Logo
Trang chủ

Chương 129: Làm một cái chấm dứt

Đọc to

Khánh Trần phi nước đại trên đường, khi trèo tường đi ra, vết thương trên tay chưa lành lại bị cạnh sắt thô ráp trên lan can xước ra một đường.

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng. Hắn không ngờ rằng, sau khi vị phụ thân này ra khỏi sở giam giữ, điều đầu tiên làm lại là bán nhà cửa.

Khi hắn chạy về đến nhà, lại nghe bên trong một môi giới đang nói: "Mấy vị đừng thấy căn nhà này cũ nát nhỏ hẹp, nhưng nó là một căn nhà điển hình trong khu trường học danh tiếng. Chỉ cần nhập hộ khẩu, con cái có thể theo học tại trường Ngoại ngữ Lạc Thành ngay sát vách. Hơn nữa, nơi đây cách Lạc Ngoại quá gần, con cái của ngài đi học chỉ cần băng qua đường cái là tới trong năm phút."

"Nếu ở xa, ngài đưa đón cũng bất tiện, đạp xe lại không an toàn. Hơn nữa, con cái có thể ngủ thêm bốn mươi phút mỗi ngày, điều này hơn hẳn những học sinh khác nhiều lắm."

Trong phòng có sáu người đang xem nhà, tựa hồ là ba cặp vợ chồng, đều nhắm vào căn nhà trong khu trường học danh tiếng này mà đến.

Nhưng vào lúc này, môi giới nói: "Hơn nữa chủ nhà cũng đã nói, con trai của chủ nhà chính là Trạng nguyên kỳ thi cấp ba Lạc Thành. Vậy đây cũng là cố cư của Trạng nguyên."

Khánh Trần: ". . ."

Thành thật mà nói, hắn thật không ngờ danh tiếng Trạng nguyên kỳ thi cấp ba của mình, lại còn có thể trở thành thủ đoạn tăng giá trị tài sản khi bán nhà.

Khánh Trần lạnh lùng mở miệng nói: "Ai bảo các ngươi đến xem căn phòng này? Căn phòng này không bán!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng Khánh Trần.

Môi giới bất động sản chần chờ một chút: "Ngươi là?"

Khánh Trần đáp lời ít mà ý nhiều: "Trạng nguyên."

Môi giới: ". . ."

Mấy vị nam nữ trung niên đến xem nhà, theo bản năng nhìn về phía một tấm hình trên tường, đó rõ ràng là Khánh Trần lưu niệm khi nhận thưởng trước đó.

Lúc đó, Thành phố Lạc Thành còn thưởng hắn năm ngàn đồng, đương nhiên, số tiền đó cũng bị Khánh Quốc Trung đánh bạc sạch sành sanh.

Môi giới do dự nói: "Căn phòng này, ông Khánh Quốc Trung đã ủy thác cho chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã xem qua giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, trên đó đúng là tên của ông ấy, điểm này không sai được. Chìa khóa cũng là ông ấy đưa cho tôi, vừa rồi ông ấy còn đến đây nữa. Vậy thế này đi, tôi gọi điện cho ông Khánh Quốc Trung để xác nhận một chút."

Vừa nói, hắn bấm điện thoại của Khánh Quốc Trung, còn bật loa ngoài.

Lại nghe điện thoại đối diện truyền đến một trận tiếng mạt chược xào xáo, Khánh Quốc Trung không kiên nhẫn nói: "Thế nào?"

"Thưa ông Khánh Quốc Trung, xin chào," môi giới nói: "Là thế này, tôi mang theo vài vị khách hàng đến đây xem nhà, kết quả... hình như là con trai của ngài, nói căn phòng này không bán."

Khánh Quốc Trung hơi nghi hoặc: "Thằng nhóc đó không phải đang đi học sao? Sao đột nhiên về nhà? Không có gì, ngươi không cần để ý đến nó, căn nhà là đứng tên ta, ta nói bán là bán, hồng trung!"

Môi giới nói: "À, chỉ e không được thưa ông Khánh. Chuyện này cần ông về giải quyết một chuyến, nếu không khi giao dịch nhà cửa sẽ xảy ra vấn đề."

"Vậy thì chiều mai ta sẽ đến một chuyến, bây giờ đang bận, nhị đồng!" Khánh Quốc Trung nói.

Nói xong, đối diện liền cúp điện thoại.

Môi giới im lặng cầm điện thoại, sau đó nhìn về phía Khánh Trần: "À, vậy chúng tôi chờ chiều mai lại đến vậy."

Khánh Trần lúc này nghĩ thầm, vì sao Khánh Quốc Trung vừa ra khỏi sở giam giữ đã có tiền đánh bài?

Hắn đợi tất cả mọi người ra khỏi cửa, liền lập tức sờ xuống dưới đệm giường của mình, lại phát hiện mấy ngàn đồng tiền từ lần bán vàng thỏi trước cũng đã bị Khánh Quốc Trung lấy đi mất.

Khánh Trần là một học sinh, lại là học sinh nghèo được công nhận. Nếu trong ví có đến mấy ngàn đồng tiền mặt, rất dễ bị người khác nghi ngờ.

Hắn hơi may mắn vì mình đã cất vàng thỏi vào ba lô trước khi đi Lão Quân sơn, nếu không thì bốn thỏi vàng kia có lẽ cũng đã bị lấy mất rồi.

Lúc này Giang Tuyết đi đến, nàng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?"

Khánh Trần im ắng lắc đầu.

Giang Tuyết nói: "Ta vừa mới đi xác nhận với môi giới, ba ba của con muốn bán căn phòng này, con đúng là không ngăn được. Xét về mặt pháp lý, đây là nhà cửa của ông ấy."

Ngoài cửa sổ vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào, là môi giới đang giải thích tình huống cho mấy vị khách hàng, dù sao những người kia đến xem nhà mà lại về tay không, đều rất tức giận.

"Ừm," Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại.

"Nhưng không sao đâu Tiểu Trần, ba ba không cần nữa cũng không sao. Con sau này cứ dọn đến nhà chúng ta ở, Tiểu Vân sẽ ngủ chung phòng với ta, ta sẽ dọn dẹp phòng của con bé một chút rồi con có thể ở," Giang Tuyết an ủi: "Từ nay về sau con chính là người nhà của chúng ta, con cứ an tâm học tập, sau này thi đậu đại học, dì sẽ lo học phí cho con."

Khánh Trần cười cười: "Không có gì đâu dì Giang Tuyết, Tiểu Vân đã trưởng thành, chen chung một phòng với dì thì không tiện."

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Khánh Trần nhìn ra phía ngoài, rõ ràng là hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang ngồi trên xe lăn.

Phía sau bọn họ, còn có người đặc biệt đang đẩy xe lăn cho họ.

Hồ Tiểu Ngưu cân nhắc một lát rồi nói: "Khánh Trần đồng học, chúng ta ở bên ngoài nghe thấy môi giới nói chuyện. Là thế này, hai vị học sinh đối diện nhà ngươi đã dọn đi rồi, nhưng căn phòng đó ta đã mua lại rồi. Nếu như ngươi không chê, có thể dọn đến đó ở."

Thành thật mà nói, Hồ Tiểu Ngưu trước kia sống trong nhung lụa chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, hắn cũng không thể hiểu nổi một người cha nào lại bán nhà, để con trai mình không có chỗ ở.

Hắn không thể nào lý giải được.

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta rất cảm tạ hảo ý của ngươi. Điều ngươi cung cấp cũng đúng là thứ ta đang cần cấp bách, nhưng ta không thể ở miễn phí. Ta biết ngươi không thiếu tiền, nhưng xin hãy nhận lấy tiền thuê nhà. Đồng thời, ta sẽ ghi nhớ nhân tình này."

Hồ Tiểu Ngưu cười cười: "Được rồi, không có vấn đề."

Theo Khánh Trần, đối phương mặc dù có nhà trống, nhưng không nhất thiết phải cho mình thuê, cho nên hắn nhất định phải chấp nhận chuyện này.

Tương lai nếu như đối phương gặp nạn, hắn nhất định sẽ miễn phí giúp đối phương một lần.

Hồ Tiểu Ngưu sai người mang chìa khóa đến đưa cho Khánh Trần: "Tiền thuê nhà thông thường là 1200 đồng, nhưng căn phòng này chúng ta vừa mới tân trang lại, còn thay rất nhiều thứ như điều hòa không khí, bồn cầu thông minh, TV, cho nên giá thuê nhà cao hơn một chút, 1400 đồng ngươi thấy thế nào?"

"Hợp lý," Khánh Trần nói với Giang Tuyết: "Dì Giang Tuyết ứng trước giúp con một chút, sau này ta kiếm tiền sẽ trả lại dì."

"Ừm," Giang Tuyết gật đầu.

Hồ Tiểu Ngưu thành khẩn nói với Giang Tuyết: "Trước đó có lẽ do nguyên nhân của chúng ta, khi giao thiệp với dì có chút mạo phạm, xin thứ lỗi. Mong rằng sẽ không để lại ấn tượng xấu trong lòng dì, có cơ hội, chúng ta vẫn có thể trở thành bằng hữu."

Giang Tuyết cười cười: "Không có gì đâu cháu học sinh này, tuyệt đối đừng để tâm."

"Ừm," Hồ Tiểu Ngưu gật gật đầu.

Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, vịn lan can từng chút từng chút đi xuống lầu, người phía sau thì giúp hắn di chuyển xe lăn lên.

Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần: "Tiếp theo con định làm gì?"

Khánh Trần quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà quen thuộc: Căn phòng mờ mờ, màn cửa cũ nát, chiếc ghế sofa. Hắn trước kia luôn cảm giác mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ rời khỏi nơi đây, nhưng khi thật sự đến giây phút phải rời đi, vẫn còn chút không nỡ.

Hắn nhớ kỹ mấy năm trước phụ thân sẽ còn mua bún gạo Đào Đào Cư trở về, hai người ngồi trên ghế sofa, quây quần bên bàn trà dùng bữa.

Hắn nhớ kỹ trong căn phòng này thỉnh thoảng sẽ có kiến bò vào kiếm ăn, mẫu thân Trương Uyển Phương thế nào cũng sẽ than phiền côn trùng quá nhiều, nhà cửa quá ẩm thấp.

Hắn nhớ kỹ từ bàn đọc sách của mình nhìn ra phía ngoài, có thể thấy cây cối trước cửa không hoa không trái.

Căn phòng này mỗi một chi tiết nhỏ hắn đều nhớ, bất luận là tốt, hỏng.

Sau đó, mẫu thân rời đi.

Lại sau đó, phụ thân cũng không trở lại.

Có lẽ đây chính là khuyết điểm của ký ức quá tốt.

Nhưng mà, chuyện đã đến nước này.

"Có lẽ đã đến lúc phải kết thúc," Khánh Trần bình tĩnh nói trong căn phòng nhỏ: "Ngày mai, sẽ vứt bỏ hết quá khứ của nhân sinh."

. . .

Kịch bản lập tức sẽ càng thêm thú vị ~ Hoan nghênh mọi người bình chọn cho ta trong hoạt động Đại điển IP văn học mạng năm 2020 nhé! Thuận tiện lại cầu thêm nguyệt phiếu!

Đề xuất Voz: [Hồi ký] Cấp 3, Anh và Em
Quay lại truyện Mệnh Danh Thuật Của Đêm
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nazz

Trả lời

11 giờ trước

Chap 430 bị thiếu đoạn sau

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

13 giờ trước

Chap 419 bị thiếu ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

11 giờ trước

ok đã fix hết

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

17 giờ trước

Chap 412 bị thiếu đoạn sau ad ơi

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

18 giờ trước

Chap 402 và 403 ngược nhau rồi ad ơi

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

20 giờ trước

Chap 398 bị thiếu đoạn sau ad ơi

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

1 ngày trước

Chap 332 và 333 bị lặp ad ơi

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

2 ngày trước

Chap 322 hình như bị thiếu 1 đoạn

Ẩn danh

tai pham thanh

Trả lời

4 ngày trước

Bị lỗi rồi ad ơi, không vô đọc được

Ẩn danh

Nazz

Trả lời

6 ngày trước

Chap 168 thiếu đoạn sau ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

6 ngày trước

ok