Logo
Trang chủ

Chương 76: Làm tuyên truyền, ta là nghiêm túc

Đọc to

Tô Bình suy tư một lát, khẽ gật đầu: “Có thể.”Nếu đã là tuyên truyền, trực tiếp đến học viện của họ để tuyên truyền xem ra cũng không tồi. Học viên của các học viện danh giá về Tinh Sủng, mới thật sự là những người sẵn sàng đổ tiền của, công sức vào thú cưng. Không như những người qua đường bình thường, tùy tiện nuôi mèo chó chỉ xem là thú vui, không thể dốc hết sức lực để đào tạo chúng.

“Thật sao?” Thấy Tô Bình đồng ý, đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng bừng, có chút hưng phấn. Trong mắt nàng, Tô Bình cực kỳ thần bí, phía sau hắn chắc chắn có một vị lão sư cực kỳ lợi hại, rất có thể là những đại lão thoái ẩn. Kết giao với người như vậy, chắc chắn là chuyện trăm lợi mà không hề hại.

“Vậy ngày mai ta sẽ đến đón ngươi?” Tô Yến Dĩnh chớp lấy thời cơ hỏi.

Tô Bình khẽ gật đầu: “Bắt đầu mấy giờ?”

“Trận thi đấu biểu diễn có mấy trận, ta và Diệp Hạo sẽ là áp trục xuất hiện vào ban đêm.” Tô Yến Dĩnh lập tức nói, giữa hai hàng lông mày phảng phất có chút đắc ý. Dù sao cũng là tiến vào vòng chung kết, mặc dù trước đây nàng mong đợi giành được quán quân, nhưng thật sự một đường quá quan trảm tướng mới phát hiện, nếu như không có Chuột Lôi Quang, nàng nhiều nhất chỉ có thể dừng bước ở Top 8. Trong học viện ẩn mình quá nhiều thiên tài, thường ngày không lộ diện, nàng cũng chưa từng để ý tới. Chính vì lẽ đó, nàng mới vô cùng cảm tạ Tô Bình. Vinh dự được vào vòng chung kết đã mang lại cho nàng lợi ích vượt xa tưởng tượng!

“Diệp Hạo?”

“Chính là quán quân hằng năm của học viện chúng ta, người đã đánh bại ta đó.” Tô Yến Dĩnh cười khúc khích nói, không hề oán hận. Nàng thua một cách tâm phục khẩu phục, dù sao đó chính là Thú Ngân Xà Lôi Long huyết thống cấp chín, mà cấp chín đã coi như là cấp bậc mạnh nhất dưới vương giả!

Thấy được vẻ vô tư như vậy của nàng, khóe miệng Tô Bình có chút giật giật.

“Vậy tối mai ta đến đón ngươi?” Tô Yến Dĩnh nháy mắt, vẻ mặt chân thành.

Tô Bình hơi suy tư một chút, nói: “Buổi chiều đi, khoảng bốn giờ.”

“Ông chủ muốn đến sớm sao?” Đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên. Được tiếp xúc nhiều với Tô Bình, hiểu rõ hơn một chút về thú cưng, chính là điều nàng cầu còn không được.

Tô Bình khẽ gật đầu: “Đến lúc đó còn làm phiền ngươi một ít chuyện. À mà này, tại học viện các ngươi phát tờ rơi có vi phạm nội quy trường học không?”

Phát tờ rơi? Vai Tô Yến Dĩnh rũ xuống, kinh ngạc nhìn Tô Bình. Chẳng lẽ mục đích đến sớm, chính là muốn tận dụng ban ngày còn có thể tiếp xúc với mọi người để phát tờ rơi sao? Làm tuyên truyền, ngươi nghiêm túc đấy chứ?

Thấy Tô Bình vẻ mặt nghiêm túc, Tô Yến Dĩnh rốt cục tin chắc, ông chủ này thật sự muốn nhờ nàng tuyên truyền. Một cao nhân thoái ẩn như vậy lại cũng thiếu tiền sao?

“Ông chủ, với thân phận của ngươi, đi phát tờ rơi có vẻ không hợp lắm phải không?” Tô Yến Dĩnh rụt rè hỏi.

Tô Bình gật đầu: “Đương nhiên.”

Tô Yến Dĩnh nhẹ nhàng thở ra: “Ta cứ nghĩ, cao thủ vẫn cần giữ thể diện chứ.”

“Ta không thích hợp, nhưng ngươi thì có thể.” Tô Bình nhìn nàng: “Thuận tiện gọi cả người bạn đi cùng ngươi hôm trước. Sau đó ta sẽ in tờ rơi, hai ngươi cứ phụ trách đi phát. Nhớ kỹ chọn những bạn học giàu có một chút, những người có tài chính eo hẹp thì đừng tìm, tránh lãng phí công sức.”

“Ôi, thật quá thực tế!” Tô Yến Dĩnh trước mắt tối sầm lại, cảm giác như rơi vào ổ trộm cướp. Chính mình đi phát tờ rơi ư? Để một hoa khôi học đường trong học viện giúp ngươi phát tờ rơi, trái tim lang sói của ngươi không đau sao?!

“Thế nào?” Tô Bình hỏi, tựa hồ đang tham khảo ý kiến của nàng.

Tô Yến Dĩnh rất muốn đáp một câu “chẳng ra làm sao cả”, nhưng nghĩ đến Chuột Lôi Quang của mình, nghĩ đến đại ân đại đức của ông chủ này, đành nhịn! “Ta đã biết.” Tô Yến Dĩnh mất hồn mất vía đáp lời trong vô thức.

Tô Bình rất hài lòng gật đầu: “Vậy còn chuyện gì nữa không? Ngươi có muốn mua thứ gì không?”

Tô Yến Dĩnh vô thức nhìn lướt qua kệ hàng, khi thấy một vật phẩm giá một trăm hai mươi vạn, đôi mắt nàng như bị điện giật, vội vàng dời đi, âm thầm nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Nếu, nếu như không mua đồ vật, ta còn có thể gửi nuôi và đào tạo thú cưng ở đây cho ngươi không?”

Tô Bình thấy được vẻ e dè đột ngột của nàng, có chút kỳ quái, nói: “Đương nhiên có thể, nhưng việc đào tạo sau này đều tương đối bình thường, mức tăng trưởng bình thường.”

Tô Yến Dĩnh ngẩng đầu ngắm hắn một chút: “Bình thường nghĩa là sao?”

“Chính là đào tạo một lần, nhiều nhất lĩnh ngộ một kỹ năng, hoặc là chiến lực hơi tăng lên nửa cấp hoặc một cấp.” Tô Bình tùy ý nói.

Tô Yến Dĩnh lặng thinh. Cái này còn gọi là tăng trưởng bình thường sao? Đổi lại các cửa hàng đào tạo bình thường, có thể khiến chiến lực tăng lên một phần mười đã coi là rất tốt rồi, còn việc để thú cưng lĩnh ngộ ra kỹ năng mới, lại càng phải thu thêm phí riêng!

Bất quá, nghĩ đến chiến lực yêu nghiệt của Chuột Lôi Quang, cùng sự chênh lệch trong mức độ tăng trưởng này, Tô Yến Dĩnh rất nhanh liền hiểu rõ. “Mạnh” trong mắt mình, và “mạnh” trong mắt ông chủ này, không phải cùng một khái niệm.

Cái gì gọi là cao nhân, đây mới gọi là cao nhân! Tầm mắt cao hơn thường nhân, không thể tính toán theo lẽ thường!

“Ta đã biết, ông chủ, ta muốn gửi nuôi và đào tạo tất cả thú cưng của ta.” Tô Yến Dĩnh lập tức nói. Cơ hội hiếm có như vậy phải tranh thủ nắm bắt ngay. May mắn hiện tại ở đây không có việc buôn bán gì, nếu như chờ sau này công việc kinh doanh tốt rồi, nàng muốn mời ông chủ này chuyên tâm đào tạo, chỉ sợ sẽ rất khó.

Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên có chút hối hận khi đã đồng ý giúp Tô Bình tuyên truyền. Một cao nhân thoái ẩn như vậy, một mình mình biết, mới là tốt nhất, đây chính là một bảo tàng! Bất quá, nàng cũng biết, giấy không thể gói được lửa, người khác sớm muộn cũng sẽ biết tiệm này. Điều nàng phải làm, chính là tranh thủ đến nhiều lần hơn trước khi người khác biết.

“Ông chủ, chỗ ngươi có thể làm thẻ thành viên không?” Tâm tư Tô Yến Dĩnh lay động.

Tô Bình nhíu mày, lườm nàng một cái, một chút liền nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của đối phương: “Không có.”

Tô Yến Dĩnh có chút thất vọng.

“Phí đào tạo vẫn như cũ, cấp một đến ba là một vạn, cấp bốn đến sáu là mười vạn.” Tô Bình hỏi: “Ngươi muốn đào tạo mấy con?”

Tô Yến Dĩnh nghe xong, lập tức nghĩ đến chiếc ví tiền trống rỗng đáng xấu hổ của mình. Nàng dù sao cũng chỉ là một học sinh, tiền bạc trước đó đã tiêu gần hết, lại còn thiếu tiền của hảo hữu Lam Nhạc Nhạc chưa trả, làm sao còn moi ra được mười vạn đây?

“Chuyện này…” Tô Yến Dĩnh mặt đỏ ửng: “Hôm nay ta quên mang tiền, lần sau lại đến vậy.”

“Không mang tiền?” Tô Bình hoài nghi nhìn nàng.

Tô Yến Dĩnh cười ngượng nghịu, khoát tay nói: “Ông chủ, vậy hẹn ngày mai gặp lại, bái bai!” Nói xong, nàng quay người như chạy trốn khỏi cửa hàng.

Tô Bình nhìn bóng lưng nàng rời đi, có chút thầm lặng. Sao ta lại cảm thấy mình giống đang cướp bóc vậy nhỉ, đáng sợ đến vậy sao?

Tiếp tục sống lay lắt qua ngày trong tiệm, không có việc kinh doanh nào, đến khuya mới về nhà.

Mới vừa vào cửa, Tô Bình liền nghe thấy trong phòng khách Tô Lăng Nguyệt đang năn nỉ mẹ xin tiền. Cẩn thận lắng nghe, sắc mặt hắn lập tức trở nên có chút cổ quái. Lại cũng muốn mua Chuột Lôi Quang sao? Trào lưu Chuột Lôi Quang này, lại càn quét đến tận nhà mình rồi ư?

Cởi giày, Tô Bình bước vào phòng khách. Thiếu nữ còn đang nũng nịu lay tay mẹ một giây trước, giây sau liền lập tức ngồi ngay ngắn, khí độ cũng khôi phục vẻ đạm bạc như mây khói.

Tô Bình nhướng mày, nói với mẹ rằng mình đói bụng.

Lý Thanh Như lập tức đứng dậy đi phòng bếp làm nóng cơm canh cho hắn.

Tô Bình rửa sạch tay ngồi vào bàn ăn, nhìn Tô Lăng Nguyệt vẫn chưa rời đi: “Nghe nói học viện các ngươi ngày mai có trận thi đấu biểu diễn?”

Tô Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết?”

“Nghe nói.” Tô Bình tùy ý nói: “Ngươi có lên đài không?”

Tô Lăng Nguyệt muốn hỏi là nghe ai nói, nhưng tính cách kiêu ngạo không cho phép nàng hỏi han Tô Bình. Nàng thản nhiên nói: “Đương nhiên, ta thế nhưng là quán quân hằng năm của năm nhất, ngày mai biểu diễn ta là áp trục.”

“Áp trục không phải quán quân hằng năm của năm thứ ba sao?” Tô Bình hỏi.

Tô Lăng Nguyệt lập tức giận dữ: “Ta áp trục của năm nhất không được sao?!”

Đề xuất Tiên Hiệp: Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng
BÌNH LUẬN