Đêm đen như mực, vầng trăng bạc tựa mâm bị che khuất nửa mặt.
Con yêu thú mặt người ngửa mặt gào thét, giữa đám bờm của nó đọng lại những vết máu khô cứng như băng tinh. Đồng tử rắn đỏ ngầu quét qua, mái ngói xanh tường trắng rắc rắc nứt toác, đất đá dưới lòng đất cuồn cuộn trồi lên. Ngay cả cây hòe cổ thụ cắm rễ trăm năm cũng bị nhổ bật gốc, mang theo bùn đất đập mạnh về phía viện lạc của sứ đoàn.
Khi thân thể nó cao chừng một trượng giữa không trung, vầng trăng sau lưng lại hóa thành vệt sáng mờ ảo. Vảy giáp trên thân hổ, đuôi rắn tỏa ra ánh lạnh màu xanh sắt, mỗi phiến vảy to bằng cối xay, mép vảy mọc ngược những gai nhọn hình răng cưa, lao thẳng về phía sân viện của sứ đoàn Nam Tấn.
“Súc sinh dám làm càn!”
Ngay lúc này, tiếng hét như sấm sét nổ tung, chuông đồng trên mái hiên vỡ tan theo tiếng.
Chỉ thấy trên mái hiên của tòa lầu cao sừng sững một nam tử trung niên tựa tháp sắt, thân khoác trọng giáp màu đen huyền, kẽ giáp để lộ đôi cánh tay màu đồng cổ, cơ bắp cuồn cuộn như rễ tùng cổ thụ. Khi hắn đạp nát ngói mà nhảy xuống, khí huyết trong cơ thể gầm vang như sông lớn cuồn cuộn. Trong tay hắn cầm một cây trường thương to bằng miệng bát, một thương đập mạnh xuống yêu thú mặt người. Trong hư không ngưng tụ một ấn thương khổng lồ, nhanh chóng giáng xuống. Khoảnh khắc ấn thương ngưng tụ, hư không vang lên tiếng kim loại va chạm leng keng.
Yêu thú mặt người đang giữa không trung, vươn vuốt hổ khổng lồ chụp tới. Vuốt hổ bỗng nhiên bành trướng thêm ba thước, yêu vụ đen kịt phun ra từ kẽ vảy giáp. Năm móng vuốt sắc bén tựa như lưỡi dao đoạt hồn được rèn từ tinh thiết, đầu móng còn nhỏ ra thứ máu đen ăn mòn vạn vật.
Khi hai vuốt đập xuống, yêu vụ và ấn thương va chạm dữ dội, ánh sáng chói mắt bùng nổ giữa không trung, phát ra tiếng gầm chói tai. Hư không vặn vẹo dữ dội, lấy điểm va chạm làm trung tâm, từng lớp gợn sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường khuếch tán ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, toàn thân nam nhân trọng giáp đó như bị núi đâm trúng, bay ngược ra sau để lại năm rãnh sâu trên tường. Vảy trên giáp cũng bị chấn động bong ra vài phiến, trường thương trong tay rung bần bật phát ra tiếng “ong ong”, suýt chút nữa đã văng khỏi tay hắn.
Tuy nhiên, con yêu thú mặt người cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi thế. Thân thể đồ sộ của nó, trong đòn này, lập tức mất đi thăng bằng, như một ngọn núi nhỏ đổ sập ngã nhào xuống đất. Mặt đất dưới lực xung kích khổng lồ sụp đổ ầm ầm, tạo thành một hố sâu khổng lồ, đất đá xung quanh bị nổ tung văng tung tóe khắp nơi.
“Gào…”
Khuôn mặt người đáng sợ của yêu thú mặt người lộ vẻ giận dữ, phát ra một tiếng gầm. Một đôi vuốt hổ đập xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra mấy khe hở.
Người đàn ông khoác trọng giáp tay cầm trường thương đó chính là Lư Trường Vân, Tả tướng quân Hoàng Thành Tư, người được Hoàng Thành Tư công nhận là cao thủ thứ hai, chỉ sau Hữu tướng quân. Hắn là một cao thủ lừng danh thực sự đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện trên chiến trường.
Hoàng Thành Tư là quân đội thân cận của Thiên Tử, là một đội quân tinh nhuệ thực sự, trong đó có rất nhiều cao thủ chiến trường. Tuy nhiên, giống như Dạ Bộ, mặc dù nhiều người có trình độ Tông Sư, nhưng đều không mang danh Tông Sư.
So với Dạ Bộ, Hoàng Thành Tư khó đánh giá hơn, bởi vì những cao thủ của Dạ Bộ ít nhất vẫn dùng thủ đoạn giang hồ, còn phần lớn cao thủ Hoàng Thành Tư đều dùng thủ đoạn xung trận cứng đối cứng. Trên chiến trường, ở nơi rộng rãi, họ có lợi thế chiến đấu rất lớn, nhưng ở những nơi có nhiều vật che chắn như trong thành, lợi thế của cao thủ giang hồ lại rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, Cố Mạch từng nghe Diệp Kinh Lan nói về Lư Trường Vân này, công phu luyện hoành của hắn cực kỳ mạnh mẽ. Ngay cả Diệp Kinh Lan, một cao thủ võ đạo nổi tiếng thích cứng đối cứng trong giang hồ, khi giao đấu với Lư Trường Vân, cũng chỉ có thể lợi dụng môi trường, thi triển một số thủ đoạn giang hồ, không dám cứng đối cứng với Lư Trường Vân.
“Kết trận!”
Ngay sau khi Lư Trường Vân cứng đối cứng một chiêu với yêu thú mặt người, hắn lập tức ra lệnh. Ngay lập tức, một đội hơn trăm tinh binh của Hoàng Thành Tư xông thẳng đến sân viện nơi sứ đoàn Nam Tấn đang ở, tay cầm từng tấm khiên và trường thương, kết thành một tiểu chiến trận, chặn ở cửa, mơ hồ có chiến khí tràn ngập, ngăn yêu thú mặt người xông vào phủ.
Dù sao đây cũng là Hồng Lư Tự, khắp nơi đều là kiến trúc. Hơn nữa, binh lính Hoàng Thành Tư cũng không nhiều, muốn dựa vào việc kết quân trận dùng chiến khí trấn áp yêu thú mặt người là điều không thể.
Ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ như chiến khí mà quân phòng thủ Lâm Hải quận tạo ra khi Cố Mạch nghênh chiến Đại Chưởng Quầy ở Yên La huyện trước đây, có tác dụng nhưng rất hạn chế. Dù sao đây không phải là trong quân đội đủ số lượng người hay chiến trường. Hơn nữa, yêu thú mặt người cũng sẽ di chuyển, vì vậy, chiến khí ở đây chỉ có thể phối hợp với khiên đặc chế để tạo thành phòng ngự chặn đứng xung phong của yêu thú mặt người.
Trong khoảnh khắc, hơn một trăm tấm khiên đã tạo thành một bức tường khiên sắt khổng lồ.
Yêu thú mặt người phát ra một tiếng gầm định xông tới, Lư Trường Vân đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhanh chóng cầm thương xông lên.
Ầm một tiếng nổ lớn!
Tiếng động kinh thiên động địa chấn động cả mặt đất. Con yêu thú mặt người mang theo gió tanh khí độc, đâm mạnh vào bức tường khiên sắt. Hơn mười lính khiên lập tức bay ngược ra sau như diều đứt dây, nhưng binh sĩ phía sau được huấn luyện có bài bản, lập tức bổ sung vào chỗ trống. Tiếng khiên va chạm keng keng vang lên không ngớt, chặn đứng thế công của yêu thú bên ngoài trận.
Ngay khi yêu thú chuẩn bị phát động đợt xung phong thứ hai, một đạo ánh bạc xé gió bay tới.
Trường thương của Lư Trường Vân như điện, nhắm thẳng vào đôi mắt to bằng đèn lồng của yêu thú. Yêu thú đột nhiên nghiêng đầu, hai vuốt hổ đầy gai ngược như điện chớp vỗ tới.
Lư Trường Vân vội vàng rút trường thương về đỡ, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn tan, hổ khẩu nứt toác. Giọt máu vừa trào ra từ hổ khẩu chưa kịp nhỏ xuống đã bị khí lãng chấn động thành sương máu. Hắn quỳ một gối xuống, gạch xanh dưới đầu gối “rắc” một tiếng vỡ vụn ba tầng.
Cái miệng rộng như chậu máu đỏ ngầu của yêu thú lập tức cắn xuống, khí tức tanh tưởi xộc thẳng vào mặt. Nước dãi chảy ròng giữa răng nanh sắc bén, ăn mòn mặt đất thành khói trắng xèo xèo.
Ngay lúc này, một đạo hàn quang lóe lên, một cây đại đao như sao băng bay tới, chém mạnh vào răng nanh của yêu thú. Tia lửa bắn tung tóe, trong tiếng kim loại va chạm chói tai, đại đao bị bật ngược bay về, rơi vào tay Diệp Kinh Lan.
Chỉ thấy hắn nắm lấy chuôi đao, thân hình quỷ dị biến mất khỏi chỗ cũ. Giữa đất trời chỉ còn lại một đạo đao ảnh khổng lồ, mang theo sát ý sắc bén. Đao ảnh ngập trời ngưng tụ thành lưỡi đao sáng chói, to chừng một mẫu. Nơi đao cương đi qua, không khí bị xé toạc, lộ ra khe nứt hư không màu tím đậm.
Yêu thú gầm lên một tiếng cuồng nộ, vuốt sắc bén hất bay Lư Trường Vân, quay người đối diện với đạo đao ảnh kia.
“Gầm, gầm…”
Nó há cái miệng rộng như chậu máu, phát ra vài tiếng gầm. Từng đợt sóng âm vật chất hóa như sóng to gió lớn cuồn cuộn xông ra, nơi đi qua hư không đều chấn động.
Đại đao và sóng âm va chạm dữ dội, bùng phát tiếng gầm chói tai. Thân ảnh Diệp Kinh Lan hiện ra, hắn cắn răng đâm trường đao vào sóng âm, lưỡi đao từng tấc một khó khăn tiến tới.
Ngay trong khoảnh khắc giằng co này, đuôi hổ đầy vảy giáp sau lưng yêu thú đột nhiên tăng vọt vài trượng, quét ngang tới như roi thép. Mỗi phiến vảy đều tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, như vô số phi đao sắc bén, muốn xé xác Diệp Kinh Lan thành vạn đoạn.
Đồng tử Diệp Kinh Lan co rút, đang định thu đao đỡ –
“Oàng!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng màn đêm, thân ảnh Cố Mạch từ trên trời giáng xuống.
Hắn song chưởng vỗ ra, hai con hỏa long gầm vang xé rách bóng tối, mang theo sức nóng bỏng thiêu rụi tất cả. Đá vụn trên mặt đất lập tức bốc hơi, một số cây cối trực tiếp “phù” một tiếng bốc cháy. Hai con hỏa long đâm mạnh vào thân thể yêu thú.
Yêu thú phát ra tiếng kêu thảm thiết xé gan xé phổi, thân thể đồ sộ bay ngược ra sau. Nơi đi qua gạch đá văng tung tóe, một tòa kiến trúc sụp đổ ầm ầm, khói bụi mù mịt.
“Gào…”
Trong khoảnh khắc, phế tích bỗng nhiên nổi lên gió tanh. Tiếng gầm từ cổ họng yêu thú mặt người phát ra khiến màng nhĩ mọi người đau nhói. Gạch đá vỡ nát trộn lẫn gỗ gãy như bị bàn tay khổng lồ vô hình khuấy động, tạo thành một cơn bão tử vong xoay tròn giữa không trung. Đá vụn ma sát không khí phát ra tiếng rít chói tai, nơi đi qua gạch đá thành tường lả tả bong tróc.
Ngay lập tức, Cố Mạch song chưởng tích lực chuẩn bị phát, Diệp Kinh Lan xách đao chuẩn bị nghênh chiến, Lư Trường Vân càng trực tiếp cầm thương xung phong.
Tuy nhiên, con yêu thú mặt người kia lại đột nhiên thu thế quay người. Đuôi hổ quét ngang cuốn lên trời đầy khói bụi làm vật che chắn, thân thể đồ sộ vẽ một đường cong quỷ dị trên không, ầm một tiếng cắm đầu xuống hồ nhân tạo.
Mặt hồ bắn tung tóe nước cao vài trượng, tựa như một đám mây nấm trắng bốc lên. Nước hồ bị máu yêu nhuộm thành màu tím sẫm, vô số cá bơi lật bụng nổi lên mặt nước. Lau sậy bên hồ lập tức khô héo đen lại, trong không khí tràn ngập khí tức tanh tưởi nồng nặc, chỉ có xoáy nước giữa hồ xoay tròn nhanh chóng.
Mấy người Cố Mạch có thể rõ ràng cảm nhận được yêu thú mặt người đã trốn xuống đáy hồ bỏ chạy, rõ ràng vượt quá độ sâu của hồ nhân tạo.
Diệp Kinh Lan trầm giọng nói: “Hồ nhân tạo này là sao vậy? Yêu thú mặt người từ dưới đó chui ra, bây giờ lại từ dưới đó trốn đi?”
Lư Trường Vân lập tức sai người mang đến một quan viên Hồng Lư Tự. Quan viên đó run rẩy giải thích: “Hồng Lư Tự này bốn mươi năm trước từng sụp đổ một lần, bên dưới là một hố sâu. Sau này mời thầy phong thủy đến xem xét, rồi xây một cái hồ ở đây, để tiện việc thoát nước, nên đã giữ lại cái hố sâu đó, nối liền với hệ thống cống thoát nước. Ngày thường, cái cửa cống đó được bịt kín bằng cửa đồng, chỉ khi cần thay nước cho hồ mới cử người đến mở!”
“Sao không nói sớm!”
Sắc mặt Lư Trường Vân không được tốt lắm. Mặc dù hôm nay không xảy ra vấn đề gì, nhưng yêu thú mặt người công khai xuất hiện ám sát, đường đường chính chính bỏ trốn trước mặt nhiều cao thủ Hoàng Thành Tư như vậy, hắn ít nhiều cũng cảm thấy mất mặt.
Diệp Kinh Lan nhìn về phía Cố Mạch, nói khẽ: “Cố huynh…”
“Ta đi đuổi!”
Cố Mạch trực tiếp nhảy xuống. Hắn rất thèm thuồng phần thưởng hệ thống là Thiên Ý Tứ Tượng Quyết sau khi tiêu diệt yêu thú mặt người.
Còn về việc liệu có nguy hiểm khi truy đuổi hay không.
Nếu là trước khi Vô Cực Quy Nguyên Khí thành công, hắn còn có chút do dự. Còn bây giờ thì, nếu có nguy hiểm gì, cùng lắm thì chơi một trận chúng sinh bình đẳng. Thế gian này còn có nguy hiểm nào mà một phát Vô Cực Quy Nguyên Khí không giải quyết được sao? Nếu có, vậy thì hai phát!
“Quá ngạo mạn rồi, quá ngạo mạn rồi!”
Cố Mạch đột nhiên nhớ lại sáng nay, mình còn đang giáo huấn em gái không được quá ngạo mạn. Kết quả, người thực sự ngạo mạn lại chính là mình.
Trước đây, hắn luôn châm chọc những người võ công đại thành là động một chút là tự cho mình là thiên hạ vô địch.
Nghĩ kỹ lại, tâm trạng của hắn bây giờ chẳng phải cũng y hệt sao.
Ngay khi Cố Mạch xuống nước,
Diệp Kinh Lan nói một câu với Tả tướng quân Lư Trường Vân xong, cũng không chút do dự nhảy xuống. Hai người theo xoáy nước tìm thấy cửa cống thoát nước dưới đáy hồ, xông xuống sau đó, quả nhiên nhìn thấy một cái hố sâu, giữa hố có một cái rãnh ngầm cao hơn một trượng.
Hai người nhanh chóng bay qua.
Diệp Kinh Lan hỏi: “Cố huynh, ta nghe nói huynh có một Tinh Văn Truy Ảnh Giản, có thể truy đuổi được con yêu thú mặt người đó chứ?”
Cố Mạch gật đầu, nói: “Ta trước đây đã lo lắng con súc sinh đó bỏ trốn, cho nên, khi ra chưởng lúc nãy, đã đặt Tinh Văn Thạch vào vảy giáp của nó rồi.”
Đối với việc Diệp Kinh Lan biết hắn có Tinh Văn Truy Ảnh Giản, Cố Mạch không cảm thấy có gì lạ. Sau trận chiến ở Thuần Dương Quan Thương Châu kết thúc, hắn đã quang minh chính đại lấy đi Tinh Văn Truy Ảnh Giản. Một thời gian trước khi đối phó với Đại Chưởng Quầy lại sử dụng qua, cho nên, chuyện này không phải là bí mật gì.
Vừa nói,
Cố Mạch liền lấy ra Truy Ảnh Giản, kim chỉ điên cuồng xoay tròn, cuối cùng dừng lại.
Diệp Kinh Lan nghi ngờ nói: “Cố huynh, sao lại chỉ về hai hướng?”
“Hướng kia là truy theo Trịnh Lão Đao.”
“Thằng cha già đó thảm rồi!”
Trong rãnh ngầm, hai người nhanh chóng truy đuổi.
Vạn Hoa Lâu, hậu viện, trong tiểu viện của hoa khôi Tô Thanh Ngư.
Khi trời vừa hửng sáng.
Tô Tử Do mở mắt, nhìn Tô Thanh Ngư đang ngủ bên cạnh, nhẹ tay nhẹ chân gỡ tay Tô Thanh Ngư đang đặt trên người hắn, sau đó rón rén đứng dậy khoác áo ngoài lên người rồi đi ra cửa.
Đến cửa, hắn nhìn nhìn lư hương, chậm rãi đi tới, từ trong lòng móc ra một gói bột trắng đổ vào, rồi ra khỏi cửa.
Tô Thanh Ngư là hoa khôi của Vạn Hoa Lâu, đãi ngộ đương nhiên khác với các cô gái thanh lâu bình thường. Nàng có một sân viện độc lập, còn có mấy nha hoàn hầu hạ.
Tô Tử Do đi đến góc sân viện, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, liền lặng lẽ đi vào thư phòng phía đông.
Đây là thư phòng của Tô Thanh Ngư, bên trong có hai hàng giá sách, một cây tiêu vĩ cầm, và một ít bút mực giấy nghiên.
Tô Tử Do nhìn thấy trên bàn có một bức thư thiếp đã được đóng khung, chính là bài từ hắn tự tay viết tặng Tô Thanh Ngư mấy hôm trước. Cũng nhờ bài từ đó và tài viết chữ đó, hắn đã có được cơ hội trở thành khách quý của Tô Thanh Ngư.
Mấy ngày sau đó, thực ra hắn chẳng hề làm ra bài thơ hay từ nào hay ho cả, nhưng vẫn có thể ở lại phòng Tô Thanh Ngư.
Mặc dù hắn có nghi ngờ tiêu tiền công đi kỹ viện, nhưng hắn có thể thề với trời, hắn là vì điều tra án mà hy sinh bản thân.
Thông qua các manh mối khác nhau, cũng như các hồ sơ hắn tra cứu được từ Hoàng Thành Tư, hắn gần như có thể xác định Vạn Hoa Lâu có vấn đề. Và qua điều tra của hắn, manh mối cuối cùng đều chỉ thẳng vào hoa khôi Tô Thanh Ngư, vì vậy, hắn mới không tiếc bán rẻ thân thể và tài hoa của mình để quen biết và ân ái với Tô Thanh Ngư!
Và sau mấy ngày âm thầm quan sát,
Hắn suy đoán trong thư phòng này có manh mối. Thế là, hắn lén lút bỏ thuốc an thần định tâm vào lư hương để Tô Thanh Ngư ngủ say.
Nhìn tờ thư thiếp trên bàn, Tô Tử Do khẽ thở dài, rồi mò mẫm trong bóng tối đến một góc tường mò mẫm một hồi lâu, tìm thấy một chỗ lỏng lẻo. Hắn nhẹ nhàng ấn một cái, bức tường đột nhiên tách ra, lộ ra một mật đạo.
Tô Tử Do hít sâu một hơi, vội vàng đi vào mật đạo, rồi lại mò mẫm tìm thấy cơ quan đóng cửa, đóng cửa lại.
Trong địa đạo, tối đen như mực.
Tô Tử Do lấy ra que lửa thổi cháy, nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đã đến một khu vực trống trải. Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy trên tường có đèn dầu, vội vàng châm lửa.
Khi hắn châm sáng mấy ngọn đèn dầu, mật thất sáng bừng lên.
Đầu tiên đập vào mắt lại là mấy chục bài vị.
Tô Tử Do đảo mắt nhìn qua, khi nhìn thấy bài vị chính giữa, đồng tử khẽ co rút – Linh vị tiên phụ Trần Nguyên Xương.
Cái tên Trần Nguyên Xương này, hắn có ấn tượng, hắn đã nhìn thấy trong hồ sơ của Hoàng Thành Tư.
Bảy năm trước, khi đương kim Bệ Hạ vừa mới đăng cơ không lâu, từng xảy ra một vụ án mưu phản, liên lụy đến mười ba đại thần trong triều, đều xuất thân từ con em hàn môn. Trong đó có một Vân Huy tướng quân tam phẩm tên là Trần Nguyên Xương, bị tru di tam tộc, ba mươi hai người trong nhà không một ai thoát.
Tô Tử Do nhìn những bài vị khác bên cạnh bài vị Trần Nguyên Xương, tên đều là những người hắn từng thấy trong hồ sơ.
Hắn có thể xác định Trần Nguyên Xương này chính là Vân Huy tướng quân Trần Nguyên Xương bị tru di tam tộc bảy năm trước.
Tô Tử Do nhìn chằm chằm vào bệ thờ một lúc, nhạy bén nhận ra có một bài vị trong đó có dấu vết bất thường, rõ ràng là thường xuyên bị di chuyển. Hắn lập tức cầm bài vị đó lên, hóa ra ở đáy có nối một sợi xích sắt, theo một cái kéo nhẹ của hắn.
Tấm gỗ dưới bệ thờ đột nhiên tách ra, bên trong lại có một ngăn bí mật lớn.
Tô Tử Do nâng một ngọn đèn dầu nhìn vào, bên trong chất đầy những thứ được bọc bằng giấy dầu. Khi hắn mở ra, phát hiện bên trong toàn là Vân Lộc Đàn Hương.
Ở đáy ngăn bí mật này, còn có một cuốn sổ, hắn vội vàng lấy ra xem, hóa ra là một cuốn sổ sách. Nội dung bên trong càng khiến hắn kinh hãi.
Bởi vì nội dung của cuốn sổ sách này, lại trùng khớp với cuốn sổ sách mà Diệp Kinh Lan đã mang về từ Quỷ Thành Quỷ Phong Khẩu trước đó.
Ngay lập tức, trong đầu hắn ngàn vòng vạn chuyển, rất nhiều ý nghĩ lóe lên nhưng lại không nắm bắt được, liền vội vàng nhét sổ sách vào lòng chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hắn quay người, toàn thân đột nhiên run lên, hồn vía suýt bay mất, bởi vì, phía sau hắn không biết từ lúc nào đã đứng một người, chính là Tô Thanh Ngư vốn dĩ đang ngủ say.
Tô Tử Do gắng sức kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: “Thanh Ngư cô nương, thật trùng hợp!”
Trên khuôn mặt tú lệ diễm lệ của Tô Thanh Ngư tràn đầy vẻ u oán, mắt lệ nhòe nhoẹt nhìn Tô Tử Do, cất lời: “Lang quân, chàng thật sự nhẫn tâm như vậy, chẳng có chút tình nghĩa nào với Thanh Ngư sao?”
Tô Tử Do thở dài một hơi, nói: “Thanh Ngư cô nương, nếu không phải Tô mỗ vì sự dịu dàng của nàng trong thời gian này mà động lòng trắc ẩn, hôm nay sẽ không phải một mình ta đến đây, mà là mời Trung Lang Tướng Diệp Kinh Lan âm thầm bảo vệ ta rồi.”
Trong mắt Tô Thanh Ngư lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua. Nàng nói với Tô Tử Do: “Nhưng mà, lang quân, chàng vẫn muốn đẩy ta vào chỗ chết, phải không? Thực ra, ngay từ đầu, ta đã biết chàng đến để điều tra ta rồi.”
Tô Tử Do nghi ngờ nói: “Vậy nàng vì sao?”
Tô Thanh Ngư thở dài, nói: “Ta vốn định giả vờ không biết chàng đang điều tra ta, rồi âm thầm ra tay với chàng, nhưng… ngày đầu tiên nói chuyện với chàng, ta… lại không nỡ xuống tay nữa rồi. Ta chưa từng nghĩ trên đời lại có nam tử như chàng, tài hoa của chàng, kiến thức nói chuyện của chàng và sự tôn trọng của chàng đối với nữ tử, đều khiến ta mê mẩn!
Mấy ngày nay, ngày ngày ân ái với chàng. Ta luôn nghĩ trong lòng, nếu, nếu chàng đồng ý, ta vào phủ của chàng làm thiếp cũng tốt lắm. Ta biết chàng đang âm thầm điều tra, nhưng ta vẫn ôm một tia ảo tưởng, đó là chàng sẽ vì ta mà động lòng, sẽ từ bỏ điều tra ta, nhưng… cuối cùng vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.”
Tô Tử Do khẽ lắc đầu, nói: “Ta thực sự đã có ý định muốn chuộc thân cho nàng, nhưng, ta biết nàng đã dính líu đến vướng mắc giữa Tứ Hải Thương Hội và Quỷ Thành. Ta rất lo lắng, nàng còn có đường quay đầu hay không.
Cho nên, ta dù biết nơi đây của nàng có manh mối, vẫn chọn một mình đến mạo hiểm, chỉ là muốn nghĩ, nếu nàng không dính líu quá sâu, ta sẽ lợi dụng thân phận của mình, âm thầm xóa bỏ dấu vết cho nàng, sau này lại tìm cơ hội thay hình đổi dạng cho nàng, sống cuộc đời cầm sắt hòa minh. Nếu nàng có thể sinh cho ta một đứa con, chắc chắn sẽ giống nàng, đẹp như nàng vậy.”
Vừa nói, mắt Tô Tử Do đã hơi đỏ hoe, giơ cuốn sổ sách trong tay lên, nói: “Thanh Ngư cô nương, nàng nói cho ta biết, nàng còn có thể quay đầu được không?”
Thân Tô Thanh Ngư khẽ run rẩy, cắn chặt môi. Nàng đã không dám nhìn vào mắt Tô Tử Do nữa, không dám đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tô Tử Do.
“Lang quân,” một lúc lâu sau, Tô Thanh Ngư mới nói: “Ta… không quay đầu lại được. Chàng chắc hẳn đã đoán ra thân phận của ta rồi, với trí thông minh của chàng, chắc hẳn chàng cũng biết chúng ta đang làm gì rồi.”
Tô Tử Do chậm rãi nói: “Ta trước đây vẫn luôn nghĩ, Thương Vô Cữu, một cao thủ tà đạo giết người không chớp mắt, sao lại cam tâm tình nguyện tự hủy dung mạo, chỉ để ở bên nàng làm một cầm sư bình thường. Ta không bao giờ nghi ngờ tình yêu, nhưng ta không tin một kẻ ác như Thương Vô Cữu lại có tình yêu thuần khiết đến vậy.
Sau đó, lại có nghi ngờ thứ hai. Thôi Phán Quan của Quỷ Thành là người đứng sau màn của Tứ Hải Thương Hội, hắn lại không thể bán Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm, mà tất cả Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm trên thị trường đều có ghi chép. Hắn nấu chế Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm có ý nghĩa gì? Nếu là hắn tự dùng, hoàn toàn có thể lấy từ Tứ Hải Thương Hội hoặc mua. Tự mình nấu chế, quá dễ dàng để lộ mối quan hệ của hắn với Tứ Hải Thương Hội, Tứ Hải Thương Hội cũng sẽ không cho phép hắn làm vậy, nhưng trớ trêu thay Tứ Hải Thương Hội lại còn cho hắn có được phương thuốc chính phẩm. Điều này rất kỳ lạ.”
Nói đến đây,
Tô Tử Do chỉ vào những Vân Lộc Đàn Hương dưới bệ thờ, nói: “Cho đến vừa rồi, ta mới hiểu ra, Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm do Thôi Phán Quan nấu chế, căn bản không hề lưu thông ra thị trường, mà lại có mục đích khác rồi.
Vân Lộc Đàn Hương ở đây, e rằng giống với Vân Lộc Đàn Hương được dùng khi Tống Tử Sở Tống huyện úy bị hại cách đây một thời gian, bên trong đã được thêm vào thứ gì đó. Ví dụ, Vân Lộc Đàn Hương giết Tống Tử Sở có thêm phấn hoa Mạn Đà La Vong Xuyên. Điều đó có nghĩa là, cũng có thể thêm những thứ khác, ví dụ như thuốc làm mất đi lý trí.
Có Vân Lộc Đàn Hương của Tứ Hải Thương Hội che đậy, cho dù có người phát hiện ra điều bất thường mà điều tra, cũng không thể tra ra bất kỳ vấn đề gì. Bởi vì Vân Lộc Đàn Hương của Tứ Hải Thương Hội không có vấn đề, mà trên thị trường cũng không có Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm nào khác ngoài Tứ Hải Thương Hội.
Vạn Hoa Lâu của các ngươi bề ngoài mua Vân Lộc Đàn Hương chính phẩm của Tứ Hải Thương Hội, nhưng trong bóng tối lại dùng Vân Lộc Đàn Hương có thêm ‘gia vị’ do Thôi Phán Quan cung cấp. Sau đó phối hợp với thủ đoạn của các ngươi, đã khống chế rất nhiều người, ví dụ như Huyết Thủ Cầm Sư Thương Vô Cữu, ví dụ như mấy người phụ trách đột nhiên phản bội Bệ Hạ trong việc tranh giành tài quyền nội khố. Họ không phải phản bội Bệ Hạ, mà là bị các ngươi khống chế. Ta nói có đúng không?”
Tô Thanh Ngư khẽ gật đầu.
Tô Tử Do hít sâu một hơi, nói: “Ta bây giờ nghi ngờ, việc ta động lòng nảy sinh tình cảm với nàng, có phải cũng bị nàng dùng cùng một cách thức mà khống chế rồi không.”
“Không có không có, tuyệt đối không có.” Tô Thanh Ngư vội vàng nói: “Ta ban đầu đúng là có ý định đó, muốn dùng Vân Lộc Đàn Hương khống chế chàng, nhưng, ta không nỡ ra tay, ta muốn chàng thực sự yêu ta!”
Tô Tử Do thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thanh Ngư, quay đầu lại đi, có cơ hội đó, nhất định có cơ hội.”
Tô Thanh Ngư lắc đầu nói: “Ta không quay đầu được.” Nàng chỉ vào những bài vị đó, nói: “Chàng đã biết thân phận của ta rồi, chàng cũng đã biết sự thật về Vân Lộc Đàn Hương, lang quân, chàng thực sự không biết chúng ta bây giờ đang làm gì sao?”
Tô Tử Do trầm giọng nói: “Quỷ Thành dị động, chúng ta đều tưởng là nhằm vào Đại hội ký kết thông thương bốn nước. Tuy nhiên, trước đó, ta có một nghi vấn, đó là, vì sao Nhan Thái Hậu không phá hủy hiệp ước ngay tại nơi định thông thương bốn nước? Nếu là để sau này hái quả, rõ ràng rủi ro rất lớn. Nàng hái quả thành công, cùng lắm chỉ là khiến nội khố giàu có hơn một chút, đối với nàng cùng lắm chỉ là thêm hoa trên gấm. Nhưng nếu thất bại, nàng sẽ hoàn toàn mất đi chút kiềm chế cuối cùng đối với Bệ Hạ, vậy thì tranh chấp Thái Hậu và Hoàng Đế sẽ trực tiếp phân định thắng bại, rủi ro này quá lớn!
Và khi ta điều tra dị động của Quỷ Thành, phát hiện lần này động tĩnh của Quỷ Thành rất rất lớn. Ta đã từng nghi ngờ, Nhan Thái Hậu có phải đang định phát động binh biến không? Nhưng, ý nghĩ này ta vừa nảy ra đã lập tức gạt bỏ. Dù sao, Nhan Thái Hậu có thể không hiểu quân sự, nhưng những người dưới trướng nàng không thể không hiểu. Người giang hồ đối mặt với quân đội, càng đông người càng vô nghĩa, càng trở thành ô hợp chi chúng, không thể dùng người giang hồ phát động binh biến.”
Vừa nói, Tô Tử Do chỉ vào những bài vị đó, nói: “Cho đến khi nhìn thấy những thứ này, ta đột nhiên hiểu ra, binh biến là có thể, bởi vì, những người hậu duệ công thần xuất thân dân thường bị Nhan Thái Hậu lừa gạt như nàng rất nhiều. Nếu tập hợp lại những đội quân tư nhân mà lớp công thần năm xưa để lại, thì có sức mạnh binh biến đột kích. Mà Quỷ Thành, lại vừa vặn thích hợp để ẩn giấu những đội quân tư nhân đó. Nhiều năm qua, âm thầm tiến hành, cũng đủ để chuẩn bị trang bị cần thiết cho một đội quân, rồi mượn sự tiện lợi của Quỷ Thành, có thể trực tiếp xuất hiện trong Kinh Thành.
Ngoài ra, Vân Lộc Đàn Hương đã được chuẩn bị bấy nhiêu năm, e rằng Hoàng Thành Tư cũng đã bị thẩm thấu. Nhưng, vẫn chưa động thủ, chỉ cần thời cơ đến, vận dụng thủ đoạn ẩn giấu của Vân Lộc Đàn Hương, mặc dù không thể khiến đại quân Hoàng Thành Tư đầu hàng, nhưng có thể phần lớn tạo ra hỗn loạn, khiến chiến lực Hoàng Thành Tư tê liệt. Lần này, lại mượn cớ Đại hội ký kết thông thương bốn nước làm vật che đậy, mọi người đều tưởng vẫn đang tranh giành tài quyền nội khố, nhưng Nhan Thái Hậu lại đã chuẩn bị binh biến, có lòng tính không lòng, Bệ Hạ nguy rồi!”
Tô Thanh Ngư lạnh lùng nói: “Tên cẩu Hoàng Đế đáng chết, phụ thân ta và các vị ấy năm xưa đã phục vụ Tiên Hoàng hết lòng đối phó với thế gia môn phiệt, ổn định giang sơn. Nếu không có phụ thân ta và các vị ấy liều chết chiến đấu, đâu có tên cẩu Hoàng Đế ngày nay ngồi hưởng thành quả? Nhưng, hắn vì muốn lấy lòng thế gia môn phiệt. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, qua sông rút ván, ra tay với công thần xuất thân dân thường. Đáng thương phụ thân ta một lòng trung quân, cuối cùng lại bị tru di tam tộc, tên cẩu Hoàng Đế đáng chết!”
Tô Tử Do kinh hãi nói: “Lại còn có ẩn tình như vậy? Ta trong hồ sơ Hoàng Thành Tư có thấy chuyện của lệnh tôn, không phải nói là tham gia mưu phản sao?”
Tô Thanh Ngư đầy bi thương nói: “Chẳng qua là tên cẩu Hoàng Đế qua sông rút ván mà thôi. Phụ thân ta bị oan, người một lòng trung quân, cảm niệm ơn sâu nghĩa nặng của Tiên Hoàng, sao có thể có lòng phản? Nếu không phải năm xưa có Thái Hậu âm thầm giúp đỡ, chúng ta những hậu duệ công thần xuất thân dân thường ấy làm sao còn đường sống? Năm xưa khi phụ thân ta và các vị ấy mới khởi sự, đã được Nhan Thái Hậu che chở, cuối cùng lại nhờ Nhan Thái Hậu mới giữ được chút hương hỏa, nhưng tên cẩu Hoàng Đế đó lại vẫn luôn tận diệt!”
“Cái này… cái này…”
Tô Tử Do như bị sét đánh, thân thể lảo đảo ngã ngửa ra sau, vịn vào bệ thờ, lầm bầm: “Bệ Hạ sao lại là người như vậy… Không thể nào… Sao lại có thể chứ…”
Tô Thanh Ngư nhìn Tô Tử Do dáng vẻ như vậy, biết rõ đây là tín ngưỡng đã tan vỡ, rất đau lòng nói: “Lang quân, ta xin lỗi!”
“Giết ta đi!” Tô Tử Do sống không còn gì lưu luyến nói: “Ta Tô Tử Do đọc sách thánh hiền, một lòng báo quốc trung quân, nhưng quân lại là quân như thế này, ta đọc nhiều sách như vậy còn có ý nghĩa gì? Sống còn có ý nghĩa gì?”
Tô Thanh Ngư nhìn Tô Tử Do đang thẫn thờ ngồi dưới đất, trong tay xuất hiện một đoản kiếm, nói khẽ: “Lang quân, xin lỗi, ta thực sự không muốn giết chàng, nhưng, ta không thể có bất kỳ sai sót nào, tin tức tuyệt đối không thể tiết lộ. Nhiều mạng người như vậy, ta không thể lấy mạng của họ ra đùa được.
Xin lỗi, đợi… sau ngày hôm nay, ta sẽ đến bầu bạn cùng chàng…”
Tô Thanh Ngư đi về phía Tô Tử Do, nhìn Tô Tử Do dáng vẻ sống không còn gì lưu luyến, khẽ thở dài, nói: “Đợi ta quay về… chúng ta chết rồi chung huyệt…”
Ngay khoảnh khắc đó,
Biến cố đột ngột phát sinh.
Tay Tô Tử Do đang rủ xuống phía sau đột nhiên đưa ra trước mặt, trong tay cầm một cái hộp dài hình chữ nhật to bằng chén trà. Trong khoảnh khắc đó, hoa văn ẩn trên thân hộp chợt sáng lên, mấy trăm cây đinh thấu xương tẩm độc mang theo tiếng rít xé gió bắn ra. Mỗi cây phi châm đều tỏa ra hàn quang xanh thẫm, kết thành một lưới tử vong kín kẽ không lọt gió trên không trung.
Đồng tử Tô Thanh Ngư co rút, nhuyễn kiếm bên hông như rắn linh ra khỏi động, hàn quang liên tục lóe lên múa ra chín tầng kiếm mạc. Lưỡi kiếm va chạm với phi châm bắn ra tiếng kim loại va chạm dày đặc, tia lửa như đom đóm bay tán loạn. Nàng mũi chân chấm đất xoay tròn cấp tốc trên không, vạt áo tung bay kiếm khí tung hoành, lại có thể chấn rơi hơn nửa số phi châm xuống đất. Nơi đi qua, gạch xanh vỡ nát, mùn gỗ bay tán loạn, ngay cả nền đá xanh cách ba thước cũng bị đục thành những vết lõm hình tổ ong dày đặc.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó, tay kia của Tô Tử Do cầm hồ lô đồng xanh, độc dịch phun ra từ miệng hồ lô như thác nước đổ về phía Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư theo bản năng vung kiếm, độc dịch lại thuận thế rơi xuống người nàng.
Khoảnh khắc độc dịch đen chạm vào da thịt, ăn mòn thịt nát lộ xương. Tô Thanh Ngư phát ra tiếng kêu thảm thiết xé gan xé phổi, kịch độc theo lỗ chân lông thấm vào cơ thịt, da thịt thối rữa đen sạm với tốc độ mắt thường nhìn thấy. Thân thể chưa kịp né tránh lại bị phi châm tiếp theo xuyên thủng, hơn ba mươi cây đinh thấu xương đâm vào chỗ hiểm, giọt máu bắn ra kết thành vệt đỏ sẫm quỷ dị trên không.
Nàng loạng choạng ngã ngửa ra sau, máu đen trộn thịt nát trào ra từ cổ họng bắn tung tóe xuống đất, ngón tay co quắp cào ra năm vết máu sâu đến xương trên phiến đá xanh, cuối cùng vô lực nằm bẹp ra, nhìn Tô Tử Do há miệng, máu độc trào ra từ miệng, lắp bắp nói: “Chàng… chàng nói… yêu ta… có phải… thật không…”
Hộp ám khí trong tay Tô Tử Do lại mở, đinh thấu xương dày đặc bắn vào người Tô Thanh Ngư, cổ, mặt, trán đều bị xuyên thủng, lập tức không còn hơi thở.
Tô Tử Do lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, nhìn thi thể trên đất, nói: “Ta tốn tiền mua tình yêu gì chứ, Thanh Ngư cô nương!”
Quỷ Thành, trong những rãnh ngầm giao cắt chằng chịt.
Cố Mạch đang cầm Truy Ảnh Giản, cùng Diệp Kinh Lan nhanh chóng truy đuổi.
Trong Quỷ Thành dưới lòng đất này, điểm yếu của yêu thú mặt người rất rõ ràng, kích thước quá lớn, bị hạn chế rất nhiều. Nếu không bị Truy Ảnh Giản của Cố Mạch khóa định, nó còn có thể dựa vào địa thế phức tạp của Quỷ Thành mà chạy thoát. Nhưng, bị Truy Ảnh Giản khóa định, liền có cảm giác không nơi ẩn náu.
“Ơ!”
Đuổi theo một lúc, Cố Mạch đột nhiên kinh ngạc một tiếng, nói: “Trùng khớp rồi!”
“Cái gì trùng khớp?” Diệp Kinh Lan hỏi.
“Yêu thú mặt người và Trịnh Lão Đao trùng khớp rồi, không di chuyển nữa, khoảng ba dặm nữa!” Cố Mạch nói.
“Đang đợi chúng ta sao?” Diệp Kinh Lan kinh ngạc.
Rất nhanh, hai người từ một rãnh ngầm xông ra. Diệp Kinh Lan chợt phát hiện, phía dưới chính là trấn đầu tiên mà họ đã đến khi xuống Quỷ Thành cách đây một thời gian – Trầm Sa Độ.
Tuy nhiên, Trầm Sa Độ hôm nay lại tĩnh lặng như chết, vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Ngoài tiếng cát chảy đôi khi truyền đến từ bên ngoài trấn, hầu như không có âm thanh nào khác.
Nhưng, Cố Mạch lại có thể cảm nhận được, lúc này trong trấn có rất nhiều người, ít nhất cũng hơn một ngàn người.
“Cố huynh, đây là thiên la địa võng đang chờ chúng ta sao?”
“Chắc là vậy!” Cố Mạch nói: “Cả Trịnh Lão Đao lẫn yêu thú mặt người đều ở trong đó, nói không phải cố ý chờ chúng ta, ta cũng không tin.”
Hai người thi triển khinh công phiêu diêu lướt qua cát chảy, đi vào trong trấn. Đường chính rộng hơn hai trượng không một bóng người. Hai bên đường cách mười mấy bước lại treo một chiếc đèn lồng dầu bò, ánh sáng mờ ảo như hạt đậu. Hai bên hẻm phụ hẹp và chật chội, tường đầy rêu xanh và dấu vết thấm nước.
Khi hai người đi sâu vào,
Phía trước đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng kèn sona. Bốn hán tử trang điểm như người giấy khiêng một cỗ quan tài xuất hiện, phía sau bốn người thổi kèn sona, tiếng kèn uyển chuyển bi thương.
Người khiêng kiệu dẫm những bước chân chín nông một sâu, đối mặt đi tới, dừng lại ở một con hẻm. Nắp quan tài từ từ đẩy ra, bên trong ngồi thẳng dậy một người, toàn thân quấn đầy vải liệm, từ đầu đến chân đều được bao bọc, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, nhưng trong hốc mắt lại quỷ dị nhảy nhót ngọn lửa xanh thẫm.
Diệp Kinh Lan nói: “Trong Thập Đại Ác Nhân có Quỷ Khóc Chết, người này giỏi nhất là huyễn thuật, thích giết người lấy xương, hơn nữa chỉ lấy xương sống lưng, nói là dùng xương sống lưng luyện ra quỷ hỏa là chính tông nhất. Thực lực tổng hợp, xếp thứ ba trong Thập Đại Ác Nhân, trình độ Tông Sư.”
Cố Mạch trong hệ thống tìm thấy thông tin truy nã về Quỷ Khóc Chết:
Mục tiêu truy nã – Quỷ Khóc Chết
Cấp độ nhiệm vụ – Tam sao
Phần thưởng nhiệm vụ – Uyên Hồng Kiếm
Phần thưởng nhiệm vụ của Quỷ Khóc Chết là phần thưởng vật phẩm khá hiếm, đó là thần binh lợi khí Uyên Hồng Kiếm xuất từ “Tần Thời Minh Nguyệt”. Thân kiếm đỏ như máu, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, chuôi kiếm quấn dải lụa đen. Tiền thân là “Tàn Hồng” do mẹ của thợ đúc kiếm Mặc Gia Từ Phu Tử rèn từ thiên thạch ngoài hành tinh. Sau khi Kinh Kha ám sát Tần thất bại, Tần Vương đã đúc lại thành Uyên Hồng, tiêu trừ sát khí và tăng cường uy lực, cực kỳ sắc bén.
Ngay cả đặt trong thế giới này, nó cũng thuộc về những danh kiếm nổi bật.
Diệp Kinh Lan nhìn Quỷ Khóc Chết, nói: “Không lẽ chỉ có một mình ngươi chuẩn bị đến giết hai chúng ta sao?”
Quỷ Khóc Chết ngồi trong quan tài không nói gì.
Và ngay lúc này, một lão già lưng còng, tóc bạc lưa thưa khom lưng từ trong một ngôi nhà đi ra. Khuôn mặt người này đầy mụn độc, thân khoác hắc bào, cổ tay áo và vạt áo dính đủ màu độc dịch. Bên hông treo túi độc, tỏa ra mùi hắc nồng nặc, trên người tràn ngập một luồng âm hàn chi khí.
Lão già lưng còng đó chắp tay về phía Cố Mạch và Diệp Kinh Lan: “Tiểu lão Bạch Cửu, bái kiến Cố đại hiệp, Diệp đại nhân!”
Diệp Kinh Lan nói: “Thập Đại Ác Nhân, còn sống năm người, Trịnh Lão Đao ở đây, Quỷ Khóc Chết cũng xuất hiện rồi, bây giờ ngươi Hàn Đàm Lão Tổ Bạch Cửu cũng hiện thân rồi, chắc còn Lão Tú Tài và Phong Kiếm cũng đến rồi chứ?”
Khi tiếng nói của Diệp Kinh Lan vừa dứt,
Trên một mái nhà xuất hiện hai người, trong đó có một người chính là Trịnh Lão Đao trước đó suýt bị Cố Mạch đánh chết trên mặt đất. Bên cạnh Trịnh Lão Đao là một lão già mặc áo xanh, tay cầm quạt xếp, đầu đội khăn vuông, dáng vẻ lão học giả, chính là Lão Tú Tài có thâm niên nhất, tồn tại lâu nhất trong Thập Đại Ác Nhân.
“Gào!”
Tiếp đó, một tiếng gầm vang vọng, yêu thú mặt người xuất hiện, chậm rãi từ một tòa lầu cao đi ra, mỗi vuốt hổ đặt xuống đất đều dẫm ra một hố sâu. Trên lưng yêu thú mặt người đứng một người trông rất trẻ, người đó quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. Tay cầm một đoạn kiếm, thân kiếm đầy vết sứt, trong mắt tràn đầy sát ý, trên người tỏa ra kiếm ý ngút trời, cảm giác áp bách rất mạnh.
Người này là Phong Kiếm, người được công nhận có võ công cao nhất và khiến người người nói đến là biến sắc trong Thập Đại Ác Nhân.
Người này là một cao thủ kiếm đạo, mê đắm kiếm, nhưng, vì quá mê đắm mà dẫn đến nhập ma. Mấy năm trước thậm chí phát điên giết người bừa bãi trong Kinh Thành, sau đó bị Đại Tông Sư Dạ Bộ Thuyền Gia trấn áp, từ đó trốn vào Quỷ Thành không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng những truyền thuyết về hắn vẫn thường xuyên lưu truyền, bởi vì hắn vẫn giết người vô tội trong Quỷ Thành.
Cố Mạch trong hệ thống xem xét một lượt thông tin truy nã của mấy người này:
Mục tiêu truy nã – Lão Tú Tài
Cấp độ nhiệm vụ – Tứ sao
Phần thưởng nhiệm vụ – Thiên Ngoại Phi Tiên mãn cấp
Mục tiêu truy nã – Hàn Đàm Lão Tổ
Cấp độ nhiệm vụ – Tứ sao
Phần thưởng nhiệm vụ – Thiên Thủy Thần Công mãn cấp
Mục tiêu truy nã – Phong Kiếm
Cấp độ nhiệm vụ – Ngũ sao
Phần thưởng nhiệm vụ – Vạn Diệp Phi Hoa Lưu mãn cấp
“Quả nhiên đều đến rồi,” Diệp Kinh Lan vặn vặn cổ, nói: “Rất tốt, cực kỳ tốt, bản quan sớm đã chướng mắt Quỷ Thành rồi, hôm nay vừa hay một mẻ hốt gọn!”
Lão Tú Tài chắp tay nói: “Diệp đại nhân, xin lão hủ mạn phép nói thẳng, chỉ cần Kinh Thành còn một ngày, Quỷ Thành không thể diệt vong. Cho dù ngài giết những người chúng ta, không bao lâu, lại sẽ thay một lượt mới, điều này không thể tránh khỏi. Nói thật, những người chúng ta ít nhiều còn giữ quy củ, nếu đổi một lượt khác đến, chưa chắc đã còn giữ quy củ như chúng ta đâu!”
Diệp Kinh Lan cười lạnh nói: “Không giữ quy củ, vậy thì đổi một lượt khác nữa!”
“Bá khí,” Lão Tú Tài chắp tay nói: “Không hổ là Đao Hoàng Diệp Kinh Lan. Nhưng, Diệp đại nhân, hôm nay, chúng ta không muốn đánh sống đánh chết với ngài, chỉ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với ngài và Cố đại hiệp, không biết có được không?”
“Các ngươi có xứng sao?” Diệp Kinh Lan nói.
Lão Tú Tài khẽ cười, vỗ tay.
Trong trấn đột nhiên bạo động, tứ phía tuôn ra dày đặc những hán tử giang hồ cầm đủ loại vũ khí, ít nhất không dưới một ngàn người, trực tiếp chặn kín cả trấn tứ phía không lọt một giọt nước.
“Hai vị võ công cao cường, nhưng chúng ta đông người như vậy, cộng thêm yêu thú mặt người, hai vị có nắm chắc trước khi chân khí cạn kiệt, giết hết chúng ta…”
Chưa đợi Lão Tú Tài nói xong,
Cố Mạch đột nhiên ra tay, một thanh phi đao trong tay trực tiếp bắn thẳng về phía Lão Tú Tài. Phi đao ba tấc như sao băng xé gió, mang theo hàn quang nhắm thẳng vào yết hầu Lão Tú Tài.
Mày xám của Lão Tú Tài đột nhiên nhíu chặt, bàn tay gầy đét như củi run mạnh, bút lông dê trong tay lại hóa thành rồng mực bay lên trời. Mực đậm văng tung tóe ngưng tụ thành hộ thuẫn màu huyền, lông bút như kim thép bắn ra, dệt thành một lưới phòng ngự kín kẽ không lọt gió trên không.
Phi đao và hộ thuẫn mực va chạm dữ dội, trong khoảnh khắc sương mực bắn tung tóe.
Phi đao bỗng nhiên bùng phát hỏa quang đỏ rực, liệt diễm cuồn cuộn trên bề mặt phi đao.
Lão Tú Tài trợn tròn mắt, trong mắt hắn lưỡi dao ba tấc ban đầu hóa thành bánh xe lửa dài hơn một trượng, như một thiên thạch từ trời giáng xuống, nhiệt độ cao khiến không khí vặn vẹo tạo gợn sóng.
Đồng tử L
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 259 thiếu nội dung
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 251 thiếu nội dung nhiều
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Xong hết nha. Truyện này mỗi chương toàn 10k chữ sợ thật.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 239 thiếu nội dung phía sau
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Cuối chương 233 mất nội dung. Chương 234 nghi là mất nội dung vì quá ngắn và không ăn khớp chương trước chương sau.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Đoạn cuối chương 209 qua chương 210 bị sao vậy? Hình như thiếu nội dung bằng cả một chương.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
do chương dài quá đó.
Thư Đạo Chân Nhân
1 tháng trước
225 qua 226 cũng bị. Admin sửa giúp được không? Đang đoạn đánh nhau gay cấn.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 147 lỗi
bách đinh
Trả lời2 tháng trước
tên main là cố mạch sao cứ viết sai v
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Ngoài thành Cố Mặc ra thì bị lỗi thành tên gì nữa không để mình đồng bộ lại luôn nè.
bách đinh
2 tháng trước
lúc thì cố mạc lúc thì cố mặc
bách đinh
2 tháng trước
họ cố sao lại họ quách
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
fix xong tên rồi nha b.
An Nguyen Hoang
Trả lời2 tháng trước
không chỉnh được cỡ chữ ạ , bé quá
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
bạn mở cài đặt trình duyệt sẽ có mục phóng to văn bản nha.
thai duong Trinh
Trả lời4 tháng trước
288 không có nội dung ad
Tatu
Trả lời5 tháng trước
cái đoạn này khó hiểu quá, lúc nói kiếm do đích thân đường gia chủ trì rèn đúc cho trưởng lão thương lan kiếm tông, lúc thì nói trưởng lão tự tay rèn