Sau khi rời khỏi Hoàng thành, một làn gió lạnh ùa tới khiến Trác Thanh Phong bừng tỉnh. Hắn hít sâu một hơi, nói: "Giờ sao đây? Còn điều tra nữa không?"
Tiêu Tự Ẩm trầm giọng nói: "Điều tra, nhất định phải điều tra. Với thân phận sứ đoàn hai nước, chúng ta cần can thiệp vào cuộc điều tra. Dù sao, mục đích chính của chúng ta là tìm hiểu hành tung của Diệp Nam Thiên, tốt nhất là có thể tìm được manh mối liên quan. Bằng không, đến lúc triều đình Khương quốc điều tra ra người rồi khăng khăng Diệp Nam Thiên đã quay về Thập Vạn Đại Sơn, thì chúng ta cũng hết cách. Nếu thật sự đã về rồi thì đành chịu, nhưng nếu hắn vẫn đang ẩn mình ở Khương quốc, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội."
Trác Thanh Phong gật đầu: "Điện hạ nói phải, vậy chúng ta cứ tiếp tục điều tra." Nói rồi, hắn nhìn Cố Mạch, chắp tay nói: "Cố huynh, ngài cứ về Hồng Lô Tự nghỉ ngơi đi. Giờ ngài mà đi cùng chúng ta, vụ án này sẽ không thể điều tra được!"
Tiêu Tự Ẩm cũng khẽ cười: "Đúng vậy, Cố đại hiệp đi cùng vừa tiện vừa bất tiện, nhưng giờ triều đình Khương quốc chắc không ai dám dương phụng âm vi nữa đâu."
Cố Mạch khẽ gật đầu.
Bản thân hắn cũng không hứng thú theo điều tra vụ án, hơn nữa, hắn vừa mới giết Mộc Lâm Vân, nếu theo đến Đô Sát Viện điều tra, quả thật sẽ gây ra một số phiền phức không cần thiết.
Huống hồ, gần đây hắn vẫn luôn dành thời gian suy ngẫm cách nâng cao Ngự Kiếm Thuật, để đạt đến trình độ tinh tế hơn.
Vậy nên, Cố Mạch một mình đến Hồng Lô Tự.
Nhìn bóng Cố Mạch rời đi, Trác Thanh Phong tặc lưỡi cảm thán: "Cố huynh khí thế thật sự như cầu vồng vậy, đúng không, Diệp huynh..."
Trác Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Diệp Kinh Lan, thấy Diệp Kinh Lan đang thất thần, bèn vỗ vai Diệp Kinh Lan hỏi: "Ê, Diệp huynh, huynh đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?"
"À, không có gì!"
Diệp Kinh Lan xua tay, nói: "Giờ chúng ta bắt đầu điều tra từ đâu đây?"
Tiêu Tự Ẩm nói: "Vậy chúng ta chia làm hai đường đi. Ta và Sơ Đông một đội, chúng ta đến Đô Sát Viện. Trác đại nhân, Diệp đại nhân hai người một đội đến Binh Bộ kiểm tra, thế nào?"
Ngay lập tức, mấy người liền quyết định phân đội.
Sau đó, Cố Sơ Đông và Tiêu Tự Ẩm dẫn theo mấy người trong sứ đoàn Sở quốc đến Đô Sát Viện, còn Trác Thanh Phong, Diệp Kinh Lan thì dẫn một đội người của sứ đoàn Càn quốc đến Binh Bộ.
Ngay lúc rời đi, Diệp Kinh Lan đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng thành Khương quốc. Không ai chú ý thấy, trên cổ tay hắn hiện lên một đường vân máu, trong hai mắt ẩn hiện ánh lửa lóe lên.
"Khí tức của đồng loại!"
***
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Khương Hoàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần bước vào địa cung. Cố Mạch đã đi, nhưng lại để lại cho hắn một mớ hỗn độn.
Đường đường là Tả Đô Ngự Sử, đại thần Chính Tam Phẩm của triều đình, lại bị người ta công khai đánh giết ngay trong Hoàng cung, còn buông lời đe dọa triều đình. Chuyện này nếu xử lý không tốt, một khi truyền ra ngoài, cả Khương quốc sẽ trở thành trò cười lớn.
Giờ hắn cũng chỉ tạm thời đè ép chuyện này xuống, còn cách xử lý thế nào thì phải đợi sau này thương nghị cụ thể.
"Ngươi vừa thấy rồi chứ?" Khương Hoàng ngồi bên cạnh hồ máu, nói: "Chẳng trách bọn họ lại quay về nhanh như vậy. Cố Mạch kia vậy mà lại có Ngự Kiếm Phi Hành thuật thế kia ư? Giờ võ đạo giang hồ đã đạt đến trình độ này rồi sao?"
Diệp Nam Thiên bước ra từ hồ máu, nói: "Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng chưa từng thấy thủ đoạn này. Luận về thân pháp khinh công, các thủ đoạn của Luyện Khí Sĩ là mạnh nhất, nhưng đến nay, ta cũng chỉ từng thấy nhanh nhất là Phong Sát Phú trong Thiên Uyên Quy Tịch Thất Sát Phú của Đại Chưởng Quỹ Thất Tuyệt Lâu, tốc độ không chậm hơn Ngự Kiếm Thuật của Cố Mạch, nhưng bay được ba bốn mươi dặm thì phải nghỉ ngơi. Còn theo lời Tiêu Tự Ẩm bọn họ nói, Cố Mạch Ngự Kiếm Phi Hành, trong một hai canh giờ đi hết mười một thành của Kiến Bắc Quận, tương đương với việc hắn bay một hơi mấy trăm dặm đến cả ngàn dặm. Thủ đoạn như vậy, đừng nói ngươi ở trong cung lâu ngày chưa từng thấy, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói đến!"
Khương Hoàng khẽ cười: "Ngươi rắc rối lớn rồi. Bị người như vậy nhắm vào, e rằng ngươi trốn vào Thập Vạn Đại Sơn cũng vô dụng."
Diệp Nam Thiên nói: "Bệ hạ không cần dọa ta. Thủ đoạn Ngự Kiếm Phi Hành của Cố Mạch quả thực nghịch thiên, nhưng cái tên Thập Vạn Đại Sơn không phải gọi chơi. Ngàn núi vạn sông, trốn vào đó ai cũng không tìm thấy."
Khương Hoàng xua tay: "Nói thật, ngươi có đối phó được Cố Mạch không?"
Diệp Nam Thiên kinh ngạc: "Bệ hạ muốn giết Cố Mạch? Vì hắn vừa khiến người mất mặt trên triều ư?"
"Đây chỉ là một trong các nguyên nhân," Khương Hoàng nói: "Thủ đoạn Ngự Kiếm Phi Hành của Cố Mạch mà xuất hiện, e rằng trong thiên hạ không có vị hoàng đế nào còn ngồi yên được. Ai mà không sợ một ngày đẹp trời bỗng nhiên một Cố Mạch từ trên trời giáng xuống trong cung điện chứ?
Trước kia nói Cố Mạch thiên hạ đệ nhất, nói hắn sánh ngang với một đội thiết kỵ tự do hành động, cùng lắm uy hiếp lực cũng chỉ ngang với ông nội trẫm năm đó. Ít nhất dựa vào lực lượng hộ vệ của các hoàng cung cũng không đến mức người đến mà không ai phát hiện. Nhưng giờ Cố Mạch có thể Ngự Kiếm Phi Hành, nếu hắn từ trên trời giáng xuống, khi hộ vệ phát hiện thì hắn đã vào thành rồi. Thiên hạ này không có hộ vệ nào có thể cản được hắn, chỉ có thể đóng vai trò cảnh báo, mà giờ ngay cả vai trò cảnh báo cũng không còn tác dụng. Vậy nên, có vị hoàng đế nào có thể dung thứ cho sự tồn tại của một người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình chứ?"
Diệp Nam Thiên nói: "Lý lẽ là như vậy, nhưng tốt nhất đừng làm kẻ đi đầu hứng chịu. Thiên hạ có mười mấy quốc gia, đại quốc cũng có ba nhà Càn quốc, Sở quốc, Tần quốc. Người nên hoảng loạn nhất là hoàng đế ba nước đó.
Bệ hạ, đối phó Cố Mạch, rủi ro quá lớn. Nếu nói trước đây, nhờ quân đội Hoàng thành, cộng thêm Bất Tử Chi Thân của ta và Tiên Thể của Khương Nhược Hư, ta có sáu bảy phần chắc chắn có thể giết được Cố Mạch. Còn bây giờ, ta không đến hai phần chắc chắn, chỉ có thể đảm bảo có thể đánh bại, muốn giết hắn thì quá khó."
Khương Hoàng hít sâu một hơi, nói: "Có thể đánh bại hắn ư?"
Diệp Nam Thiên nói: "Chuyện này chắc chắn không thành vấn đề. Ta có Bất Tử Chi Khu, dù có là dùng cách tiêu hao cũng có thể khiến Cố Mạch kiệt sức ngã gục. Cộng thêm Tiên Thể cường công, Cố Mạch nhất định bại. Huống hồ còn có quân đội Hoàng thành, đánh bại Cố Mạch là nắm chắc trong tay. Chỉ là, Bệ hạ người phải nghĩ rõ, có đáng không?
Sở quốc hiện đang hổ thị đán đán Khương quốc của người. Lần này, Trưởng công chúa Tiêu Tự Ẩm lấy danh nghĩa đến bắt giữ ta mà vào Khương quốc của các ngươi, mục đích rất đơn giản, muốn tìm hiểu cụ thể tình hình triều chính Khương quốc, muốn tìm một lý do để Sở quốc xuất binh.
Ngay cả khi lần này Khương quốc tránh được, thì tránh được mùng một cũng khó thoát mười lăm, sớm muộn gì cũng có một trận chiến. Còn ta và Tiên Thể là vũ khí bí mật lớn nhất, nếu dùng trên chiến trường, có thể đánh cho Sở quốc trở tay không kịp, trực tiếp xoay chuyển cục diện.
Nhưng nếu giờ vì muốn giết một Cố Mạch mà đã dùng ra, bên Sở quốc chắc chắn sẽ cảnh giác. Đến lúc đó, đại chiến bắt đầu, ta và Tiên Thể còn có thể phát huy tác dụng tốt như vậy hay không thì rất khó nói."
Khương Hoàng chậm rãi nói: "Đạo lý trẫm hiểu. Trẫm cũng không thực sự muốn lúc này đã lộ tẩy bài tẩy. Chủ yếu là chiêu này của Cố Mạch hôm nay đánh úp trẫm trở tay không kịp. Hắn chỉ cho một ngày, trẫm có thể tìm người nhận tội, nhưng trong lúc vội vàng, chắc chắn sẽ có sơ suất, chỉ sợ bị phát hiện."
Diệp Nam Thiên thở dài: "Bệ hạ, sự sắp xếp hôm nay của người quả thực có chút không ổn, thái quá rồi. Ta biết người muốn cố tình gây sự kéo dài thời gian, nhưng Mộc Lâm Vân mà người sắp xếp cứ như bị hỏng não vậy. Ra nói vài câu, đánh lạc hướng dư luận, chuyển dời mâu thuẫn là được rồi, cứ khăng khăng chửi bới Cố Mạch, đây không phải tự mình chuốc lấy phiền toái ư?
Cố Mạch, thiên hạ đệ nhất đó. Hắn sở hữu thực lực vượt lên trên luật pháp và quy tắc. Mọi quy tắc trước mặt hắn chỉ là xem hắn có muốn tuân thủ hay không. Chọc giận hắn rồi, hắn không muốn tuân thủ quy tắc nữa, thì sẽ giống như hôm nay."
Khương Hoàng trầm giọng: "Trẫm cũng không ngờ, hắn vậy mà dám giết đại thần trong Hoàng cung!"
Diệp Nam Thiên bĩu môi: "Nghe nói, Thái hậu Càn quốc cũng là do hắn giết, chỉ là Càn Hoàng vì thể diện hoàng thất mới nói ra ngoài là bị phản tặc giết. Với tu vi thực lực của Cố Mạch, hắn lại không có gia đình, tông tộc hay ràng buộc gì. Người như vậy, thần tính vượt xa nhân tính, đừng đi đánh cược hắn có dám làm hay không, chỉ cần xem hắn có muốn làm hay không."
Khương Hoàng có chút hối hận: "Sớm biết thế, trẫm đã không sắp xếp như vậy. Quan trọng là giờ phải làm sao? Nếu ngày mai không thể che giấu được?"
Diệp Nam Thiên trầm giọng: "Làm tốt vạn toàn chi sách đi. Quân đội toàn bộ trang bị giáp trụ sẵn sàng. Nếu ngày mai Cố Mạch bọn họ thật sự phát hiện ra điều gì, thì dốc toàn lực giết hắn. Thật sự không giết được, ít nhất cũng có thể đánh bại hắn. Tuy sẽ sớm lộ tẩy bài tẩy, nhưng cũng có thể hình thành một uy hiếp lực nhất định đối với bên ngoài, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu!"
Khương Hoàng gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy. À đúng rồi, Diệp Nam Thiên, ngày mai ngươi thay trẫm đi gặp Cố Mạch đi. Trẫm có chút sợ ngày mai xảy ra bất trắc, Cố Mạch kia đột nhiên phát điên một kiếm chém chết ta thì thật sự không đáng!"
Diệp Nam Thiên khẽ gật đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt đất. Đám huyết trùng dày đặc đổ dồn về góc phòng, nơi có một tấm da người nhăn nheo trên giá. Theo huyết trùng tràn vào trong tấm da người, dần dần, tấm da người trở nên đầy đặn, rất nhanh liền biến thành một người, vậy mà lại giống hệt Khương Hoàng.
Khương Hoàng đi đến trước "Khương Hoàng da người", nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nói: "Thật là giống quá, một tấm da người thay thế cho trẫm mà có thể làm được không khác gì trẫm. Vậy nếu là da người của trẫm, chẳng phải ngay cả người nằm cạnh cũng không phân biệt được sao? Diệp Nam Thiên, ngươi nói xem, nếu ngươi giết trẫm, chẳng phải có thể trực tiếp thay thế trẫm rồi sao?"
Khương Hoàng mỉm cười quay đầu nhìn Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên trầm giọng: "Bệ hạ nói đùa rồi. Nếu ta thật sự làm vậy, lỡ một ngày ông nội người đột nhiên hứng chí quay về xem xét, chẳng phải sẽ truy sát ta đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa sao?"
"Hừ," Khương Hoàng khẽ cười, nói: "Đi thôi, chuyện ngày mai giao cho ngươi."
Tiễn Khương Hoàng rời đi, Diệp Nam Thiên liếc nhìn Khương Hoàng thế thân, lạnh giọng: "Thật sự cho rằng một Khương Nhược Hư không biết sống chết thế nào mà có thể dọa được bản tọa ư? Lại còn vọng tưởng dùng Tù Thiên Pháp Trận khống chế bản tọa?
Đợi bản tọa triệt để nắm giữ Tiên Thể mà Khương Nhược Hư để lại, Bất Tử Chi Khu cộng với Bá Đạo Tiên Thể, dù cho Thần Linh của Khương Nhược Hư thật sự còn sống, bản tọa có gì mà phải sợ chứ? Khương Hoàng, hừ!"
***
Khương quốc, Hồng Lô Tự.
Cố Mạch một mình trong sân mò mẫm phi kiếm, cứ thế cả ngày lẫn đêm. Còn Cố Sơ Đông, Diệp Kinh Lan và những người khác đi điều tra án thì không về, chỉ đến tối mới phái người về báo tin một tiếng.
Mãi đến trưa ngày thứ hai, hai nhóm người gần như đồng thời trở về.
Tiêu Tự Ẩm và Cố Sơ Đông về trước một bước, vừa vào sân của Cố Mạch, mới nói được hai câu, thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài sân, là Diệp Kinh Lan và Trác Thanh Phong đã trở về.
"Điện hạ, bên Đô Sát Viện của người có manh mối gì không?" Trác Thanh Phong hỏi.
"Có, mà cũng coi như không có," Tiêu Tự Ẩm nói: "Chúng ta đi truy tra đội Giám sát mà Đô Sát Viện phái đi tuần tra Kiến Bắc Quận thời gian trước, kết quả nhận được là cả đội đó đều đã nhận hối lộ, người chỉ huy thống nhất là tên Giám sát sứ kia, đã bị Khương Hoàng phái Hoàng Thành Ty khống chế.
Vậy nên, ta nói manh mối là có, nhưng cũng coi như không có. Chỉ một tên Giám sát sứ, không thể nào khiến cả đội đều nghe lệnh hắn ta. Chỉ là, giờ thời gian quá gấp rút, chúng ta cũng không thể tra được thêm manh mối nào khác, phải xem bên Khương Hoàng thế nào!"
Trác Thanh Phong khẽ gật đầu: "Bên chúng ta cũng tương tự. Bên Kiến Bắc Quận thực ra có người trong quân đội phát hiện điều động bất thường, bèn báo cáo hỏi han lên Binh Bộ, nhưng đều bị Hữu Thị Lang Binh Bộ trấn áp hoặc chặn lại. Cơ bản có thể xác định là tên Hữu Thị Lang kia đã cấu kết với Bái Nguyệt Giáo. Bên Khương Hoàng ra tay vẫn khá nhanh, lập tức đã khống chế người rồi!"
Cố Mạch nói: "Vậy nên, vụ án Kiến Bắc Quận bị đồ sát, cơ bản đã xác định là cả Đô Sát Viện và Binh Bộ đều có người cấu kết với Bái Nguyệt Giáo, liên thủ thúc đẩy chuyện này."
Tiêu Tự Ẩm gật đầu: "Không thể không nói, Khương quốc quốc lực ngày càng suy yếu không phải là không có lý do."
Trác Thanh Phong khẽ cười: "Vậy nên, Điện hạ, quý quốc mang theo đồng minh như vậy còn có ý nghĩa gì chứ, chẳng phải là gánh nặng sao? Bệ hạ quý quốc hùng tài đại lược, khí thôn sơn hà, sao không trực tiếp thu lãnh thổ Khương quốc vào trong lòng bàn tay?"
Tiêu Tự Ẩm liếc Trác Thanh Phong một cái, nói: "Lời này của Trác đại nhân chẳng lẽ là nói ra quốc sách của Càn quốc sao? Mạnh thì liên thủ hợp tác, yếu thì thôn tính chiếm đoạt? Bất nghĩa như vậy, quý quốc quả thật là người kiệt địa linh!"
Trác Thanh Phong khẽ cười một tiếng, nói: "Hạ quan chỉ là thấy quý quốc ở biên giới phía Bắc Tấn quốc đã phò trợ một ngụy Tấn, cứ tưởng quý quốc có ý muốn phò trợ thêm một ngụy Khương nữa sao?"
Tiêu Tự Ẩm nói: "Hoàng thất Bắc Tấn vốn là hoàng thất Tấn quốc chính thống, làm gì có chuyện ngụy Tấn? Hơn nữa, Sở quốc ta chỉ là hoàn chính cho hoàng thất Tư Mã, đâu có từng phò trợ hoàng thất nước khác? Trác đại nhân là đại thần Càn quốc, lại là Lục Phiến Môn, sao cứ nói những lời không có căn cứ? Quý quốc phá án đều dựa vào vô trung sinh hữu sao?"
"Trác huynh, Trưởng công chúa điện hạ, chúng ta vẫn nên nói chuyện trước mắt đi!"
Cố Mạch thấy hai người này có xu hướng sắp cãi vã, lập tức lên tiếng giảng hòa. Hắn biết Trác Thanh Phong vẫn luôn nghi ngờ mục đích lần này Tiêu Tự Ẩm đến Khương quốc tuyệt đối không phải đơn thuần là bắt giữ Diệp Nam Thiên, vậy nên, thỉnh thoảng lại buông lời dò xét. Còn Tiêu Tự Ẩm đương nhiên cũng hiểu ý Trác Thanh Phong, nên bất kể Trác Thanh Phong dò xét điều gì, nàng đều tỏ vẻ như bị Trác Thanh Phong đoán trúng tâm sự.
Cố Mạch ra mặt giảng hòa, Trác Thanh Phong và Tiêu Tự Ẩm đương nhiên đều nể mặt, hai người cũng ngừng tranh chấp.
Tiêu Tự Ẩm nói: "Cố đại hiệp, lát nữa Khương Hoàng chắc chắn sẽ phái người đến mời chúng ta vào Hoàng thành. Hắn cũng nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích, giao những kẻ tham gia vào vụ thảm sát Kiến Bắc Quận ra. Nhưng, ngài tạm thời đừng bày tỏ thái độ."
Cố Mạch hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Tự Ẩm nói: "Bởi vì mục đích chính của chúng ta không phải là để Kiến Bắc Quận được rửa oan, mà là để tìm ra Diệp Nam Thiên. Ta suy đoán, bọn họ rất có khả năng sẽ nói những lời như Kiến Bắc Quận bị đồ sát xong, Diệp Nam Thiên đã quay về Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng cá nhân ta thấy chắc là chưa đâu. Ít nhất, Diệp Nam Thiên chắc chắn vẫn còn những việc khác phải làm, nếu không, ta thật sự không thể hiểu nổi, những đại thần Khương quốc kia vì mục đích gì mà lại liên thủ với Diệp Nam Thiên làm những chuyện như vậy?
Chuyện này quá lớn. Đứng từ góc độ của Khương Hoàng, hắn chắc chắn muốn nhanh chóng dìm chuyện này xuống, chứ không muốn truy cứu sâu. Nhưng chúng ta nhất định phải truy cứu sâu mới có khả năng tìm được manh mối liên quan đến Diệp Nam Thiên."
"Được." Cố Mạch đồng ý.
Quả nhiên, đúng như Tiêu Tự Ẩm nói, không lâu sau, Khương Hoàng đã phái người đến mời Cố Mạch và những người khác vào Hoàng cung.
Ngay lập tức, nhóm Cố Mạch liền ngồi xe ngựa vào cung.
Trên đường đi, Diệp Kinh Lan đột nhiên lẻn vào xe ngựa của Cố Mạch, thấp giọng nói: "Cố huynh, Diệp Nam Thiên rất có thể đang ở trong Hoàng thành."
Cố Mạch khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: "Diệp huynh, huynh đã phát hiện ra điều gì sao?"
Diệp Kinh Lan do dự một chút, chậm rãi nói: "Cố huynh, thật ra, có một chuyện, ta muốn nói với huynh từ lâu rồi, nhưng ta vẫn luôn do dự. Lý trí nói với ta rằng không thể nói với huynh, nhưng tình nghĩa lại nói với ta rằng ta phải nói với huynh. Ta thật sự sợ một ngày nào đó không hiểu sao, huynh và ta lại trở thành kẻ thù."
Cố Mạch khẽ cười: "Diệp huynh cứ nói, không sao đâu."
Diệp Kinh Lan chậm rãi nâng tay, một luồng lửa yếu ớt lan tỏa ra. Hắn trầm giọng nói: "Cố huynh, có cảm thấy rất quen thuộc không?"
Cố Mạch nhìn khối lửa đó, chậm rãi nói: "Sức mạnh của Kỳ Lân."
"Không sai," Diệp Kinh Lan thu lại lửa, nói: "Hồi ở Thanh Châu, ta và sư đệ bị Lục Tàn Dương coi làm vật chứa, thay hắn nuôi dưỡng Kỳ Lân Tinh Huyết hơn hai mươi năm. Chuyện này, Cố huynh ngươi biết mà. Sau này, lúc bị rút máu, còn may mắn được Cố huynh ngươi ra tay cứu giúp, nếu không, ta và sư đệ đều đã chết trong tay Lục Tàn Dương rồi."
Cố Mạch khẽ gật đầu, không nói gì, ra hiệu Diệp Kinh Lan tiếp tục.
Ngay sau đó, Diệp Kinh Lan nói: "Thật ra, hồi đó, sau khi Lục Tàn Dương bị huynh giết, giọt Kỳ Lân Tinh Huyết kia không biến mất, mà lại quay trở về trong cơ thể ta, là một giọt hoàn chỉnh. Giờ đây, toàn bộ máu trong cơ thể ta đều đã bị Kỳ Lân Tinh Huyết đồng hóa rồi. Mức độ tinh thuần của máu Kỳ Lân trong cơ thể ta còn cao hơn Lục Tàn Dương năm đó rất nhiều."
"Vậy thì, chúc mừng nhé," Cố Mạch nói: "Chẳng trách trước đây ở Quỷ Thành huynh nói tuyệt đối sẽ không để ta chết ở Quỷ Thành, hóa ra là có lá bài tẩy này!"
Diệp Kinh Lan thở dài: "Nhưng, thực ra, giọt máu này không phải do ta tự mình khống chế, mà có người giúp đỡ ta. Người này, ta không thể nói là ai. Ta và hắn là một giao dịch: ta làm vật thí nghiệm của hắn, còn hắn ban cho ta sức mạnh Kỳ Lân.
Nhưng vật thí nghiệm của hắn không chỉ có một. Lục Tàn Dương là một, ta cũng là một, và một người nữa là Diệp Nam Thiên. Hiện giờ, Diệp Nam Thiên không còn nghe theo sự khống chế của hắn nữa, nên hắn muốn giết Diệp Nam Thiên, rồi dùng một loại máu Kỳ Lân khác trong cơ thể Diệp Nam Thiên vào người ta, để ta tiến thêm một bước.
Trên đường đi, lòng ta cứ thấy không thoải mái, luôn có cảm giác đang lợi dụng huynh. Cố huynh huynh đối xử với ta bằng sự chân thành, còn ta lại lợi dụng huynh phía sau lưng, thật sự có lỗi với câu nói năm xưa của huynh: 'Vì nghĩa mà đến, cũng vì nghĩa mà dừng!'"
Cố Mạch khẽ cười: "Diệp huynh, huynh đâu có lợi dụng ta. Ta vốn dĩ đã muốn đến giết Diệp Nam Thiên, sau đó, trên người Diệp Nam Thiên lại vừa có thứ huynh cần. Chuyện này không hề có quan hệ nhân quả. Không phải là huynh muốn đồ của Diệp Nam Thiên rồi lừa gạt ta giúp huynh giết người, huynh không cần có áp lực tâm lý gì đâu."
Diệp Kinh Lan nói: "Ta luôn cảm thấy không thành thật với huynh. Ngoài ra, còn một chuyện nữa, nếu một ngày nào đó, Cố huynh huynh phát hiện ta đối địch với huynh, huynh đừng do dự, hãy trực tiếp giết ta. Bởi vì lúc đó, có nghĩa là ta chắc chắn đã dung hợp Kỳ Lân huyết thất bại, ta đã trở thành dã thú. Ta của lúc đó đã không còn là ta nữa rồi. Nếu huynh gặp phải, ngàn vạn lần đừng mềm lòng, cũng đừng nghĩ đến việc cứu ta, ta của lúc đó chắc chắn không cứu được nữa rồi. Sức mạnh ma tính của Kỳ Lân, huynh đã cảm nhận được mà!"
Cố Mạch hỏi: "Nhất định phải dung hợp Kỳ Lân huyết sao? Nếu là bị người ta ép buộc làm, có thể nói cho ta biết, ta có thể giúp huynh đánh một trận, có lẽ có thể giải quyết ổn thỏa."
"Không không không," Diệp Kinh Lan nói: "Ngay từ đầu đã là giao dịch thuận mua vừa bán rồi. Hắn cần vật thí nghiệm, còn ta muốn theo đuổi sức mạnh đến cực hạn, không hề có sự ép buộc nào. Nếu thật sự có một ngày ta muốn tự do, ta cũng sẽ quang minh chính đại đưa ra khiêu chiến với hắn. Thắng, ta sẽ đổi lấy tự do; thua, thì nên chết."
Cố Mạch không nói thêm nữa. Mỗi người đều có sự theo đuổi của riêng mình, không đúng sai, chỉ ở lựa chọn của bản thân, điều này đáng được tôn trọng.
Diệp Kinh Lan nói: "Trên người Diệp Nam Thiên có một giọt máu Kỳ Lân, nhưng máu Kỳ Lân của hắn không tinh thuần bằng của ta. Máu Kỳ Lân là một thứ rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một giọt máu, nhưng lại như có sinh mệnh, có trật tự đẳng cấp. Máu Kỳ Lân của ta càng tinh thuần, cấp độ của ta càng cao, ta có thể cảm nhận được hắn từ xa, còn hắn thì không cảm nhận được, trừ khi ta ở ngay trước mặt hắn.
Ngày hôm qua, ta ở trong Hoàng thành, đã mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Vậy nên, Cố huynh, người thật sự hợp tác với Bái Nguyệt Giáo, e rằng không phải vài vị quan lại của triều đình Khương quốc, mà là Khương Hoàng!"
Đồng tử Cố Mạch khẽ co lại, nói: "Nếu là Khương Hoàng, vậy thì càng hợp tình hợp lý. Vậy nên Kiến Bắc Quận bị đồ sát mấy tháng, mấy chục vạn người chết sạch mà triều đình vẫn không hề hay biết, chuyện này liền có lời giải thích hoàn hảo nhất rồi."
Diệp Kinh Lan trầm giọng: "Vậy nên, ta vừa suy đi nghĩ lại, chọn thổ lộ với Cố huynh huynh, còn một nguyên nhân chính nhất, đó là, nếu Cố huynh huynh nguyện ý từ bỏ việc tiếp tục truy sát Diệp Nam Thiên, mọi chuyện đều dễ nói, chúng ta sẽ nhanh chóng quay về Càn quốc.
Nhưng, nếu huynh không từ bỏ truy sát Diệp Nam Thiên, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với Khương Hoàng. Ta lo huynh sẽ vì không chuẩn bị mà rơi vào nguy cục. Khương quốc tuy không phải là đại quốc gì, nhưng cũng có nội tình quốc gia. Hữu tâm toán vô tâm, dù cho võ công huynh cái thế, cũng khó tránh khỏi xảy ra bất trắc."
Cố Mạch khẽ gật đầu: "Vậy hôm nay cứ tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, ngày mai cứ để sứ đoàn hai nước về nước. Đợi mọi người đi hết rồi, ta sẽ quay lại truy tra Diệp Nam Thiên."
Diệp Kinh Lan nói: "Được!"
***
Khương quốc, ngoài Đại Điện Hoàng Cung.
Lúc này, văn võ bá quan tề tựu một chỗ, nhưng không ai vào đại điện, mà đều đứng ở cửa. Lúc này, trên quảng trường trước đại điện, một hàng người đang quỳ, vậy mà đều là quan lại trong triều, cao nhất là Binh Bộ Thị Lang Chính Tam Phẩm, nhỏ nhất là quan Thất Phẩm, tổng cộng có hơn ba mươi người.
"Trưởng công chúa Sở quốc đến!"
"Cố đại hiệp Càn quốc đến!"
Theo mấy tiếng xướng lễ, đông đảo quan viên Khương quốc đều nhìn về phía cổng cung tường ngoài quảng trường.
Lúc này, Tiêu Tự Ẩm, Cố Mạch cùng đoàn người sứ đoàn hai nước xuất hiện.
"Khương Hoàng" ngồi trên ghế, đang thong thả uống một chén trà, ánh mắt đánh giá nhóm Cố Mạch. Tuy nhiên, đúng lúc ánh mắt hắn rơi xuống người Diệp Kinh Lan, đột nhiên đồng tử khẽ co lại, lóe lên một tia kinh hãi.
Nhưng vẻ kinh hãi đó lại chợt lóe rồi vụt tắt, bề ngoài không hề lộ ra bất kỳ điều gì bất thường.
Và cùng lúc đó, trong địa cung Ngự Thư Phòng hậu cung Hoàng thành, Diệp Nam Thiên đang khoanh chân ngồi trong hồ máu đột nhiên đứng phắt dậy, rồi nhanh chóng bước ra khỏi địa cung, đi vào Ngự Thư Phòng.
Lúc này, trong Ngự Thư Phòng, Khương Hoàng đang phê duyệt tấu chương. Nghe thấy tiếng cửa cơ quan địa cung mở ra, liền ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Ngươi sao lại ra ngoài rồi?"
Diệp Nam Thiên trầm giọng: "Bệ hạ, ta đã bại lộ rồi!"
Khương Hoàng khẽ sững sờ, nghi hoặc nói: "Ngươi ở trong địa cung này vẫn luôn không lộ diện, sao lại bại lộ rồi?"
Diệp Nam Thiên trầm giọng: "Bệ hạ, người còn nhớ ta từng nói ta cần một chỗ dựa để giúp ta chống lại một kẻ địch mạnh mẽ chứ!"
Khương Hoàng gật đầu.
Diệp Nam Thiên nói: "Người đó sở hữu một thứ đặc biệt, có thể gia trì vào trong cơ thể người. Nhưng thứ đó, giữa chúng có trật tự đẳng cấp, có lực kéo đặc biệt.
Mà vừa rồi ta phát hiện, Diệp Kinh Lan ở bên cạnh Cố Mạch, trong cơ thể hắn cũng sở hữu thứ giống như ta, hơn nữa, đẳng cấp rõ ràng cao hơn ta. Giờ ngay cả ta cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn, điều đó cũng có nghĩa là, hắn tuyệt đối có thể phát hiện ra ta rồi."
Khương Hoàng nói: "Nhưng người gặp hắn là thế thân mà?"
Diệp Nam Thiên nói: "Tuy nói là thế thân, nhưng sức mạnh của những con cổ trùng kia vẫn là của ta. Bằng không, ta cũng không thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Diệp Kinh Lan kia. Tri Kiến Chướng của Cố Mạch chính là giết tội phạm bị truy nã, hắn đã nhắm vào tội phạm bị truy nã thì không thể từ bỏ. Hắn chắc chắn sẽ đến giết ta, vậy nên, trận chiến này, là không thể tránh khỏi!"
Khương Hoàng trầm giọng: "Vậy thì đánh thôi. Vừa hay trẫm cũng rất muốn giết hắn. Đã không tránh được, vậy chúng ta ra tay trước chiếm ưu thế. Vừa đúng, muội muội hắn cũng ở đó, điểm yếu lớn nhất của hắn cũng ở đó!"
Diệp Nam Thiên gật đầu: "Nếu không định đắc tội đến cùng, vậy tuyệt đối không thể động đến muội muội hắn. Nhưng, đã là tử chiến rồi, vậy muội muội hắn chính là điểm yếu chí mạng của hắn. Có sự kiềm chế này, khả năng giết hắn trong Hoàng thành này sẽ đạt đến năm phần. Bởi vì tuy hắn có thể trốn thoát, nhưng hắn không thể mang muội muội hắn đi, hắn chưa chắc sẽ trực tiếp chạy trốn!"
"Vậy thì giết!"
***
Đại Điện Hoàng Cung, trên quảng trường.
Đại Lý Tự Khanh Khương quốc đang kể rõ từng tội trạng của đám quan lại cấu kết với Bái Nguyệt Giáo đồ sát bách tính Kiến Bắc Thành.
Nghe những tội trạng đó, đông đảo văn võ đại thần đều có vẻ mặt khác nhau, bởi vì bọn họ không rõ rốt cuộc có thật những tội trạng này hay không, hay là do hoàng đế bị ép buộc phải tìm một đám người đến nhận tội thay.
Dù sao, theo quy trình bình thường, không đến mức nhanh như vậy đã định tội. Ít nhất cũng phải phái người đến Kiến Bắc Quận tra xét chứng minh xong rồi mới định tội.
Tuy nhiên, những người có mặt cơ bản hôm qua cũng đều ở đó, đều từng tận mắt chứng kiến cái chết của Tả Đô Ngự Sử, vậy nên, không ai đưa ra nghi vấn về việc không phù hợp quy trình.
Hiện trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe Đại Lý Tự Khanh tuyên đọc tội trạng.
Cố Mạch ngồi trên ghế, tay bưng một chén trà xanh, đầy hứng thú đánh giá Khương Hoàng.
"Ca, huynh cứ nhìn chằm chằm Khương Hoàng làm gì vậy?" Cố Sơ Đông hỏi.
Cố Mạch nói: "Cứ cảm thấy Khương Hoàng hôm nay có chút không đúng lắm, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào lại không nói rõ được." Vừa nói, Cố Mạch vừa ghé sát bên Diệp Kinh Lan, nói: "Diệp huynh, huynh có thấy Khương Hoàng không đúng không?"
Trong đồng tử Diệp Kinh Lan vậy mà hiện lên một luồng lửa yếu ớt, chăm chú nhìn Khương Hoàng, thấp giọng nói: "Quả thật không đúng. Ta từ trên người hắn cảm nhận được khí tức Kỳ Lân... rất yếu ớt, không phải Diệp Nam Thiên, nhưng... cũng tuyệt đối không phải Khương Hoàng!"
Cố Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Diệp Nam Thiên không phải đã tu luyện Bất Tử Cổ sao? Có khi nào Khương Hoàng trước mặt chúng ta bây giờ, chính là một con rối mà Diệp Nam Thiên dùng Bất Tử Cổ khống chế, vậy nên, huynh mới cảm nhận được khí tức Kỳ Lân."
Diệp Kinh Lan khẽ sững sờ, đột nhiên kinh hãi nói: "Vậy thì phiền phức rồi, Cố huynh!"
Cố Mạch nghi hoặc: "Ý gì?"
Diệp Kinh Lan nói: "Khoảng cách gần như vậy, hắn chắc cũng có thể cảm nhận được khí tức Kỳ Lân trên người ta. Điều đó cũng có nghĩa là... Diệp Nam Thiên chắc chắn đã biết chuyện ta biết hắn đang ở trong Hoàng thành rồi, vậy thì..."
"Ong ——"
Ngay lúc này, một tiếng động trầm đục như sấm sét cuồn cuộn qua hư không, ánh sáng giữa trời đất đột nhiên ngưng lại. Khoảnh khắc tiếp theo, dưới lòng Hoàng thành như một miệng núi lửa bị đâm thủng, chiến khí màu đen ngưng tụ thành thực chất xông thẳng lên trời, dệt thành một tấm lưới sát khí dày đặc không lọt kẽ hở giữa các mái hiên cung điện.
Chưa đợi chiến khí tan hết, mặt đất đột nhiên phát ra tiếng gầm trầm đục, các cánh cửa hang động khắp tường cung điện ầm ầm vỡ vụn. Vô số thiết kỵ áo đen như hồng thủy đen cuồn cuộn lao ra, vó sắt giẫm nát gạch đá cẩm thạch trắng, tiếng áo giáp va chạm tựa như bánh răng của tử thần đang xoay tròn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Sao lại có chiến trận khởi động?"
"Đó là Chu Tước Chiến Trận của Hoàng Thành Ty!"
"Bệ hạ..."
Cảnh tượng này trực tiếp khiến đông đảo quan viên ở cửa đại điện đều kinh ngạc. Tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tức thì vang lên một trận ồn ào náo loạn.
Và cùng lúc đó, trên tường thành cao vút, giữa các góc mái hiên đột nhiên lóe lên ánh phản quang kim loại lạnh lẽo – những hàng nỏ mạnh Huyền Thiết đứng san sát như rừng, tiếng cò nỏ kêu lách cách hòa thành âm thanh rung động khiến người ta sởn gai ốc.
Ánh mắt binh lính không hề có nhiệt độ, mũi tên nỏ chĩa thẳng vào trung tâm Hoàng thành, cùng với thiết kỵ dưới đất tạo thành thế gọng kìm giằng co trên dưới.
Cung điện vừa rồi còn uy nghiêm đường hoàng, giờ phút này đã bị cung nỏ và sát ý đổ nát thành một lồng giam kín mít. Ngay cả không khí cũng bị binh thế đột ngột giáng xuống áp chế đến ngưng trệ, như thể giây tiếp theo sẽ bị vạn nỏ và vó sắt nghiền thành tro bụi.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ... chuyện này là sao vậy?"
Trong chốc lát, đông đảo quan viên đều hỏi Khương Hoàng, còn những quan viên bị định tội đang quỳ trên đất chờ chết cũng đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Chỉ thấy "Khương Hoàng" chậm rãi đứng dậy, cất giọng sang sảng: "Khương quốc tuy yếu, nhưng quân chủ có phong cốt. Trẫm có thể bị giết, có thể tử chiến, nhưng tuyệt đối không thể quỳ mà sống! Cố Mạch Càn quốc, một kẻ thảo dân, một tên võ phu hèn mọn, vậy mà dám ngay trước mặt trẫm, giết chết trọng thần của trẫm, giờ lại còn vọng tưởng ép trẫm tàn hại thần tử của trẫm. Trẫm há có thể nhẫn nhục này?"
Những lời này khiến các triều thần vừa dâng trào cảm xúc vừa ngạc nhiên, đều không ngờ Khương Hoàng vốn dĩ ham vui hưởng lạc ngày thường, lại còn có khí phách như vậy!
"Khương Hoàng" chỉ vào Cố Mạch, trầm giọng: "Cố Mạch, trẫm chẳng qua chỉ là đang hư với ủy xà với ngươi mà thôi. Hôm nay, không phải ngươi chết thì là ta vong!"
Cố Mạch chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: "Nói rất hay. Nếu ngươi thật sự là Khương Hoàng, vậy hôm nay ta còn phải nhìn ngươi bằng con mắt khác. Đáng tiếc, ngươi không phải!"
Cố Mạch điểm một ngón tay, một đạo kiếm khí vô hình tuôn ra.
"Bảo vệ Bệ hạ!"
Ngay lập tức có một võ quan chắn trước "Khương Hoàng", bị kiếm khí của Cố Mạch xuyên thủng đầu trong chớp mắt. Nhưng kiếm khí chưa tan, lại tức thì xuyên vào trán "Khương Hoàng", rồi kiếm khí điên cuồng vặn xoắn, "Khương Hoàng" tức thì nổ tung.
Đám cổ trùng màu máu dày đặc văng tứ tung, khiến các văn võ đại thần kinh hãi biến sắc. Hoàng đế vậy mà là giả, trong chốc lát, liên tiếp những tình huống bất ngờ xảy ra, khiến bọn họ đều không kịp phản ứng.
Và ngay lúc này, trên tường thành, Khương Hoàng mặc long bào xuất hiện. Hắn cất giọng sang sảng: "Cố Mạch, trẫm ở ngay đây, có gan thì ngươi cứ đến giết trẫm!"
Cố Mạch tò mò: "Ngươi có nhiều văn võ đại thần ở đây như vậy, không sợ bọn họ chết ở đây sao?"
"Vì nước hy sinh, chết cũng xứng đáng!" Khương Hoàng cất giọng sang sảng.
"Được, xem như ngươi là một nhân vật!"
Lời Cố Mạch vừa dứt, cả người hắn tức thì biến mất. Lần nữa xuất hiện, thì đã ở trên tường thành, tay trái phải lần lượt nắm Thái Hư Kiếm và Uyên Hồng Kiếm, thi triển Bách Bộ Phi Kiếm và Hoành Quán Bát Phương cùng lúc tấn sát Khương Hoàng.
Nhưng ngay lúc này, kiếm khí của Cố Mạch vậy mà bị chặn lại. Trong hư không xuất hiện từng đạo lồng giam được cấu tạo bởi chân khí kỳ lạ, tức thì trói buộc Cố Mạch vào trong đó. Sức mạnh cường đại đã trói buộc kiếm khí của Cố Mạch.
Một tiếng "Ầm" vang trời, lồng giam chân khí đó nổ tung. Giữa trời đất đầy bụi bay, một hắc bào nhân đeo mặt nạ đầu lâu xuất hiện – Thiên hạ đệ nhất Ma đầu Diệp Nam Thiên!
Đề xuất Tiên Hiệp: Bắt Đầu Làm Tông Chủ (Dịch)
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 259 thiếu nội dung
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 251 thiếu nội dung nhiều
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Xong hết nha. Truyện này mỗi chương toàn 10k chữ sợ thật.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 239 thiếu nội dung phía sau
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Cuối chương 233 mất nội dung. Chương 234 nghi là mất nội dung vì quá ngắn và không ăn khớp chương trước chương sau.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Đoạn cuối chương 209 qua chương 210 bị sao vậy? Hình như thiếu nội dung bằng cả một chương.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
do chương dài quá đó.
Thư Đạo Chân Nhân
1 tháng trước
225 qua 226 cũng bị. Admin sửa giúp được không? Đang đoạn đánh nhau gay cấn.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 147 lỗi
bách đinh
Trả lời2 tháng trước
tên main là cố mạch sao cứ viết sai v
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Ngoài thành Cố Mặc ra thì bị lỗi thành tên gì nữa không để mình đồng bộ lại luôn nè.
bách đinh
2 tháng trước
lúc thì cố mạc lúc thì cố mặc
bách đinh
2 tháng trước
họ cố sao lại họ quách
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
fix xong tên rồi nha b.
An Nguyen Hoang
Trả lời2 tháng trước
không chỉnh được cỡ chữ ạ , bé quá
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
bạn mở cài đặt trình duyệt sẽ có mục phóng to văn bản nha.
thai duong Trinh
Trả lời4 tháng trước
288 không có nội dung ad
Tatu
Trả lời5 tháng trước
cái đoạn này khó hiểu quá, lúc nói kiếm do đích thân đường gia chủ trì rèn đúc cho trưởng lão thương lan kiếm tông, lúc thì nói trưởng lão tự tay rèn