Hư Sinh Hoa ung dung tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường bệnh. Trên đầu che kín một chiếc khăn lông ấm áp, bên trong đầu đau như bị nứt ra, tựa hồ như hàng trăm ngàn âm thanh đang réo hò trong đầu, trong tai lại vang lên những âm thanh như kim minh, "anh anh anh" tục trường không ngừng.
Đầu hắn cảm giác như muốn nổ tung, cơn đau tê tím khiến hắn muốn chặt bỏ đi cái đầu của mình, một cước đá bay, đá thật xa cũng được!
Hắn không kìm được mà rên rỉ một tiếng, bên ngoài phòng truyền đến tiếng Kinh Yến: "Công tử tỉnh rồi sao?"
Kinh Yến vội vàng chạy đến, trên người tỏa ra mùi thuốc, vừa mừng vừa lo nhìn hắn.
"Ta thua." Hư Sinh Hoa thần sắc trống rỗng.
Kinh Yến lập tức nói: "Công tử đã ngủ rất lâu, thiếp đã nấu thuốc cho công tử..."
"Ta ngủ bao lâu? Đây là nơi nào?" Hư Sinh Hoa trong lòng chấn động, ngơ ngác hỏi.
"Chúng ta vẫn còn ở Kinh Thành, công tử đã ngủ hơn hai ngày rồi."
Kinh Yến dìu hắn ngồi dậy, để hắn nửa ngồi nửa tựa trên giường. "Ngọc Liễu tỷ tỷ nghe nói Duyên Khang Kinh Thành có một thần y, thủ đoạn rất cao minh, vì thế đã vội ra ngoài mời."
Hư Sinh Hoa muốn đưa tay, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác như đầu mình vừa bị chặt một đao.
"Công tử tốt nhất đừng động, cũng không cần động bất kỳ ý niệm gì!" Kinh Yến lập tức nói: "Công tử cùng họ Tần đấu nhau, không tự chủ được mà đi theo hắn, hắn công ngươi thủ, ban đầu đã ở vào thế yếu. Hơn nữa công tử sử dụng công pháp, cần dùng thần thông không ngừng phá giải thế công của hắn, trí nhớ hao tổn quá lớn. Động một cái suy nghĩ chính là động một cái đầu óc, hiện tại công tử bị thương đại não, tốt nhất là nghỉ ngơi, lặng chờ thần y tới."
Hư Sinh Hoa nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, cũng không động đậy được nữa.
Hắn nhớ lại tình hình lúc ấy, Tần Mục dùng Xạ Nhật Thần Pháo hao tổn hắn một phần trí nhớ, sau đó lại tăng thêm áp lực tâm lý, sử dụng tiết tấu của chính mình để dẫn dắt hắn.
Hai người hành tẩu trong khoảng thời gian đó, thực ra đã bắt đầu trên thế mạnh, Tần Mục chiếm giữ ưu thế. Khi Tần Mục sát khí khẽ động, hắn lập tức cảm nhận được nguy cơ tấn công, vì thế lập tức điều chỉnh thân pháp, đồng thời chuyển hóa nguyên khí, thi triển tư thế phòng ngự tương ứng.
Công pháp của hắn cực kỳ kỳ diệu, có thể dựa vào công kích của đối phương để sáng tạo ra cách thức khắc chế, nhưng Tần Mục lại không tấn công, do đó Hư Sinh Hoa cũng chỉ vừa mới sáng tạo ra kỹ năng mà không có khả năng bộc phát.
Cứ như vậy, trên đường đi, Tần Mục không ngừng tấn công, Hư Sinh Hoa không ngừng phòng ngự; chỉ trong chưa đầy hai trăm dặm, hắn đã hao tổn hết trí nhớ, đại não không chịu nổi nên bắt đầu thổ huyết, ý thức tan vỡ, ngã xuống đất hôn mê.
Khi ấy, nếu Tần Mục tiếp tục tiến tới, hắn nhất định sẽ bị kéo lên, cho đến khi máu trong người cạn kiệt, trí nhớ không còn, đại não tử vong, biến thành một cái xác không hồn.
Thất bại thảm hại.
Đây là lần đầu tiên Hư Sinh Hoa nếm trải thất bại như vậy, trong lòng tự dưng dâng lên chút đắng chát. Đây cũng là lần đầu hắn trải nghiệm cảm giác đắng cay.
Có tiếng Ngọc Liễu từ bên ngoài truyền vào, "Yến Tử, ra ngoài một chút!"
Kinh Yến vội vàng quay ra, nói: "Công tử tỉnh, nhưng vẫn không thể động. Thần y đã mời tới chưa?"
"Mời tới, chỉ là..."
Kinh Yến đi ra ngoài, nghe tiếng kinh hô thất thanh: "Tại sao lại là ngươi?"
Âm thanh cười khổ của Ngọc Liễu truyền tới: "Ta cũng không ngờ, nhưng cũng đã đau khổ cầu khẩn một phen người ta mới bằng lòng đến đây..."
Hư Sinh Hoa mở to mắt, yếu ớt nói: "Thỉnh thần y vào."
Màn cửa bị xốc lên, Tần Mục bước vào, mỉm cười: "Hư huynh."
Hư Sinh Hoa thấy hắn, ngẩn ngơ, đầu đột nhiên đau nhức kịch liệt, Tần Mục vội bước tới, lấy ra vài viên Linh Phật Đan đưa cho hắn, mỉm cười nói: "Ngươi tốt nhất đừng lo lắng quá. Ta trước đây cũng gặp tình huống như thế, lúc đó ta do luyện một môn công pháp mà khiến nhục thân khô kiệt, kém chút chết đi. Ngươi là vì tâm thần cùng trí nhớ tiêu hao quá độ, đã vượt quá khả năng chịu đựng của thân thể. Kỳ thật thương thế của ngươi không nặng, từ từ điều dưỡng, một hai tháng sẽ khỏi hẳn. Bất quá ta trị liệu cho ngươi chỉ cần nửa ngày là tốt."
Hư Sinh Hoa ăn viên Linh Phật Đan, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mặc dù đầu vẫn còn rất đau, nhưng nhẹ hơn rất nhiều, từ từ có thể cử động tay chân, cảm giác cơ thể đã trở lại là chính mình.
"Ngươi cũng là thần y sao?" Hắn khàn khàn hỏi.
"Thần y không tính là, Y Đạo của ta chỉ xếp thứ hai. Trong Duyên Khang Quốc, tìm không thấy y thuật nào tốt hơn ta."
Tần Mục kiểm tra tình hình cho hắn rồi viết phương thuốc, giao cho Ngọc Liễu đi sắc thuốc, cười nói: "Với linh dược của ta, thân thể ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục, chỉ mất hai ba ngày là lại như cũ. Thắng bại là chuyện bình thường trong giới tu luyên, không cần quá để tâm."
Hư Sinh Hoa nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên thở dài: "Có nhiều điều ta đúng là không bằng ngươi. Ngươi dùng mưu kế thắng ta, nhưng ta không hề có bất kỳ oán hận nào dành cho ngươi. Ta phụng sư mệnh xuống dưới giết ngươi, chỉ muốn giết xong rồi trở về Thượng Thương, chưa từng nghĩ trong lòng lại coi ngươi là bằng hữu."
Tần Mục thở dài: "Bằng hữu rất khó tìm, nhưng cuối cùng ta vẫn là địch nhân của ngươi, không thể trở thành bằng hữu."
Hai người rơi vào trầm mặc.
Không lâu sau, Ngọc Liễu sắc thuốc trở về, Tần Mục trực tiếp luyện chế linh đan, đưa cho Hư Sinh Hoa ăn.
Hư Sinh Hoa lung lay đứng dậy khỏi giường, thân thể vẫn còn chút run rẩy, cau mày nói: "Ta rõ ràng cảm giác được nhục thân thương tổn đang phục hồi, sao vẫn không đứng vững? Tay chân còn chút run rẩy..."
Tần Mục suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Ta biết trường hợp bệnh này. Đi theo ta."
Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hư Sinh Hoa muốn đuổi theo, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, hai chân run rẩy, Ngọc Liễu và Kinh Yến vội đến nâng đỡ hắn ra khỏi phòng.
Hư Sinh Hoa làm Thượng Thương đệ tử, nơi ở tự nhiên không thể kém, bọn họ đã thuê một lơi yên tĩnh thay vì một khách sạn ồn ào.
Tần Mục dẫn hắn đi bộ, ngó quanh, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Chữa bệnh thuốc hay ở chỗ này."
Hư Sinh Hoa ngạc nhiên, cả Ngọc Liễu và Kinh Yến cũng giật mình, thấy Tần Mục đã ngồi xuống một xe bán mì, gọi chủ quán: "Mười ba bát mì, bát lớn. Bát đầu không cần cho cay, không cần dầu, thêm một chút muối là đủ. Đúng, khi vò mì thì thêm một quả trứng. Thất thần làm gì vậy? Ngồi xuống!"
Ngọc Liễu và Kinh Yến nhíu mày, nhìn xe bán mì cũ kỹ, xung quanh động đúc, bụi bay mù mịt. Những người đang ngồi ăn ở đây đều là những hán tử cao lớn thô kệch, trông như nông dân làm thuê trong Kinh Thành.
Hai nàng chưa bao giờ dám ngồi ăn ở nơi như thế. Ngày bình thường, chỉ cần nhìn một cái cũng đã thấy dơ bẩn.
Phải biết rằng, Thượng Thương cao quý, là Thần Tiên thánh địa, mọi món ăn đều là những kỳ trân khó mà tìm thấy, sạch sẽ gọn gàng, khó có thể tưởng tượng, không dính chút bụi bặm nào.
Mà lão bản xe bán mì này cũng thô kệch, hai tay kéo mì, tiếng mì rơi lộp bộp vang lên, hiển nhiên cũng không sạch sẽ.
Hư Sinh Hoa lại ngồi xuống, thở hồng hộc.
Ngọc Liễu và Kinh Yến cũng đành phải ngồi xuống, dùng khăn lau bàn vết dầu mỡ, nhưng không sạch sẽ nổi. Hai nàng ngồi không yên, thậm chí cảm thấy ghế dưới mông cũng bóng bẩy.
Hư Sinh Hoa thì thản nhiên, ngồi chờ mì của mình.
Bát mì đầu tiên được bưng lên, là nước dùng mì trứng, chậu rửa mặt lớn. Những sợi mì đều đặn như từng cây bạch ngọc đặt trong nước canh, phía trên còn rắc chút hành thái.
Hư Sinh Hoa nhìn sợi mì, không biết nên ăn như thế nào.
Tần Mục đưa cho hắn đũa, Hư Sinh Hoa luống cuống tay chân, nắm chặt đũa nhưng không tìm ra sợi mì. Hắn chưa từng sử dụng đũa ở Thượng Thương, hắn chỉ biết ăn linh đan và uống mưa móc, không dính khói lửa trần gian.
Cuối cùng, Hư Sinh Hoa nhìn quanh những khách ăn mì, dần dần hiểu ý về cách sử dụng đũa, thử nghiệm khéo léo hơn.
"Ăn chậm một chút."
Tần Mục cười tủm tỉm nói: "Ngươi đói bụng mấy ngày rồi, ăn nhanh dễ làm tổn thương dạ dày. Ngươi thậm chí đã đói đến mức té xỉu, lại đói thêm hai ngày, không bị choáng đầu đến mức tay chân vô lực mới lạ. Uống trước ít nước mì, có thể trợ tiêu hóa."
Hư Sinh Hoa hô hấp hùng hồn uống nước mì, nghe lời.
Tần Mục, Ngọc Liễu và Kinh Yến cũng bưng mì lên, hai nữ hơi cẩn thận, nhưng Tần Mục không quan tâm, cho thêm chút dầu cay, ăn rất đã.
Hư Sinh Hoa đã ăn một tô mì, trơ mắt nhìn bọn hắn.
Tần Mục vội vàng nói: "Tiêu hóa một chút trước, lát nữa lại ăn chén thứ hai."
Hư Sinh Hoa ngoan ngoãn ngồi đó, sau khi Tần Mục ăn xong, trên bàn đã bày ba bát mì. Tần Mục nhẹ gật đầu, cười nói: "Hư huynh, có thể."
Hư Sinh Hoa lập tức bắt đầu ăn, cũng học theo Tần Mục thêm một tầng dầu cay lên mì, lập tức cảm thấy trên người nóng hừng hực.
Đợi đến khi Ngọc Liễu và Kinh Yến ăn xong mì, Hư Sinh Hoa cũng đã ăn xong bảy bát mì, ngồi xuống, cảm thấy rất thoải mái.
Ngọc Liễu và Kinh Yến nhìn nhau, Hư công tử chưa bao giờ thất lễ như vậy, mà giờ lại ngồi thẳng tắp!
"Nhân Hoàng này, thật đúng là ma tính, công tử sẽ càng tiếp xúc với hắn, chỉ sợ sau này đều sẽ móc chân hít mùi vị!" Hai nàng âm thầm liếc nhau, trong lòng có chút lo âu.
Tần Mục đứng dậy, hỏi: "Hư huynh có Đại Phong tệ không?"
Hư Sinh Hoa ngơ ngác lắc đầu: "Dĩ vãng thường là Ngọc Liễu trả tiền."
Ngọc Liễu lộ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Công tử, tiền của chúng ta vừa rồi mua thuốc đã dùng hết rồi, ta dùng chính cây trâm của mình chống đỡ tại tiệm thuốc này mới đủ mua thuốc..."
Tần Mục lấy ra một viên Đại Phong tệ, tiến lên trả tiền, lắc đầu nói: "Thật không biết ba người các ngươi sống như thế nào. Bữa này ta mời. Hư huynh, đứng lên đi, vừa mới ăn nhiều như vậy, tốt nhất nên đi lại một chút."
Hư Sinh Hoa đứng dậy, Ngọc Liễu cùng Kinh Yến vội vàng tiến lên nâng đỡ hắn, nhưng Hư Sinh Hoa lắc đầu nói: "Không cần dìu ta. Ta thật sự đã đói, giờ thì tốt rồi, có thể tự đi."
Bốn người thong thả đi bộ, không gấp gáp.
Ngọc Liễu không khỏi lo lắng: "Chẳng lẽ vị Nhân Hoàng này chuẩn bị đem công tử dạo chơi rồi chết?"
Bọn họ đi ra ngoài Kinh Thành, Tần Mục lại dẫn hắn đến gặp đốc tạo nhà máy. Hư Sinh Hoa ánh mắt tò mò, nói: "Tần huynh vì sao lại dẫn ta đến đây lần nữa?"
Tần Mục cười nói: "Đừng hiểu lầm. Ngươi hôn mê hai ngày qua, cái bệ của Xạ Nhật Thần Pháo đã luyện xong, bắt đầu lắp ráp, ta muốn điều chỉnh thử, tránh cho pháo đài có vấn đề. À, khi nào thì các ngươi thanh toán tiền mời ta xem bệnh? Ta sẵn lòng đến thăm nhà một lần, rất đắt đấy."
Hư Sinh Hoa kêu lên: "Không có tiền!"
"Vậy thì Hư huynh..."
Tần Mục ánh mắt chợt sáng lên, tiến lại gần, thần bí nói: "Ngươi có biết Thiên Thánh giáo không?"
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter...
Đề xuất Voz: Tô Lịch: Sự Thật và Lịch Sử
1 Hinwaifu
Trả lời2 tuần trước
Ad 329 dịch thiếu
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
ok
Nguyễn Phú Tiền
Trả lời2 tháng trước
Chương 208 dịch thiếu nha admin
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Pt092
Trả lời2 tháng trước
Chương 1141 bị sai r AD ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Thịnh Nguyễn Art
Trả lời2 tháng trước
Chườn 1175 sai rồi AD. Bị lặp lại chương khác
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
đã fix
Luong Hoang
Trả lời3 tháng trước
Ví dụ xem xong tập 40 thì mình đọc chap nhiêu v ạ
Nghĩa Đoàn
3 tháng trước
Tập 41 là trap 123
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1585 bị sai, đang lấy nội dung tập 1579 nữa AD ơi :).
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Đã fix. Cái nguồn text cũng bị lỗi. Mình phải đi dò mấy nguồn khác.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1602 bị sai, đang lấy nội dung chương 1652 :)
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
Chương 1647 bị trùng rồi AD ơi, sao thấy ko khớp.
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Mình vừa check lại không trùng bạn ơi. Chuẩn theo tác giả rồi.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
7 tháng trước
1647 trùng với 1641 AD ơi
BusFlyer
Trả lời7 tháng trước
Chương 1557 đang bị trùng với 1551 admin ơi
hunghungpham
Trả lời7 tháng trước
Chương 1495 bị trùng admin ạ
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
7 tháng trước
mấy tập tiếp có bị trùng ko nhỉ
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
mình fix rồi bạn.
hunghungpham
7 tháng trước
1498 cũng bị trùng bạn ạ