Giới cổ xưa đã biến mất, xin đưa tặng Thần Tôn làm lời tạ lỗi." Một vị Chí Tôn tiện tay vung ra một quyển sách cổ bí bảo.

Vật này giống như một bức tranh, nhưng trăm vạn năm vẫn chưa mục nát.

Thần Tôn nhíu mày, tiện tay tiếp nhận, lạnh nhạt nói: "Những vật này bản tôn không thiếu. Các ngươi phỉ báng bản tọa, ta ngược lại có thể tha thứ các ngươi, nhưng đồ nhi ta tuổi còn nhỏ, không nên chịu các ngươi phỉ báng và ức hiếp. Nếu muốn bồi thường tội, thì hãy đền bù cho đồ nhi của ta một chút."

Các Chí Tôn khác sắc mặt biến hóa, nhìn thấy trận thế của Thần Tôn và mấy vị Chí Tôn khác, biết mình đã đuối lý từ trước, những Chí Tôn trung lập kia đoán chừng cũng sẽ không nhúng tay.

"Đây là một cây Phong Thần Kích, ẩn chứa một sợi Thượng Cổ tàn hồn, coi như một món quà tặng cho đồ nhi của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là, hy vọng đồ nhi của ngươi có thể đoạt được truyền thừa." Một vị Chí Tôn cười lạnh nói, tiện tay ném ra một cây Phong Thần đỉnh cấp bí bảo.

Thần Tôn nhíu mày, tiện tay tiếp nhận. Sau khi Tô Bình Phong Tôn, vật này ý nghĩa không còn lớn, nhưng nếu hắn tiếp tục truy cứu thì cũng rất khó đòi được thứ gì tốt hơn. Dù sao Tô Bình trước mắt chỉ là một Tinh Không Cảnh, đền bù hắn một cây Phong Thần đỉnh cấp bí bảo đã là vô cùng khó có được.

Các Chí Tôn khác thấy thế, cũng đều ném ra một vài Phong Thần bảo vật, sau đó liền riêng phần mình rời đi, không nán lại lâu hơn.

"Chúc mừng Thần Tôn, thu được một đồ nhi tốt." Có Chí Tôn lên tiếng chúc mừng Thần Tôn.

Các Chí Tôn khác cũng đều chúc mừng Thần Tôn. Thần Tôn mỉm cười, bao nhiêu chân giả trong lời chúc mừng này không cần phải tìm tòi nghiên cứu. Đáy lòng hắn giờ phút này chỉ có một nghi vấn: Vì sao Tô Bình có thể đánh bại Khuynh Hồng Nguyệt và Soái Thiên Hầu bọn họ.

Nhưng hiện tại hắn cũng không thể tìm tòi nghiên cứu. Đợi sau khi giao lưu xong, Thần Tôn mở miệng nói: "Đồ nhi, ngươi hiện tại lập tức kích hoạt phiến đá chìa khóa, tiến vào chân chính truyền thừa chi địa, tiến hành thí luyện cuối cùng. Những người còn lại, lập tức sẽ tiến về nơi thí luyện thứ hai, chuẩn bị sẵn sàng."

Nghe lời Chí Tôn nói, đám người hai mặt nhìn nhau, ném ánh mắt hâm mộ về phía Tô Bình.

Tô Bình gật đầu. Hắn cảm giác phiến đá trong tay giờ phút này dường như đã thoát khỏi gông xiềng, có một loại quy tắc đặc thù ẩn sâu bên trong. Khi này dẫn động ra, trong chốc lát, một cơn lốc xoáy hiển hiện, bao phủ lấy bóng dáng Tô Bình.

Trong nháy mắt, thân ảnh Tô Bình biến mất tại trước mắt mọi người.

Mà lúc này, mấy vị Chí Tôn động thủ, đem những người nắm giữ tín vật từ từng phân lộ Tinh Khu, đều dịch chuyển đến trung tâm đại lục, tập hợp lại một chỗ.

Trong khoảnh khắc, trong trường thêm hơn hai mươi người.

Lâu Lan Lâm và những người khác nhìn đám người bỗng nhiên xuất hiện thêm bên cạnh, có chút kinh ngạc. Đợi khi nhìn thấy khuôn mặt của đông đảo Chí Tôn trên đỉnh đầu, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Rất nhanh, ánh mắt Lâu Lan Lâm nhanh chóng tìm kiếm trong đám đông.

Lại không nhìn thấy bóng dáng Tô Bình.

"Chẳng lẽ..." Lâu Lan Lâm lập tức trong lòng chợt trùng xuống.

Bên cạnh, Lâu Lan Hài cùng Lâu Lan Tước cũng vậy. Bọn họ đều đã nhận đại ân của Tô Bình, lại không ngờ Tô Bình lại "gãy giáo" ở trung tâm đại lục.

"Các ngươi đừng lo lắng, tên kia đã có được chìa khóa, đã đi vùng đất thí luyện thứ ba rồi." Một thanh âm vang lên, Dias tiến đến bên cạnh mấy người, thấp giọng nói.

Mấy người đều ngây người, không khỏi trừng lớn mắt: "Thật sao?"

Biểu cảm của Dias có chút sa sút và mờ mịt, nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật: "Ta có cần phải lừa các ngươi sao?"

Trong lòng hắn bi ai, chẳng lẽ hiện tại mình đã sa sút đến mức nói chuyện cũng chẳng ai tin nữa sao?

Mấy người chú ý tới tâm trạng phiền muộn sa sút của Dias, có chút kỳ quái, cảm giác đối phương còn thất vọng hơn những người xung quanh, dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ mà.

Nhưng mấy người thức thời không hỏi thêm, trong lòng đã vừa rung động vừa vui mừng. Nếu như Tô Bình thật sự có thể đoạt được truyền thừa, vậy sẽ là một vị Chí Tôn quật khởi! Mà Lâu Lan gia của bọn họ, chẳng khác nào có một vị Chí Tôn làm cung phụng! Cho dù đến lúc đó Tô Bình không còn đảm nhiệm cung phụng, với mối quan hệ của Lâu Lan gia với hắn, thì nhất định sẽ thu hoạch không ít.

Lâu Lan Lâm giờ phút này tâm tình lại có chút kích động. Cứ việc nàng biết, cứ như vậy thì chính mình rốt cuộc không thể đuổi kịp đối phương, nhưng nàng vẫn thấy mừng cho Tô Bình.

"Nơi thí luyện thứ hai, lập tức mở ra, xin chuẩn bị kỹ lưỡng." Lúc này, lại có Chí Tôn nhắc nhở một lần nữa.

Rất nhanh, trên đỉnh đầu đám người xuất hiện một lối đi điện quang đen nhánh.

Những người được truyền tống đến từ các Tinh Khu khác, vẫn còn hiếu kỳ hỏi thăm về người đã đoạt được chìa khóa. Rất nhanh, tên Tô Bình nhanh chóng lan truyền trong đám đông. Nhìn về phía vòng xoáy trên đỉnh đầu, mọi người đều âm thầm ghi nhớ cái tên Tô Bình trong đầu.

...

"Đây chính là nơi thí luyện thứ ba?" Tô Bình đứng giữa khoảng đất trống. Ở trước mặt hắn là một tòa Tiên điện bằng thanh đồng cổ kính, tàn tạ.

Ở bên cạnh, khung cảnh đổ nát thê lương, tựa hồ vừa trải qua đại chiến. Trên những bức tường đổ nát, thậm chí còn kết đầy mạng nhện, cho thấy sự cũ kỹ, tiêu điều.

Nhưng nơi đây giờ phút này không có bất kỳ khí tức sinh vật nào. Trên mặt đất còn có thể nhìn thấy xác của những tiểu trùng đã khô cứng, có con thì bị đóng băng trong hổ phách, hóa thành hóa thạch.

"Nơi này từng có sinh linh đến đây, nhưng không thể đoạt được truyền thừa..." Tô Bình nhìn thấy trên mặt đất còn có xương cốt, có bộ tựa vào bức tường đổ, có bộ thì ngồi xếp bằng, tựa như đang cảm ngộ và tu luyện.

Tòa cổ điện này không biết tồn tại từ bao giờ, có lẽ cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện.

"Trong ký ức Sư Tôn truyền cho có nói, nơi thí luyện thứ ba này ngay cả Chí Tôn cũng không biết. Ký ức dường như đã được giải phong. Phương pháp kích hoạt truyền thừa là tiến vào cổ điện, nhóm lửa chín ngọn cổ đăng, mới có thể mở ra cổ lộ khảo nghiệm truyền thừa." Tô Bình ánh mắt lấp lóe, lấy ra chí bảo, cẩn thận bước vào cổ điện.

Ở sâu bên trong có một pho tượng đá nguy nga sừng sững, khắc họa một lão ông mặc thanh bào, sắc mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén. Dưới chỗ ông ta tọa hóa là một hung thú Thượng Cổ hung ác, chỉ tồn tại trong Thượng Cổ Ác Thú Đồ Giám của Liên Bang, tên là Câu Tễ. Nó có đầu rắn thân sư tử, toàn thân bao trùm lân phiến, bụng có miệng lớn, hai bên có nhiều con mắt, nghe đồn là một yêu thú hung ác trong cảnh giới Chí Tôn.

Tại hai bên tượng đá lão ông, có chín ngọn thanh đồng cổ đăng, sớm đã khô cạn, kết đầy mạng nhện.

"Trong ký ức Sư Tôn truyền cho có nói, muốn dùng quy tắc Đại Đạo làm nhiên liệu để nhóm lửa Cửu Đăng, trước tiên cứ thử xem sao." Tô Bình phóng xuất Không Gian quy tắc cấp Nhập Đạo, bao phủ lấy ngọn cổ đăng đầu tiên. Rất nhanh, cổ đăng dường như tìm thấy nhiên liệu, phụt một tiếng, bùng lên ngọn lửa.

Nhưng ngọn lửa này yếu ớt, rất nhanh liền cháy hết.

"Lấy quy tắc Đại Đạo làm nhiên liệu..." Tô Bình khẽ giật mình, đôi mắt lấp lóe, trong lòng bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu lần thí luyện này thành công thì thôi, còn nếu thất bại, gỡ mấy ngọn đèn này đi, xem ra cũng rất có giá trị.

Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Đạo Độc Tôn
BÌNH LUẬN