Bọn họ đem Đạo Chủ cùng Như Lai lưu lại thần thông quét một lần. Tần Mục cũng không ngừng nghĩ ra biện pháp trị liệu cho Duyên Phong Đế, trong lòng tính toán: "Nếu như không còn thần thông nào sót lại, hồn phách của hắn có thể được ổn định. Dù Hoàng đế thần tàng đã bị phá hủy, nhưng nếu tìm đủ linh dược, cũng có thể dùng Ma Ảnh Huyễn Ma Công và Pháp Thiên Giới Tử Công để tiến vào trong thần tàng, trong đó luyện chế đan dược. Biết đâu có thể chữa trị được thương thế của hắn. Chỉ là...".
Hắn chưa từng trị liệu qua thương tích như vậy, không chắc chắn liệu có thành công hay không. Nếu chỉ cần trị vết rách trên thần tàng, hắn có thể làm được. Nhưng Duyên Phong Đế thần tàng đã bị phá hủy, mặc dù Dược sư đã truyền dạy hắn rất nhiều dược lý, nhưng trong đó không có biện pháp trị liệu cho loại thương tích này.
Ngược lại, Tần Mục nhớ ra có một số dược liệu có thể trị thương cho thần tàng, trong Đại Dục Thiên Ma Kinh cũng có vài công pháp có khả năng làm mạnh thần tàng. Hắn cảm thấy, biết đâu có thể kết hợp hai phương pháp lại với nhau.
Hai người rời khỏi thần tàng của Duyên Phong Đế, trời sáng lên. Tư bà bà tỉnh táo lại, còn Lệ Thiên Hành thì vẫn lâm vào mê man.
Tần Mục giải khai Ma Công trên người Duyên Phong Đế, nói: "Bệ hạ, ta sẽ ra ngoài mua thuốc. Có thể sẽ mất ba ngày, trong thời gian này, ngài không nên ra khỏi phòng. Sẽ có người đến đưa cơm, đặt ở cửa ra vào. Đến ban đêm, nếu có âm thanh gì, ngài tuyệt đối không được ra khỏi cửa, cho dù thấy ai bên ngoài cũng không được nhìn."
Duyên Phong Đế vô lực đáp: "Tần ái khanh, ngươi mang trẫm tới nơi nào mà thần bí như vậy?"
Tần Mục nghiêm mặt: "Bệ hạ, nơi này là chỗ ở của ta và Lệ giáo chủ. Ngài chỉ cần biết, buổi tối người đến tìm ngài nhất định là Lệ giáo chủ. Nếu ngài nhìn ra ngoài, thì có thể sẽ chết. Hơn nữa, không chỉ ngài mà cả Duyên Khang quốc cũng sẽ bị liên lụy! Nếu ngài đi ra ngoài cánh cửa này, cũng không nghi ngờ gì nữa, ngài sẽ phải chết!"
Duyên Phong Đế thấy hắn nghiêm trọng thì cười đáp: "Ngươi yên tâm, trẫm không phải là người tò mò như vậy."
Tần Mục khép cửa lại, dẫn theo bút, mực, thân thể lay động hiện ra hình dạng Trấn Tinh Quân, đầu người thân rắn, vận chuyển pháp lực, nâng bút vẽ lên cửa viết một cánh cửa, viết Thừa Thiên Chi Môn, dùng chính là U Đô ngôn ngữ.
Sau đó, thân thể hắn khôi phục, trên mặt đất viết một hàng chữ, nói: "Đây là Đại Dục Thiên Ma Kinh Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công biến thành môn hộ, đọc lên thì ngươi sẽ đi vào. Nếu không đọc ra, ngươi sẽ ở lại bên ngoài."
Tần Mục thu hồi bút mực, nói với Tư bà bà: "Bà bà, tuyệt đối không nên đụng vào cái cửa này. Đưa cơm cho hoàng đế, dùng cây gậy trúc chọn cho hắn, tuyệt đối không nên vào trong môn."
Tư bà bà dò xét trên cửa văn tự, nháy mắt mấy cái: "Cái cửa này?"
Tần Mục cũng nháy mắt mấy cái, không nói gì.
Tư bà bà hiểu ý: "Ta tuyệt đối không đi vào."
Tần Mục ra sân nhỏ, nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, quay đầu nhìn Duyên Phong Đế ở gian phòng, thầm nghĩ: "Nếu Lệ Thiên Hành nhận ra U Đô ngôn ngữ, coi như nàng bỏ qua. Còn nếu không, nếu mạnh mẽ xông vào, nàng sẽ bị kéo vào U Đô, linh hồn sẽ trở về Thổ Bá hết thảy! Bà bà cũng sẽ được giải thoát."
Duyên Phong Đế dần dần hồi phục, đã có thể miễn cưỡng đi lại, nhưng vẫn giữ nghiêm lời Tần Mục, từ đầu đến cuối chưa từng ra khỏi phòng. Buổi trưa, Tư bà bà dùng cây gậy trúc chọn một cái rổ đưa đến cửa. Duyên Phong Đế ngồi xổm xuống, mở cửa một chút, đem rổ xách vào, đợi ăn no rồi lại đem rổ đặt ở cửa ra vào, bản thân chưa từng ra ngoài.
Từ khi hắn làm hoàng đế đến giờ, lần đầu tiên như vậy tủi nhục.
Sau bữa tối, đột nhiên tiếng cười khanh khách vang lên, âm thanh dễ nghe êm tai, như thể có thể đi vào trong lòng Duyên Phong Đế, khiến hắn ngây ngất, không gì có thể sánh bằng thanh âm ấy.
"Như Tần giáo chủ không ở đây, thì thiếp thân sẽ lại tìm hoàng đế đùa nghịch một chút, nếu hài lòng thì sẽ lột da hắn làm y phục, thiếp thân sẽ trở thành Nữ Hoàng."
Duyên Phong Đế nghe thấy thì lo sợ, nhưng đồng thời lại cảm nhận thanh âm kia thật sự êm tai, khiến tâm hắn điên đảo, muốn mở cửa nhìn dung mạo nữ tử kia ra sao. Nhưng ngay khi nghĩ đến lời Tần Mục, hắn lại thầm nghĩ: "Đây chính là Lệ Thiên Hành giáo chủ, dùng âm thanh ma quái gọi ta ra! Lão ma đầu này thực sự không biết xấu hổ, giả bộ như nữ tử!"
Hắn nhét chặt tai lại, song âm thanh ấy như thể đã cắm sâu vào đầu hắn, không thể nào quên.
"Hừ, tiểu tử thúi này muốn khảo giáo ta sao! Thật sự không biết trời cao đất rộng... Mấy chữ này ngược lại thật sự là không nhận ra, ta tu cũng là Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, hắn tu cũng là Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, ta không tin ta không bằng hắn!"
...
Ngoài cửa, nữ tử đòi giải khai văn tự trên cửa, lặp đi lặp lại diễn luyện Hầu Chân Công, nhưng mãi mà không thành công. Trong vô thức, Duyên Phong Đế lo lắng, cuối cùng cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn như hôm qua, đến ban đêm, nữ tử kia lại chạy đến cố gắng giải khai văn tự. Duyên Phong Đế gần như bị thanh âm của nàng làm loạn tâm, luôn cảm thấy bên trong có cái âm thanh ngọt ngào quyến rũ mình đi mở cửa nhìn.
Đến đêm thứ ba, nữ tử kia thở hổn hển nói: "Ta không luyện ra, không giải được! Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, xông vào giết hoàng đế lột da luôn, còn cần giải cái gì đề?"
Duyên Phong Đế chợt giật mình, chỉ nghe nữ tử kia lại nói: "Không đúng, không đúng... Tần giáo chủ khi dụng môn công pháp này, xuất hiện con mắt thứ ba, trong phòng tự dưng liền tối xuống, ánh đèn chuyển xanh, không giống như nhân gian... Cái cửa này thật sự có gì đó quái lạ, nếu vào thì sẽ là một thế giới khác. Tiểu tử này gian trá, hơn phân nửa là muốn ám toán ta..."
Duyên Phong Đế kinh ngạc: "Nữ tử này thật thông minh... Không đúng, rõ ràng Lệ giáo chủ là người cáo già! Nhưng Lệ giáo chủ không phải là lão nam nhân sao? Tại sao lại giả bộ như âm thanh nữ tử, mà còn quyến rũ như vậy?"
Hắn không nhịn được muốn nhìn một chút, thầm nghĩ: "Chỉ nhìn một chút, hẳn không sao chứ?"
Hắn đang muốn nằm nhoài xuống cửa sổ nhìn lén, bỗng bên ngoài truyền đến một tiếng long ngâm. Tần Mục sải bước tiến vào, khiến hắn vội vàng bỏ đi sự tò mò.
"Lệ giáo chủ không vào cửa sao? Hẳn nàng cũng không biết trên cửa có văn tự?"
"Ngươi có thừa nhận là ngươi đã luyện sai Đại Dục Thiên Ma Kinh không?"
"Ai cần ngươi lo?"
"Trên cánh cửa này là Thừa Thiên Chi Môn, là U Đô ngữ. Ta dạy cho ngươi là được."
Nói rồi, Tần Mục hướng Duyên Phong Đế nói: "Bệ hạ, ta đi phụ cận mấy toà thành mua thuốc, thiên tai nhân họa, tiệm thuốc dường như rất ít dược liệu, không biết có hiệu quả thế nào."
"Tần ái khanh, liệu có tin tức gì không?"
Duyên Phong Đế hỏi.
"Bệ hạ đã băng hà."
Tần Mục lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói. "Kinh thành truyền đến tin tức, bệ hạ vất vả triều chính, nửa đường chết, thái tử đang lo việc tang ma, cả nước đều buồn bã."
Duyên Phong Đế trong lòng hơi rung, trong miệng như cười mà không phải cười: "Ta sao đã băng hà? Thật sự là trẫm hảo nhi tử... Thiên Sách tướng quân bọn họ như thế nào? Còn sống hay không?"
Tần Mục chuẩn bị dược liệu, luyện chế linh đan, nói: "Bên ngoài Bá Châu thành, người của Thiên Thánh giáo chỉ cứu hoàng đế, rồi che giấu cờ truyền tống đi. Thiên Sách thượng tướng, thượng khanh, Tư Đồ, Tư Không bọn họ bị bắt, Đạo Chủ và Như Lai chưa từng ra tay sát thủ, mà là đem họ giao cho thái tử. Họ đều là đại thế gia chi chủ, ở kinh thành có rất nhiều thế lực, thái tử lên ngôi còn cần sự ủng hộ của họ. Bệ hạ yên tâm, họ sẽ không chết."
"Trẫm hảo nhi tử a..." Duyên Phong Đế thở dài.
Thiên Sách thượng tướng cùng đám người thế lực quá lớn, nắm giữ kinh thành hơn phân nửa thế lực, chiếm giữ binh quyền và chính trị, thái tử muốn đăng cơ cần có sự ủng hộ của họ.
"Quốc gia không thể một ngày không có chủ. Thái tử điện hạ đăng cơ, ắt sẽ vào đầu tháng ba, ngày mùng 6 tháng 3 là ngày hoàng đạo, thái tử sẽ lên ngôi vào lúc ấy. Có Đạo Môn cùng Đại Lôi Âm Tự duy trì, hắn trở thành hoàng đế là chuyện chắc chắn, ai dám phản đối, sẽ bị tịch thu tài sản và diệt toàn gia."
"Quốc sư ở đâu? Trẫm sao có thể rơi vào tình cảnh này."
"Quốc sư tân hôn du lịch, đến nay vẫn chưa có tin tức. Ta lần này ra ngoài còn gặp không ít thám tử, đang tìm kiếm tung tích của bệ hạ, nghe nói thái tử đã hạ lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Tần Mục vận dụng Ma Ảnh Huyễn Ma Công cùng Pháp Thiên Giới Tử Công, chui vào thần tàng của hắn, trong Linh Thai thần tàng phát huy dược lực, nhưng dược lực hóa đi trong Linh Thai thần tàng mà không thể chữa trị, hiệu quả quá nhỏ.
Tần Mục nhíu mày, thử nghiệm nhiều loại linh đan, nhưng đều không đạt hiệu quả như mong muốn.
Tần Mục hóa thành hắc ảnh bay ra từ mi tâm của Duyên Phong Đế, hiện ra thân thể, đi lại, đột ngột nói: "Bệ hạ, thương thế của ngài rất khó trị, tất cả thương tích trên người, hồn phách cũng có thể chữa trị, nhưng thần tàng bị tổn thương thì ta không làm được. Dược sư gia gia có thể trị, bệ hạ có nguyện ý cùng ta đi Đại Khư không?"
Duyên Phong Đế trong lòng tràn đầy hi vọng, nói: "Vị dược sư này là ai?"
Tần Mục do dự một chút, nói: "Ngọc Diện Độc Vương."
Duyên Phong Đế sắc mặt tái xanh, hậm hực nói: "Ngọc Diện Độc Vương?"
Hắn là hoàng đế, thái hậu chính là mẹ ruột của hắn. Nhưng Ngọc Diện Độc Vương lại có liên quan mập mờ với Thái hậu. Dược sư thời điểm chưa bị bắt gọi là Ngọc Diện lang quân, tình nhân bốn phương, thậm chí có vài đạo cô sư thái cũng đều có quan hệ không thể nói rõ với hắn.
Duyên Phong Đế tự nhiên biết chuyện này, chỉ là không tiện nói ra, nhưng hắn đã từng sai người ám sát Ngọc Diện Độc Vương, hại Thái hậu. Dược sư bị bức phải trốn ra Đại Khư, trong đó cũng có công lao của hắn.
Để hắn đi gặp Ngọc Diện Độc Vương, trong lòng hắn 1000 điều không thuận.
"Tần ái khanh, ta không đi Đại Khư. Nghịch tử muốn đăng cơ xưng đế, làm hại ta đã 200 năm, không thể để cơ nghiệp này sụp đổ chỉ trong chốc lát."
Duyên Phong Đế trầm giọng nói: "Chúng ta phải đi kinh thành!"
Tần Mục trong lòng hơi rung, liếc mắt nhìn hắn: "Bệ hạ khẳng định muốn đi kinh thành?"
Duyên Phong Đế gật đầu: "Kinh thành là long mạch tụ chi địa, ta Linh gia Cửu Long Đế Vương công tại đó tu luyện sẽ có ích, có thể mượn khí Cửu Long để đúc lại thần tàng. Trẫm cùng quốc sư đã tâm huyết, không thể uổng phí! Chỉ cần trẫm trở lại kinh thành, sẽ có thể phế truất nghịch tử!"
Tần Mục nghĩ ngợi một chút, cười nói: "Đắc tội." Nói rồi lấy ra một thanh đao mổ heo, hái vương miện của hoàng đế ra, lột áo bào màu vàng.
Duyên Phong Đế sắc mặt đại biến: "Tần ái khanh, ngươi làm cái gì?"
Tần Mục đè đầu hắn, đao mổ heo rung động, một hồi lâu sau, Duyên Phong Đế đỉnh đầu trụi lủi, không còn sót lại sợi tóc nào.
Tần Mục lại mang tới vài nén nhang, đốt lên, hướng về Duyên Phong Đế, dùng đầu nhấn xuống. Duyên Phong Đế bị đau, da đầu bị thiêu, lửa cháy lách tách, đau khổ không chịu nổi.
Tần Mục dò xét một lần, cười nói: "Khá lắm. Còn cần một bộ phục trang mang giày, lại thêm vòng hạt. Còn có râu cũng phải cạo đi." Nói rồi, đem hoàng đế đánh ngã, cạo không còn một mảnh râu.
Duyên Phong Đế tức giận, nhưng không thể phản kháng, một hồi lâu sau thì nhẹ nhõm, bị Tần Mục mặc thành một cái áo bào màu vàng đại hòa thượng, hoàng đế kiêu ngạo trước kia đã không cánh mà bay.
Tần Mục lại mang bút vẽ, màu mực, trên mặt Duyên Phong Đế bôi bôi vẽ vẽ. Duyên Phong Đế còn muốn phản kháng, nhưng bị hắn phong ấn lại, đành phải đứng yên một chỗ, mặc hắn loay hoay.
Tần Mục vẽ xong, mang đến một chiếc gương đặt trước mặt hắn, cười nói: "Bệ hạ còn nhận ra chính mình nữa không?"
Duyên Phong Đế nhìn vào gương, thấy một trung niên hòa thượng, khuôn mặt có một vết sẹo từ mắt trái kéo xuống qua mũi, xuống tận hàm phải, trông hung dữ như một ác thần, cho người ta cảm giác như muốn ăn thịt người.
Tần Mục tháo Đao Nang xuống, cõng lên người Duyên Phong Đế, khiến Duyên Phong Đế kêu lên một tiếng đau đớn, không thể động đậy, khó nhọc kêu: "Xương của trẫm sẽ gãy mất! Nhanh lấy ra, ta không thở nổi... Khí..."
"Tao quên, bệ hạ hiện tại tu vi bị phế, thân thể cũng không bằng trước đây."
Tần Mục tranh thủ hai đao mổ heo cất đi, đem ra ngoài mang về tấm ván gỗ, làm thành hai chiếc đao gỗ, sơn màu đen trắng, lại làm thành Đao Nang, đem hai thanh đao gỗ cõng lên lưng Duyên Phong Đế.
Tần Mục kiểm tra một lần, cười nói: "Bệ hạ hiện tại có thể theo ta ra ngoài."
Duyên Phong Đế rút ra hai thanh đao gỗ, tức giận nói: "Tần ái khanh, ngươi như vậy đùa cợt trẫm, trẫm muốn chém đầu ngươi! Đầu đưa ra đây!"
Tần Mục thò đầu ra, cười nói: "Bệ hạ, mời!"
Duyên Phong Đế tức giận chém hai đao, không thể thở nổi, Tần Mục đưa đao mổ heo qua, nói: "Bệ hạ có thể dùng đao thật."
Duyên Phong Đế tức giận nắm chuôi đao, nhưng vẫn chưa nâng nổi, giận dữ ném đao xuống đất, quát: "Chuyện của ngươi thì tạm ghi lại. Chúng ta đi!"
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...↓ ↓ ↓
Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
            
1 Hinwaifu
Trả lời1 tuần trước
Ad 329 dịch thiếu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok
Nguyễn Phú Tiền
Trả lời2 tháng trước
Chương 208 dịch thiếu nha admin
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Pt092
Trả lời2 tháng trước
Chương 1141 bị sai r AD ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Thịnh Nguyễn Art
Trả lời2 tháng trước
Chườn 1175 sai rồi AD. Bị lặp lại chương khác
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
đã fix
Luong Hoang
Trả lời3 tháng trước
Ví dụ xem xong tập 40 thì mình đọc chap nhiêu v ạ
Nghĩa Đoàn
3 tháng trước
Tập 41 là trap 123
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1585 bị sai, đang lấy nội dung tập 1579 nữa AD ơi :).
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Đã fix. Cái nguồn text cũng bị lỗi. Mình phải đi dò mấy nguồn khác.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1602 bị sai, đang lấy nội dung chương 1652 :)
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
Chương 1647 bị trùng rồi AD ơi, sao thấy ko khớp.
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Mình vừa check lại không trùng bạn ơi. Chuẩn theo tác giả rồi.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
7 tháng trước
1647 trùng với 1641 AD ơi
BusFlyer
Trả lời7 tháng trước
Chương 1557 đang bị trùng với 1551 admin ơi
hunghungpham
Trả lời7 tháng trước
Chương 1495 bị trùng admin ạ
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
7 tháng trước
mấy tập tiếp có bị trùng ko nhỉ
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
mình fix rồi bạn.
hunghungpham
7 tháng trước
1498 cũng bị trùng bạn ạ